Cậu ấy còn dẫn tôi đi chơi đá bóng, cho tôi làm thủ môn ở đội cậu ấy, tôi cũng có thêm nhiều người bạn hơn.
Nhưng cũng không được bao lâu, tôi không thể hoà nhập được với đám bạn đó. Tụi nó hay rủ tôi trốn học, cúp tiết lại còn hay chửi thề, tôi thì không thể làm được như vậy.
Tôi là đội trưởng đội sao đỏ của trường, tôi rất thân thiết với các thầy cô trong trường, gần như thầy cô nào cũng biết mặt biết tên, là một học sinh ngoan đạo đức tốt và tôi vẫn luôn giữ hình tượng ấy thật tốt.
Nhưng bù lại tôi đụng chạm với rất nhiều học sinh trong trường, nhất là lũ học sinh cá biệt. Biết làm sao được, tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của tôi mà thôi.
Tôi biết rõ mấy bạn cúp học trong trường đi luồng lách ở nơi nào vào trường, cũng nắm rõ những lí do bọn nó thường hay diện ra để xin nghỉ. Thầy cô không muốn bắt nên tôi cũng không để ý, thường thì một tháng sẽ có hai ba lần bắt bọn cúp tiết. Hôm nay là ngày đấy
Tôi biết cậu ấy không thích học sử, văn, anh ấy ngồi kế bên tôi hay than rằng hai môn đó lí thuyết dài lằng nhằng học mệt cả óc đau cả đầu. Nên hôm nào có nhiều môn xã hội cậu ấy cũng sẽ cúp
Thầy tổng phụ trách cùng một đội sao đỏ trong đó có tôi đứng bên vách tường quen thuộc đó đợi. Một lúc sao đã có người leo vào, thầy ấy kêu bọn tôi đợi đầy đủ đi rồi mới chặn đường ghi tên.
Theo luật của trường, lần đầu vi phạm có thể không báo phụ huynh, sẽ xử phạt bằng cách quét sân trường nguyên một tuần. Còn lần thứ 2 thứ 3 chắc chắn phải mời phụ huynh vào nói chuyện vài câu để giáo dục lại con em mình.
Nhưng cái bọn hay cúp học thì chẳng sợ chuyện đó vì cha mẹ vốn đã không để ý gì rồi, thầy cô chỉ đứng nhắc nhở chứ cũng không biết thế nào.
" Wow, sao lần này nhiều thế? " Một chị lớp 9 cảm thán
" Có chị Thảo nữa kìa? Lần này chị ấy chơi lớn ghê nhỉ " Một bạn lớp 8 cảm thán
Tôi cũng bất ngờ luôn, chị Thảo là lớp phó học tập trong lớp 9/1 là lớp có thành tích dẫn đầu trường trong mọi phong trào lẫn học tập. Chị ấy cũng là một trong những học sinh giỏi nhất trường mà tôi luôn ngưỡng mộ.
Mà người làm tôi chú ý hơn nữa là Thanh Phong, bạn cùng bàn của tôi cũng ở trong nhóm đó. Sáng này nghe giáo viên chủ nhiệm nói với tôi do phụ huynh Phong xe bị hư nên có thể Phong sẽ nghỉ hai tiết đầu.
Nhưng đã xin phép giáo viên thì phải hiên ngang đu từ cổng trường vào chứ, ai lại đi chui phía sau vào, rõ ràng có vấn đề.
Thầy tổng phụ trách xong pha ra chặn đường tháo chạy, tụi tôi cũng chạy lại nhanh chóng hỏi tên, ai quá quen mặt biết tên thì khỏi chặn khỏi hỏi, nhìn mặt ghi luôn tên.
Bọn nó cả đám nháo nhào chạy, có đứa quá quen rồi thì đứng đó cà lơ phất phơ đợi ghi tên. Thanh Phong cũng là một trong số đó
Lúc về lớp tôi hỏi Phong: " Sáng này, cha cậu có điện cho cô chủ nhiệm, có thật sự là cha cậu không? "
" Đúng là ổng nhưng lúc chuông tiết 1 điểm tôi đã có mặt ở trường rồi " Phong lười nhác nằm xuống bàn nói với tôi
Tôi không cho ý kiến trong trường hợp này, tôi không thích xen vào chuyện của người khác. Bạn cùng bàn thì cũng chỉ là bạn không hơn không kém.
