Edit: Tiếu | phongvulacha.wp.com
Trong sáu người, chỉ có Dương Phàm và Chử Lỗi dắt theo xe, nếu một người chở một người thì vẫn thiếu một chiếc nữa.
Đi bằng xe đạp? Phó Dư Hàn cho rằng Văn Dục đang nói giỡn.
Bên cạnh Chử Lỗi có hai người, một người cao gầy có biệt danh “Ma Can”, người còn lại hơi lùn và tròn trịa, gọi là “Bì Cầu” [*]. Lúc này Ma Can nói: “Bọn tớ vừa thương lượng xong, nhà tớ ở gần đây, để tớ về nhà dắt thêm một chiếc xe đạp tới, chúng ta cùng đi.”
[*]
“Ừm.” Phó Dư Hàn đã hiểu, cậu nhìn Văn Dục, nhẹ giọng hỏi, “Cậu định ngồi ghế sau xe Dương Phàm sao?”
“Không được à?” Văn Dục hơi hơi mỉm cười.
Lúc hắn cười, khóe môi luôn hướng về phía trước một cách vừa phải, không quá khoa trương cũng không quá dè dặt, thoạt trông như một quý ông thân sĩ lịch thiệp.
Dương Phàm từng nói, đây là bởi vì Văn Dục vô cùng lịch sự.
Nhưng Phó Dư Hàn cảm thấy, người này đơn giản chính là giả vờ mà thôi.
Cậu khẽ nhướng mày: “Cậu không biết là Dương Phàm không chở theo ai sao?”
Văn Dục: “?”
“Cậu ấy trước đây từng nói, ghế sau chỉ có thể cho bà xã tương lai ngồi.” Chử Lỗi tiếp lời, chỉ vào ghế sau nói, “Bất quá tớ thấy cậu ấy rõ ràng là lười biếng thôi. Cậu nghĩ rằng cậu ấy lắp ghế sau là để chở người sao? Cậu ấy lắp là để cho Hàn ca chở mình đấy!”
Văn Dục: “……”
Văn Dục không nhịn được cười rộ lên, mi mắt cong cong: “Tôi cũng có thể chở Dương Phàm nha.”
“Cái này cũng tranh, cậu trẻ con quá đó.” Phó Dư Hàn vẻ mặt tê liệt hỏi, “Tôi đã chở cậu ấy mười mấy năm rồi.”
Khổ tâm lớn nhất của Dương Phàm chính là mỗi lần gặp mặt, hai người kia đều sẽ đấu khẩu. Y thấy Văn Dục còn muốn phản bác, vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Bỏ đi, chuyện có bao lớn đâu, các cậu lại cãi nhau lâu như vậy? Văn Dục, cậu chở Chử Lỗi được không? Để cho cậu ấy cũng được hưởng thụ một lần lười biếng vui vẻ.”
Chử Lỗi trợn tròn mắt: “Chết tiệt, tớ làm sao dám để Dục ca chở chứ?”
“Dù sao cũng là lần cuối cùng rồi!” Dương Phàm nói xong, quay đầu hỏi ý kiến Văn Dục, “Được không?”
Văn Dục không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại y: “Cậu cũng biết đây là lần cuối cùng…… Vẫn còn muốn ngồi ghế sau của Phó Dư Hàn?”
Hắn cười nói, nhưng đôi mắt lại nặng nề. Dương Phàm ngẩn người, lại không đoán ra được chỗ nào không đúng, “…… Cậu chở cậu ấy và Tiểu Hàn chở tớ có gì khác nhau sao?”
“Không giống nhau, cậu nặng.” Văn Dục nói, “Chở mệt.”
Dương Phàm “đệt” một tiếng.
Y cao hơn Chử Lỗi, nặng cũng không phải do y mập.
Nhưng Dương Phàm vẫn rất khó chịu, kêu lên: “Chuyện này không có khả năng!”
“Thi đấu không?” Văn Dục chống chân dài từ ghế sau đứng lên, “Xem xem ba đội chúng ta ai đến Bạc Thái trước.”
