Lương Mục Bạch phát hiện ra tôi đã trở về nhà, nhanh chóng đứng dậy, đến nỗi tôi còn nghe thấy tiếng gió thổi “vù”.
Anh lúng túng đứng dậy, hộp hạt cho mèo được anh giấu sau lưng.
Có thể thấy anh ấy đang xấu hổ.
Tôi cũng rất xấu hổ, như thể tôi đã phá vỡ bộ phim tình cảm giữa anh ta và con mèo con ngay tại chỗ.
Lương Mục Bạch cắn môi và giải thích: “Bác sĩ tâm lý cho rằng mèo nên ở trong một môi trường tràn ngập tình yêu thương, không chỉ có tình yêu của mẹ, mà còn cả tình yêu của bố…”
Anh nhắm mắt im lặng.
“Tôi đang nói vớ vẩn gì thế này…” Vẻ mặt của anh trông hơi thất vọng.
Tôi đáp lại: “Đúng, đúng, đúng vậy, tôi cũng nghe nói vậy.”
Anh ấy vẫn còn lúng túng, nhưng một lúc sau phong thái thường ngày của anh đã dần trở lại và anh hỏi tôi: “Tại sao lại về sớm thế?”
“Có chút nhớ nó.” Tôi chỉ vào con mèo đằng sau anh.
Anh ấy bước sang một bên và Hạt Dẻ ngay lập tức chạy về phía tôi.
Nó ở sát chân tôi, giống như có một sợi dây buộc nó vào chân tôi vậy, nó theo tôi đi bất cứ đâu và thỉnh thoảng lại dùng khuôn mặt to tròn ngây thơ ngước nhìn tôi.
Tôi bế con mèo lên, một bên vuốt v e nó, một bên tự trấn tĩnh bản thân sau cú sốc “gọi bố” kia.
Lương Mục Bạch tự nhận mình là bố của Hạt Dẻ, điều này cũng không kém phần thú vị so với việc Lương Mục Bạch mặc quần áo phụ nữ trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Thật đáng sợ!
Lương Mục Bạch đã trốn ở đâu đó để tiêu hóa sự xấu hổ của mình và tôi cũng vùi đầu vào hít hà con mèo để giải tỏa căng thẳng.
Trong bộ não đang hỗn loạn của tôi nảy ra một câu hỏi: “Lương Mục Bạch thực sự thích tôi sao?”
Hiểu lầm xảy ra một, hai lần thì còn có thể coi là trùng hợp, còn cứ liên tiếp xảy ra thế này thì không thể coi là trùng hợp được.
Tôi đem chuyện này ra bàn với chị họ, chị ấy mới mắng tôi ngu, sau lại nói: “Đơn giản thôi, cứ thử đi rồi sẽ biết”.
“Thử thế nào?”
Chị họ tôi thì thầm vào tai tôi một lúc, cuối cùng tôi cũng bị thuyết phục sâu sắc mà phải gật đầu.
Thứ hai, sau khi tan làm, tôi nhắn tin cho Lương Mục Bạch như kế hoạch đã định.
Tôi: “Lương tổng, tối nay tôi có chút việc nên sẽ về muộn.”
Lương Mục Bạch: “Có chuyện gì vậy?”
Tôi: “Mẹ tôi gọi tôi đi xem mắt.” Thực ra tôi đi ăn tối với chị họ.
Anh đồng ý: “Được, tôi sẽ tự chăm sóc con mèo.”
Trên bàn ăn, chị họ chỉ vào tin nhắn cuối cùng của Lương Mục Bạch và phân tích: “Em xem đi, đây là nghệ thuật của giới trà xanh!”
“Hả?”
Chị họ cố ý nói: “Được, em đi xem mắt đi, tôi có thể chăm sóc con mèo, tôi có thể tự chăm sóc nó, nhấn mạnh một mình tôi.”
…
“Chín mươi phần trăm.” Chị họ quả quyết.
Đây là xác suất ước tính của chị ấy rằng Lương Mục Bạch thích tôi.
Và xác suất này dần dần tăng lên 100% sau khi Lương Mục Bạch gửi một video về mèo vào giữa bữa ăn.
Ăn tối xong, chị họ vỗ vai tôi, nghiêm túc nói: “Hai người ở bên nhau chị rất ủng hộ, nhưng thủ đoạn của người đàn ông này có chút lợi hại, chỉ sợ ngốc như em cứ như vậy sẽ bị anh ta ăn tươi nuốt sống mất.”
“Không…không tới mức đó đâu.”
Chị họ nghiêm túc gật đầu: “Tới mức đó đấy!”
Tôi nói: “Nhưng em vẫn chưa nghĩ đến sẽ ở bên anh ấy mà.”
Chị họ im lặng một lúc rồi giơ ngón tay cái với tôi: “Được, em cứ như thế này chơi chết anh ta đi, chị ủng hộ em.”
…
Lương Mục Bạch nói sẽ đến đón tôi, khi thấy tình hình này thì chị họ tôi đã rút lui trước rồi.
Chiếc Maybach đen của anh từ từ đậu trước mặt tôi.
khi thấy tình hình xuống xe để gặp tôi, thậm chí còn liếc nhìn xung quanh tôi.
Tôi hỏi anh ấy: “...Có chuyện gì vậy?”
Anh ấy nói: “Đối tượng xem mắt của cô đâu?”
“À, anh ấy có việc gấp nên đi trước rồi.”
Anh gật đầu, không chần chừ nữa, tôi gọn lỏn trèo lên xe.
Sau đó tôi mới nhận ra hôm nay Lương Mục Bạch ăn mặc đẹp hơn mọi ngày.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây được đặt may riêng, chân đi giày da, tóc vuốt sáp và trên cổ tay đeo một chiếc đồng hồ sáng loáng trị giá cả gia tài.
Mặc như thế này thì dù bây giờ anh có đi trên thảm đỏ cũng chả ai dám ý kiến gì.
Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ anh vừa bước ra khỏi sảnh tiệc nào, hay là anh đang giả bộ như vậy để gặp “tình địch” của mình?
Lương Mục Bạch tùy ý hỏi tôi: “Buổi xem mắt thế nào rồi, có suôn sẻ không?”
Tôi nói như kế hoạch ban đầu: “Thành công.”
“Anh ấy khá ổn. Anh ấy tốt về mọi mặt. Anh ấy nói chuyện rất khéo, ân cần và giỏi chăm sóc người khác…”
Dưới ánh mắt thận trọng của Lương Mục Bạch, tôi bổ sung mấy chữ cuối cùng: “Tôi rất thích.”
Đầu ngón tay trên vô lăng trắng bệch.
Sau này tôi chợt nhận ra, nếu tôi không muốn dính dáng gì đến Lương Mục Bạch, tôi không nên nói như vậy.
Cách tránh xa tốt nhất chính là im lặng.
Đáng tiếc lời đã ra khỏi miệng, kiếm đã ra khỏi vỏ, Lương Mục Bạch cũng chậm rãi tấp vào lề, dừng xe lại.
Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Còn con mèo thì sao?”
“Cái gì?”
“Em yêu đương, còn con mèo thì sao?”
Tôi lẩm bẩm: “...Có liên quan gì đến mèo?”
“Vậy thì đừng quan tâm đến con mèo.” Anh tiếp tục: “Anh nên làm sao đây?”
Trong cảm xúc lẫn lộn của tôi, anh ấy đã nói: “Anh thích em.”
Trong xe ánh đèn mờ mịt, nhưng ánh mắt của anh lại sáng ngời, kiên nghị cùng cố chấp: “Em yêu đương, anh thích em thì anh phải làm sao đây?”