Biển im lặng chết chóc đang diễn ra.
Không ai nói với ai câu nào, nhưng tôi biết mọi người đã hiểu lầm rồi.
Hai vị trưởng phòng từng làm khó tôi trong công việc đã nhìn tôi với ánh mắt đầy hối lối.
Tôi lặng lẽ cúi đầu, không thể tưởng tượng nổi chuyện này rồi sẽ kết thúc như thế nào.
Không có cách nào để kết thúc nó.
Mấy ánh mắt không trong sáng đó đã nhận định tôi là mẹ của con mèo sếp nuôi rồi.
Tôi thở dài.
Thực tế thì tôi thở dài lúc này vẫn còn là quá sớm.
Bởi vì Hạt Dẻ thực sự đã nghe theo lời của Lương Mục Bạch, chạy từ phòng làm việc của anh ấy về phòng tôi.
Lúc này, con mèo Anh chân ngắn mắt xanh lông trắng đang dựa vào chân tôi, dùng đôi mắt to sáng ngời của nó nhìn tôi chằm chằm.
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.
Sau khi sự trống rỗng trôi qua, một ý nghĩ rõ ràng hơn xuất hiện.
Đó là…
Tuyệt đối không thể để nó xuất hiện trong camera của tôi một lần nữa!
Nếu không thì chắc dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà tôi cũng không rửa nổi nỗi oan này mất.
Khi tôi đang cố gắng dụ nó đi chỗ khác, tôi nghe thấy Lương Mục Bạch tỉnh bơ hỏi tôi: “Con mèo của cô đâu rồi?”
???
Tôi nghiến răng và mỉm cười trước camera: “Nó ra chỗ khác ngủ rồi.”
“Ồ.” Anh ấy nói như thể không có chuyện gì xảy ra: “Trông nó hơi giống con mèo nhà tôi.”
Chỉ riêng câu nói này cũng đã đủ xua tan sương mù đang bao trùm toàn bộ cuộc họp.
Từ Thanh Phong là người đầu tiên hoàn hồn lại, hắng giọng hỏi: “Vậy Lương tổng, tôi tiếp tục nhé?”
Lương Mục Bạch dựa vào ghế, tỏ vẻ bình thường và ra lệnh: “Anh tiếp tục đi.”
Cho đến cuối buổi, Hạt Dẻ không lọt vào camera của tôi nữa.
Nó ngồi dưới chân tôi, chơi rồi lại ngủ, ngủ rồi lại chơi.
Tôi cố kìm nén sự hồi hộp của mình cho đến giây phút cuối cùng.
Camera đã tắt, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lưng áo ướt đẫm.
Tôi vô tâm nhìn Hạt Dẻ dưới chân, không nhịn được gõ một cái lên trán nó, tức giận nói: “Đêm nay không được ngủ ở đây nữa!”
Sau khi tắm xong, tôi đưa Hạt Dẻ trở lại phòng ngủ của nó, phòng nó còn rộng hơn cả phòng của tôi.
Tôi mở cửa và đụng phải Lương Mục Bạch đang ra ngoài rót nước.
Anh vừa mới tắm xong, tóc còn hơi ẩm. Vài giọt nước rơi xuống đôi mày và đôi mắt thanh tú, thấm vào cổ áo, nhẹ nhàng vạch ra những đường cơ hoàn mỹ trên ngực.
Tôi mím môi, hơi xấu hổ.
Anh ấy dường như cũng vậy, anh cứ nhấp môi uống nước liên tục, chỉ trong vài giây, ly nước gần như cạn sạch.
Tôi chợt nhớ ra, hôm nay công việc chính của tôi phát sinh sự cố, còn công việc phụ cũng không hoàn thành.
Tôi vội vàng nói: “Xin lỗi Lương tổng, tối nay tôi không chú ý kỹ.”
Lương Mục Bạch sửng sốt.
Rồi anh nói: “Không sao, tôi cũng có trách nhiệm”.
Như sợ tôi hiểu lầm, anh lại giải thích: “Chuyện này rất hay xảy ra, cô không cần để ý đâu.”
Có phải anh đang muốn nhắc đến câu nói đi tìm mẹ không?
Tôi lắc đầu và nói: “Không”.
Lương Mục Bạch gọi tôi là mẹ của Hạt Dẻ, chỉ vì một lời nói của một nhà tâm lý học thú cưng vào ngày hợp đồng được ký kết.
Vào ngày ký hợp đồng, ngoài tôi, Lương Mục Bạch, và luật sư thì còn có một nhà tâm lý học thú cưng.
Cô ấy chịu trách nhiệm đánh giá trạng thái tinh thần của Hạt Dẻ.
Nói một cách đơn giản, Lương Mục Bạch muốn sửa những thói quen xấu của Hạt Dẻ, ngừng gào và cào người, muốn nó trở thành một con mèo ngoan ngoãn và dễ thương.
Vì vậy, gánh nặng này rơi vào tôi.
Nhưng tôi cũng không phải là làm không công, tiền lương vô cùng hậu hĩnh.
Bác sĩ tâm lý cũng rất đáng tin cậy, cho tôi lời khuyên: “Mèo không được chăm sóc lâu ngày, ở trong môi trường thiếu cảm giác an toàn sẽ sinh ra một số vấn đề về tính cách, nhưng cái này cũng dễ xử lý thôi. Nó giống như tình mẫu tử, tôi nghĩ sớm muộn gì nó cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của cô và Lương tổng.”
Tôi đoán ngày hôm đó Lương Mục Bạch chỉ nghe thấy mỗi "tình mẫu tử".
Bởi vì từ đó trở đi, anh ấy coi tôi là mẹ của Hạt Dẻ.
Bất cứ khi nào Hạt Dẻ vô tình làm phiền công việc của anh ấy, anh ấy sẽ vỗ vào mông Hạt Dẻ và nói: “Ngoan, đi tìm mẹ con đi.”
Điều duy nhất tôi biết ơn lúc này là Lương Mục Bạch vẫn chưa nhận anh ấy là bố của Hạt Dẻ.
Nếu không, mối quan hệ trong gia đình này sẽ thực sự rối tung lên.