“Tiểu Hàn! Đấu với cậu ta!” Dương Phàm cực kỳ không phục, “Đánh cược cái gì?”
“Người thua cuộc hôm nay phải làm tiểu đệ một ngày được chứ?” Ma Can và Bì Cầu cũng đi tới, “Chuyện vặt ấy mà.”
Mấy người đều đã đồng ý, chỉ còn lại Phó Dư Hàn không lên tiếng, đôi mắt đen láy của Văn Dục xuyên qua ánh chiều tà, sáng quắc nhìn chằm chằm cậu: “Chơi không? Sợ thua cũng có thể bỏ cuộc.”
“Sợ cái lông.” Phó Dư Hàn nhấc chân dài sải bước lên xe, đặt chân lên bàn đạp.
Cả nhóm đến nhà Ma Can lấy thêm một chiếc xe, một người chở một người đến ngã tư phía trước.
Đèn xanh vụt sáng, ba chiếc xe đạp như mũi tên rời cung, chớp mắt song song vượt ra ngoài.
Gió đột ngột nổi lên ——
Thi đấu của thiếu niên, lúc nào cũng có thể bắt đầu, ở đâu cũng có thể kết thúc. Cuộc đua trên đường này, bọn họ chọn làn gạch sát mép cửa hông Bạc Thái làm đích đến, Văn Dục mạnh mẽ hãm phanh, vừa kịp dừng lại trước vạch đích.
Ma Can tiến lên một chút mới ngừng, tiếp sau cậu là Phó Dư Hàn.
Chở người đòi hỏi không ít thể lực, chưa kể đến việc xe leo núi là loại nặng nhất, Phó Dư Hàn mím môi, nửa môi trên đã nổi lên một tầng trắng bệch.
Văn Dục nhắc nhở nói: “Chấp nhận đánh cuộc thì phải chịu thua nha.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
“Tớ sai rồi, cẩn thận nghĩ lại, trong số ba “tay nải”, tớ là người nặng nhất.” Dương Phàm từ trên ghế sau nhảy xuống, có chút áy náy nói, “Hơn nữa xe tớ cũng khó lái nhất.”
Lái tốt nhất chắc chắn là xe của Ma Can, đường kính lốp xe lớn, xe lại nhẹ, đạp lên cũng không tốn sức. Điều kiện xe như này mà Phó Dư Hàn chỉ đến sau hai người bọn họ không tới một giây, đã vô cùng lợi hại rồi.
“Không sao.” Lúc này Phó Dư Hàn mới ổn định lại hơi thở, nói ra câu đầu tiên sau khi đến nơi, “Đã đánh cuộc thì phải nhận thua.”
Văn Dục cười: Vậy “nhận thua” tiểu đệ này, vào trước bấm thang máy đi chứ?”
Lời này hắn nói đến ôn ôn hoà hoà, người nghe lại cảm thấy không hề thoải mái.
Phó Dư Hàn liếc mắt nhìn hắn, giao lại xe cho Dương Phàm, “Được.”
Ngày nghỉ hè cuối cùng, giới trẻ đến cửa hàng điện tử rất đông, hàng dài nối nhau xếp ra đến tận cửa.
Tam Trung và Nhất Trung là hai ngôi trường “Danh giá đệ nhất” của thành phố, cạnh tranh nhau đã rất nhiều năm, phong cách giáo dục cũng có sự phân biệt rõ ràng. Nhóm học sinh Nhất Trung trộn lẫn với học sinh Tam Trung trong đám người vô cùng thu hút ánh nhìn, hơn nữa nam sinh Tam Trung này lại còn cực kỳ đẹp trai, càng thêm chói mắt.
“Đệt, Phó ca!”
Phó Dư Hàn chói mắt nhanh chóng bị một tiếng hô gọi lại, thanh âm vô cùng lớn. Cậu nhướng mày, nhìn thấy Tôn Văn Thụy từ trong tiệm chạy đến, “Không phải cậu nói đã có hẹn với người khác rồi sao?”