- -----------------
Tôi rất thích vẽ, trong lớp hễ thấy buồn chán lại lấy giấy tập ra vẽ, vẽ phong cảnh cũng có, vẽ người, vẽ quần áo cũng có, đó là sở thích của tôi.
Hôm nay các bạn trong lớp không biết có chuyện gì vui mà đi ra ngoài chơi gần hết lớp chỉ còn lại bốn bạn trong lớp. Tôi theo thường lệ lôi tập nháp ra vẽ.
" Lớp trưởng, cậu vẽ đẹp thật đó " Thanh Nhã ghé mặt vào nhìn " Cậu có định học thiết kế đồ hoạ không? "
" Thiết kế đồ hoạ là gì vậy? " Tôi nhìn cậu ấy, tôi còn nhiều chuyện không biết lắm, tôi ít tiếp xúc với mạng xã hội, internet nên có thể gọi là quê mùa hơn các bạn cùng tuổi đi.
Thanh Nhã rất có hứng thú khi có ai hỏi vấn đề gì đó mà cậu ấy biết, nguyên giờ ra chơi 15 phút duy nhất cậu ấy ngồi giải thích rồi định hướng này kia cho tôi nữa.
" Nói vậy cậu đang học vẽ hả? " Tôi hỏi cậu ấy
" Tôi bắt đầu học vẽ hồi năm lớp 5 rồi, khi nào rảnh tôi cho cậu xem mấy bức tranh tôi vẽ " Thanh Nhã nhiệt tình nói
Học chung hai năm tôi mới biết rằng trong lớp cũng có bạn nam cùng sở thích giống tôi. Tôi sống là người hướng nội, có gì cũng giấu trong lòng, gần như bị động trong các trường hợp giao tiếp nên ít có bạn, thêm việc làm bên ban sao đỏ, có mấy ai muốn làm bạn với tôi đâu.
Tôi ghi tên tụi nó, tụi nó sẽ diện đủ lí do bắt bẻ tôi, tôi vốn là người luôn làm theo quy tắc, tụi nó chửi tôi, tôi nghe tôi nhịn nhưng không có nghĩa tôi không nghĩ về nó.
Tôi sống đó giờ luôn là dám làm dám nhận, không phủi đích mà chối bỏ trách nhiệm. Tôi ghét những người trái với quan niệm sống của tôi, đó có lẽ là điểm cố chấp duy nhất của tôi.
Tôi tưởng rằng Thanh Phong sẽ giận tôi vì chuyện tôi ghi tên cậu ấy nhưng cậu ấy lại không giận. Cậu ấy đặt biệt hơn những người khác, có lẽ đặc biệt hơn những người tôi đã từng quen đi.
Cậu ấy rất giống với quan niệm sống của tôi tuy rằng tính cách của tôi và cậu ấy có sự khác biệt rất lớn. Cậu ấy hay ngủ gật trong lớp, làm biếng chép bài, chép thiếu bài rồi chuyên gia mượn tập tôi chép lại.
Cậu ấy có đi đánh nhau với đám bạn của mình, có khi hôm sau đi học mặt có hằng lên mấy vết bầm. Cậu ấy khác với mấy bạn nam làm biếng trong lớp, cậu ấy giúp các bạn gái lau bảng, rất tích cực bưng bê bàn ghế khi lớp dọn vệ sinh.
Cậu ấy làm việc đám bạn chơi chung với cậu ấy cũng nhất quyết sẽ làm theo, tôi nhờ vậy mà không cần lên tiếng hối thúc làm chi, chỉ cần nói công việc cần làm rồi mọi chuyện cũng đâu vào đấy.
Tôi không có tố chất làm lớp trưởng, tôi vốn hiền và sợ đụng chạm này kia mặc dù tôi là con trai nhưng không có nghĩa tôi không sợ. Tôi đọc báo, nghe dì, mẹ kể về chuyện mấy lớp trưởng khác từng bị bạn học hại, cô lập ra sao, tôi sợ lắm nhưng tôi lại không biết cách từ chối.