“Anh ấy đợi ai vậy? Anh ấy có người yêu sao?”
Nhưng cái tên Gió Thu lại gợi cho cô một cảm giác rất quen. Hình như đã thấy ở đâu đó, nhưng lại chẳng thể nhớ nổi. Nhưng dù sao được add wechat anh, là cũng mãn nguyện lắm rồi.
“Anh ấy tên là Hạ Dực, là Hạ Dực đấy!”
Chỉ có một điều làm cô thắc mắc mãi, cái người có tên “Gió Thu” kia rốt cuộc là ai, liệu có phải là bạn gái của anh ấy không?
Suy nghĩ được một hồi thì thông báo điện
thoại truyền đến.
“A! Hạ Dực gửi lời nhắn cho mình.”
*Hạ Dực đã chuyển cho bạn 1300 tệ*
*Cô gái ở tiệm tạp hoá này, xin lỗi cô vì sự cố ban này. Tôi chuyển cho cô coi như phí đền bù*
Dương Nhược Hy trợn tròn mắt, không ngờ anh ấy chuyển thêm tiền tip nhiều đến như thế.
“Muốn trả lại cho anh ấy quá đi mất.”
…
Bên phía Hạ Dực, sau khi về lại công ty, anh liền yêu cầu trợ lí của mình chuyển lại số tiền của thanh socola ban nãy.
- “Giang Chẩn, cậu chuyển cho cô gái này 13 tệ giúp tôi.”
- “13 tệ thôi à boss.”
- “À không, 1300 tệ.”
*Hạ Dực - 28 tuổi. Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị - một tập đoàn lớn nhất nhì cả nước.
Trái ngược hoàn toàn với cuộc sống khó khăn của Dương Nhược Hy, anh được lớn lên trong một môi trường giàu có. Hào quang và tiền bạc là thứ luôn gắn liền với anh từ khi còn rất nhỏ. Sống trong một môi trường tốt đến như thế, anh lại càng có cơ hội để thể hiện mình hơn.
Hạ Dực tốt nghiệp một trường đại học lớn ở Mỹ. Vừa về nước đã được ba cho phép tiếp quản tập đoàn của gia đình. Cơ ngơi và sự nghiệp của anh đang ở ngưỡng đỉnh cao, vậy mà về đường tình cảm, anh lại không suôn sẻ.
Suốt bao nhiêu năm qua anh không yêu bất kì ai, vì trong lòng anh đã có người rồi.
Hồi còn ở Mỹ, anh đã từng nghe theo bạn tải về một app hẹn hò. Cứ nghĩ tải về cho vui thôi, nhưng ai ngờ anh đã phải lòng một cô gái mà chẳng rõ tên, rõ mặt.
Hôm ấy, một tài khoản có tên “Gió Thu” muốn mời anh vào khu trò chuyện. Hai người trò chuyện khá lâu, cảm thấy đối phương rất hợp với mình. Họ trò chuyện vs nhau hàng ngày, dành hàng giờ để tâm sự với nhau về những chuyện cả hai đã trải qua.
- *Em rất muốn gặp anh.
- *Anh cũng thế, anh ước gì có thể gặp em.
- *Vậy khi nào anh về nước, chúng mình gặp nhau nhé.
- *Em phải cho anh biết tên và chỗ ở chứ, như vậy anh mới có thể tìm thấy em.
- *Hí, bí mật. Thế này nhé, nếu như anh đi tìm em, anh hãy đến ga tàu lửa của thành phố X vào mùa thu, dưới tán cây phong đỏ, em đứng đó chờ anh.
- *Được, nhất định anh sẽ tìm thấy em.
Kể từ ngày hôm ấy, Hạ Dực vẫn mãi ghi nhớ điều ấy. Vì đó là manh mối duy nhất giúp anh tìm được người mình yêu.
Nhưng khi về nước, cứ tưởng rằng mọi thứ sẽ theo như anh sắp xếp. Anh đợi cô dưới tán cây phong đỏ, đợi khi đến khi hoàng hôn cũng chạy mất.
“Gió Thu, em ở đâu?”
Từ đó, ngày nào anh cũng tới đó, dành hàng giờ để đợi cô. Xuân, Hạ, Đông anh chỉ đứng 1,2 tiếng. Nhưng đợi mùa thu, anh sẽ đứng đợi cả ngày. Ngót nghét cũng đã được 4 năm như thế.
“Gió Thu, tôi lại nhớ em rồi.”
…
Ngày hôm ấy, giữa một buổi chiều thu đầy gió và lá rụng, Hạ Dực sau khi hoàn thành buổi họp thường niên ở công ty liền tức tốc chạy đến ga xe lửa, trên người vẫn khoác bộ vest trắng. Anh chạy thật nhanh đến, sợ rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp lại người con gái ấy, dù biết kết quả sẽ vẫn như vậy.
Nhưng tại đây, anh đã gặp được một cô gái khiến cho anh có một cảm giác rất thân thuộc.
Cô gái có mái tóc màu nâu trà, xoã dài đến ngang hông. Đôi mắt cô to và long lanh, trông lúc nào cũng như đang cười. Làn da cô trắng hồng, dáng người nhỏ nhắn càng khiến cho người ta dễ bị thu hút.
Khi đứng gần cô gái ấy, trái tim Hạ Dực như muốn nhảy ra ngoài. Cô mang đến cho anh một cảm giác rất quen thuộc…quen thuộc đến khó tả.