Tống Tri Dự hỏi tôi: “Làm sao bây giờ?”
Giọng tôi bình thản: “Chờ.”
Tôi và Tống Tri Dự phải chờ rất lâu.
Nhìn Nhiếp Dao Dao cả người vui vẻ, thoải mái rời khỏi thẩm mỹ viện bằng chiếc xe có biển số AYY3468.
Sau khi trở về, dù tôi dùng nhiều con đường khác nhau nhưng vẫn không thể tìm thấy bất kỳ thông tin gì liên quan tới cái thẩm mỹ viện nọ, dường như có kẻ nào đó đang cố gắng giấu nó đi.
Như thể nó xuất hiện từ hư không vậy.
Nhưng đây lại là thẩm mỹ viện được đám phu nhân nhà giàu và những người trong giới giải trí ưa chuộng.
Nhiếp Thanh Thanh là khách quen, những nốt mụn trên mặt của Đại Vị Vương Quả Quả cũng do chỗ này xử lý.
Trên người hai cô ấy, tôi đều nhìn thấy tử khí.
Và cả, thẩm mỹ viện này khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc.
Tôi như đang bị bao vây bởi một tấm lưới lớn vậy.
Vài ngày sau, Tống Tri Dự báo tin tốt cho tôi.
Tôi đứng dậy, chậc, thu lưới được rồi.
Tôi lên xe, đi tới thẩm mỹ viện “Đẹp tựa thiên tiên”, nhìn thấy biển số quen thuộc – AYY3468.
Nhiếp Dao Dao mang khẩu trang, kính râm đen đi từ trên xe xuống, trong ngực ôm chặt một bọc đồ.
Tôi cầm danh thiếp của “Đẹp tựa thiên tiên” mà lúc trước Tống Tri Dự đã lấy được ở nhà, đi vào một cách suôn sẻ.
Hành lang dài thăm thẳm, khắp nơi đều là phòng nhưng cái nào cũng đóng chặt cửa.
Ánh đèn trắng nhợt nhạt lặng lẽ chiếu sáng.
Đi thẳng một mạch đến tầng hầm, xung quang yên ắng, chỗ này không giống như một thẩm mỹ viện được người người săn đón.
Phía dưới tầng hầm có bố trí hệt như phía trên, cửa phòng nào cũng đóng chặt.
Bỗng nhiên tiếng khóc trẻ con vang lên, tiếng khóc như muốn xé rách cuống họng, như đang chịu nỗi đau nào đó khủng khiếp.
Phía sau lưng vang lên tiếng gầm giận dữ.
Tôi quay người lại, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng lao tới, miệng gào to.
Tiếng bước chân ngày lúc càng nhiều, tôi phá cửa đi vào, phát hiện ra một đống đen nhánh. Cái đống này chính là dụng cụ phẫu thuật dính đầy tà khí.
Người phụ nữ kia ngã nhào ra đất.
“Không được nhúc nhích!”
Cuối cùng cảnh sát cũng tới!