[Hu hu tiền bối Dư ơi, tôi tự quay clip vả mặt đăng lên mạng rồi, phiền cô đi xem thử. Tôi kiểm điểm, tôi hối lỗi, tôi thành thật xin lỗi cô.]
[Tiền bối Dư, à không, thần tiên tỷ tỷ mới đúng, tôi mới là kẻ bị bệnh tâm thần, là tôi ngu ngốc, xin cô đừng chấp nhặt với tôi làm gì.]
[Tiền bối Dư đúng là thần linh, khi trước nói cái gì mà đại Hung, kết quả người đó thật sự không còn nữa. Cô quả là có mắt nhìn người chuẩn xác mà.]
Tôi đặt người mẫu vào vị trí, tay nhẹ nhàng trang điểm lên mặt cho người mẫu.
“Tin thì có, không tin thì không có, nên làm nhiều việc tốt, tích nhiều phúc đức.”
“Nào, chúng ta bắt đầu chủ đề trang điểm hôm nay. Trang điểm là một môn nghệ thuật mới, chúng ta có thể tuỳ vào từng trường hợp khác nhau mà chọn trang phục, phong cách trang điểm phù hợp, tốt khoe xấu che, tô điểm hơn cho vẻ đẹp của bản thân.”
“Ở lớp nền, chúng ta không chỉ xem xét xem làm sao để có một lớp nền tự nhiên nhất mà cũng phải lưu ý việc cải thiện những chỗ bị mẩn đỏ và tổn thương chưa được khắc phục trên da…”
Tôi đang nói thì màn hình hiện lên:
[Tống Tri Dự tặng ngài 10 máy bay Phi Thiên.]
[Ơ kìa, bác nào nhà giàu tặng máy bay vậy, có biết Dư thần của chúng ta sẽ không vì 5 đấu gạo mà khom lưng không hả? Ngài ấy chỉ chia sẻ kiến thức trang điểm thôi.]
[Đúng đúng, tiền bối Dư chướng mắt mấy cái này lắm nhá, đúng là coi thường tiền bối Dư mà, 100 vạn thôi đã muốn mua đứt tiền bối Dư luôn á, đúng là chuyện cười mà.]
[Chuyện cười thế kỷ + 1111.]
…
50 vạn, chuyện học phí của tôi xem như ổn định rồi.
Tôi đây đúng là vì 5 đấu gạo mà khom lưng đấy nhé, vì thế mau mau dùng tiền đập ch.ế.t tôi đi.
Tôi nhanh lẹ đồng ý yêu cầu ghép phòng, bày ra nụ cười tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng.
“Chào ngài, xin hỏi ngài muốn giải đáp thắc mắc gì?”
Trước màn hình là một khuôn mặt điển trai, tóc mái rũ xuống một cách tự nhiên che đi đôi mắt đen tuyền, khuôn mặt tái nhợt nhìn ốm yếu.
“Chào cô, tiền bối Dư.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, khi nói chút khó khăn: “Nghe nói cô là một chuyên viên trang điểm, không biết tôi có thể xin ngài… giúp tôi trang điểm hay không?”
[Ủa… sao nhìn anh đẹp trai này quen mắt thế nhở, là ai vậy ta?]
[Ê tôi nhớ ra rồi, là vị ảnh đế thời gian trước kết hôn rồi ở ẩn – Tống Tri Dự đó.]
[Aaa, đúng rồi, là Tống ảnh đế, hồi trước anh ấy vì yêu mà về ở ẩn, tôi cũng vì chuyện này mà khóc hết 3 ngày 3 đêm đó.]
Tôi ngạc nhiên.
Bây giờ nhiều người thích tìm chuyên viên trang điểm xác chết để trang điểm nhỉ?
Tôi nở nụ cười tiêu chuẩn, thái độ vừa nhiệt tình vừa hào phóng: “Đương nhiên là được rồi, ngài muốn trang điểm theo phong cách nào, bạn học thanh tú, đàn anh dịu dàng hay người đàn ông trưởng thành thành đạt, tôi đều có thể làm được hết.”
Hành nghề nhiều năm như vậy, có loại x.á.c c.h.ế.t nào mà chưa chạm qua, việc thiết kế trang điểm là chuyện rất chi là dễ dàng.
Khí chất của người đàn ông ôn hòa dịu dàng, bình bình thản thản, không có tử khí bao quanh cơ thể.
Tốt, có thể nhận đơn.
Trông hắn hơi do dự: “Không… không phải, là trang điểm thành phụ nữ, kiểu trong sáng ngây thơ ấy.”
Tôi hiểu ra: “Vậy cũng phải để người cần trang điểm đến đây, để tôi nhìn trước xem sao đã.”
Nhìn thử xem có bị vướng vào tử khí hay không. Nếu như bản thân bọn họ vướng vào tử khí mà còn để người trang điểm xác chết như tôi trang điểm cho bọn họ thì âm khí sẽ hóa thực.
Hắn nhắm mắt, ngượng ngùng nói: “Là… là cho tôi.”
[Mọi người ơi, ảnh đế thay đổi giới tính rồi à, hay do vợ anh ấy thích kiểu này?]
[Phản ứng lớn như thế làm gì? Ghét nhất mấy cái người hay làm quá mọi chuyện lên như mấy người, họ thích gì thì kệ họ chứ, chăm làm bớt nói lại đi.]
Tống Tri Dự nhắm mắt, đau khổ nói: “Hình như vợ tôi…thích người phụ nữ khác, muốn ly hôn với tôi. Tôi không hiểu.”
“Rõ ràng… lúc trước chúng tôi còn mặn nồng lắm mà, sao…sao lại biến thành thế này cơ chứ, nên tôi muốn thử xem là do khuôn mặt hay là vì giới tính.”
“Tôi muốn trang điểm giống như thế này, phiền tiền bối Dư nhìn thử.”
Tôi gật đầu, dí người sát vào màn hình.
Trong ảnh là một người phụ nữ trong sáng quyến rũ, bụng dưới hơi nhô lên, gương mặt ánh lên vẻ hạnh phúc nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình.