Tôi lau lớp phấn trên mặt người mẫu, miễn cưỡng đồng ý, là hoạ thì có tránh đến mấy cũng không thể tránh được.
Bộ phim của Nhiếp Thanh Thanh quay rất gấp, ngày hôm sau tôi đã phải đi xe buýt đến nơi quay phim.
Đến nơi thì trời đã khuya.
Trợ lý của cô ta giới thiệu sơ qua chủ đề bộ phim này – đây là một bộ phim cổ trang kinh dị.
Không hiểu sao thợ trang điểm của Nhiếp Thanh Thanh lại tự nhiên từ chức, thậm chí không tiếc bỏ nhiều tiền bồi thường vi phạm hợp đồng để rời đi.
Lễ bấm máy diễn ra vào rạng sáng, trong phòng livestream, đám fan mãnh liệt yêu cầu tiếp tục mở phát sóng trực tiếp, ngay khi được trợ lý đồng ý, tôi lập tức tiến vào phòng nghỉ.
“Đến rồi à.”
Trong phòng chỉ có mỗi Nhiếp Thanh Thanh.
Cô ta đã mặc xong phục trang, là một bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, là kiểu màu đỏ ngả về đen như sắp biến thành màu mực.
Trong thoáng chốc dường như tôi có thể ngửi thấy mùi máu tanh toả ra từ bộ hỷ phục.
Cô ta máy móc bôi thứ gì đó lên mặt khiến cho mặt của cô ta trở nên trắng bệt, đến khi tới gần thì tôi lại không thấy trên mặt cô ta có gì cả.
[Cả nhà ơi, mọi người chờ đã lâu chưa, mau mau tới xem hậu trường phim của Thanh Thanh, bộ phim 《Minh Hôn》đi. ]
[Aaaa, nói sao ta, cách màn hình mà tôi còn cảm thấy bầu không khí có chút rùng rợn.]
Tôi lấy dụng cụ trang điểm ra, nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: “Nhiếp Thanh Thanh, cô có chắc là muốn tôi trang điểm không?”
Nhiếp Thanh Thanh đang cẩn thận từng li từng tí lấy một ít chất lỏng trong suốt trong hộp nhỏ, chầm chậm bôi lên mặt, nghe tôi nói vậy thì trên mặt hiện vẻ không kiên nhẫn.
“Dư Dạ phải không? Ý cô là gì? Là không muốn làm cái nghề này nữa phải không? Nhớ cho kỹ, được trang điểm cho tôi là niềm vinh hạnh của cô!”
Đã đến nước này rồi thì có nói thêm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa.
Tôi gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Ok, gương mặt này của cô thì khi trang điểm lên hẳn là sẽ rất xinh đẹp, hoàn hảo đấy.”
Tay tôi bắt đầu trang điểm một cách ổn định nhẹ nhàng.
Không tốn nhiều thời gian khiến một khuôn mặt xinh đẹp đến quỷ dị dần dần xuất hiện, làn da trắng như tuyết không một tì vết, đẹp 360 độ không góc chết.
Nhiếp Thanh Thanh cầm lấy thỏi son trên bàn, nhẹ nhàng tô lên môi.
Gần như trong chớp mắt, cả người cô ta như thay da hoán thịt, tràn đầy quyến rũ mê hoặc.
Tôi nheo mắt nhìn thỏi son trên tay cô ta, là một nhãn hiệu mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Vỏ ngoài của nó có màu đỏ thẫm đã ngã sang đen.
Chóp mũi tôi phảng phất một mùi tanh hôi.
[Ta nói á hả, Thanh Thanh để mặt mộc mà sao vẫn xinh hết nước chấm vậy chứ, nhìn cái làn da trắng nõn không tì vết kìa, có khác gì làn da em bé không.]
[Wow, muốn Thanh Thanh tiết lộ bí kíp dưỡng da quá đi ~~]
Tôi nheo mắt nhìn bình luận trên sóng livestream, khẽ cười, chậm rãi nói chuyện: “Bởi vì… đó chính là da của trẻ sơ sinh mà~’’
Mới vừa nói lời này xong, bình luận nổi lên như bão.
[Mọi người, cả thợ trang điểm cũng nắm kịch bản mà, dọa cho “Lão Tôn” giật cả mình.]
[Thợ trang điểm cứ lải nhải cái gì thế, đúng là dọa ch.ết người ta mà.]
Nhiếp Thanh Thanh hoảng sợ nhìn tôi.
Tôi thưởng thức kiệt tác của mình.
Gương mặt đẹp đẽ không tì vết, hoàn hảo, tự nhiên một cách hoàn mỹ.
Nhiếp Thanh Thanh không vui nhìn tôi, giọng điệu không tốt: “Cô lảm nhảm mấy lời gì thế, còn không mau cút ra ngoài ngay!”
Tôi bình tĩnh nói: “Chỉ là thợ trang điểm nho nhỏ mà thôi. Nhưng mà Nhiếp Thanh Thanh này, cô thấy thế nào khi dùng mặt nạ từ da trẻ em và son môi làm từ dầu xác chết vậy?”
Mắt Nhiếp Thanh Thanh trừng lớn, chứa đầy sự kinh hãi: “Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy? Mau… Mau đưa cô ta ra ngoài mau!”
Tôi bị trợ lý “mời” ra ngoài.
Bây giờ đã là 2 giờ sáng, rừng núi hoang vu vắng vẻ.
Cũng là lúc âm khí nặng nhất.
[Chủ phòng, cô bị đần người à, toàn nói mấy cái tào lao gì đâu không thế, ghét Thanh Thanh của chúng tôi thì nói một tiếng chứ đừng có mà buông lời ác độc như thế!]
[Thanh Thanh hiền lành quá, nếu tôi mà gặp mấy kẻ như cô thì đã tát cho không biết bao nhiêu cái rồi!]
[《 Minh Hôn 》 là cơ hội mà Thanh Thanh nỗ lực biết bao nhiêu lâu mới có được, sao cái cô chủ phòng bại não này cứ phải đè thời điểm này mà nói mấy lời buồn nôn vậy chứ.]
Tôi lướt nhìn màn hình, chậm rãi nói: “Tử khí đã bao vây xung quanh cơ thể cô ta rồi, hôm nay cô ta sẽ gặp chuyện xui mất mạng.”
Dựa vào thủ đoạn xấu xa để đạt được kết quả mong muốn thì phải xác định dùng một phương thức cực đoan khác để mà trả lại.
Làn sóng bình luận điên cuồng mắng tôi.
Sắc mặt tôi không đổi, giọng điệu bình thản:
“Âm đức (*) hao mòn, oán khí đầy người, e là sẽ không qua được tối nay…”
(*) Âm đức việc làm tốt cho người khác, có thể người đời không biết, nhưng con cháu sau này sẽ được hưởng cái đức để lại.
Nghĩ tới đây thì tôi mới phát hiện ra phí trang điểm hôm nay chưa được thanh toán, ảo não vỗ trán, lỗ to rồi.
Đang đấu khẩu với đám người hâm mộ thì thấy hiện trường đóng phim nhốn nháo ầm ĩ.
Tôi nhân lúc rối loạn mà hóng chuyện.
Nhiếp Thanh Thanh mặc hỷ phục đỏ thẫm nằm trên mặt đất. Khuôn mặt cô ấy trắng bệch, hai mắt trừng lớn, môi cô ta vẫn đỏ như lửa, thế nhưng ngực thì đã bị thanh sắt xuyên qua.
Mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi tôi.