Phó Dư Hàn chỉ vào mấy người xung quanh: “Đây không phải người?”
“……”
Tôn Văn Thụy bị cậu làm cho nghẹn họng.
Dương Phàm đã gặp qua Tôn Văn Thụy hai lần, thấy cậu quen mặt liền chủ động chào hỏi. Nhìn sắc mặt của Phó Dư Hàn, Tôn Văn Thụy lên tiếng: “Các cậu vừa tới sao? Có cần bọn tớ mua xu giùm không? Các cậu đỡ phải xếp hàng.”
“Các cậu không xếp hàng sao?” Bì Cầu ở phía sau chen lên hỏi.
“Sắp tới lượt rồi.”
“Vậy tốt quá, cảm ơn huynh đệ.”
Tôn Văn Thụy xua xua tay: “Không có việc gì, dù sao cũng nhờ mặt mũi của Phó ca, hoa khôi lớp bọn tớ còn đang xếp hàng kìa.”
Vài người đang móc túi lấy tiền, vừa nghe lời này xong liền đồng loạt xoay người nhìn sang.
“Ồ.” Nghe thấy có bát quái, hai mắt Chử Lỗi liền sáng rực, “Có chuyện gì vậy Hàn ca?”
“…… Có cái quỷ ấy.”
Phó Dư Hàn đẩy Tôn Văn Thụy một cái: “Tôi đã nói với cậu mấy lần rồi, tôi và cô ấy không phải là loại quan hệ này đâu.”
“Này là cơ hội khó được đó Phó ca!” Tôn Văn Thụy không sợ chết nói.
Tin đồn kiểu này rất khó giải thích, bạn nói phải, người ta sẽ tin là thật; bạn nói không phải, người ta sẽ nghĩ là bạn gạt người.
Phó Dư Hàn không cần quay người lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt hứng thú của Dương Phàm. Cậu quả thật không còn lời nào để nói, một chút hứng thú nói chuyện cũng không có, cười lạnh một tiếng, từ kẽ răng nhả ra hai chữ: “…… Đồ điên.”
Dứt lời, cầm lấy hai trăm kệ những người khác mang đến bước vào trong cửa hàng.
Những kẻ hóng chuyện tiếp tục đứng bên ngoài bàn tán, chỉ có Văn Dục thoạt nhìn không có hứng thú. Hắn rũ mắt đút tay vào túi, lười biếng đứng bên cạnh đám người, nghe bọn họ thảo luận về nữ sinh kia có bao nhiêu xinh đẹp.
Bốn người này đều là bạn học cấp hai của Phó Dư Hàn, đối với tin đồn về cậu vô cùng quan tâm. Quan tâm nhất dĩ nhiên chính là người từ nhỏ cùng lớn lên với cậu Dương Phàm. Văn Dục nhìn phản ứng của bọn họ, không hiểu sao cảm thấy Phó Dư Hàn có chút thảm.
Hắn kéo Dương Phàm một cái: “Được rồi, mọi người đều nói không phải loại quan hệ này.”
“Nói không chừng có thể thành thì sao?” Dương Phàm còn chưa hóng xong, “Cậu nói xem, em gái kia và Tiểu Hàn trông rất xứng đôi.”
“Vậy à.” Đến ánh mắt Văn Dục cũng lười nhìn, “Đừng nhìn nữa, chúng ta đi chọn gấu bông đi.”
Dương Phàm hiếu động, sự chú ý rất dễ dàng bị hấp dẫn, y nghe thấy lời này quả nhiên quay đầu: “Gấu bông gì?”
“Ở đây có Pokemon.”[*] Văn Dục nâng cằm, “Cậu chọn một cái đi, chút nữa có xu tớ gắp cho cậu.”
[*]
“Cậu nói gắp thì gắp ngầu quá ha? Vậy trước tiên lấy cho tớ túi thần kì đi.”
“Dục ca, bọn tớ có thể chọn không?” Ba người đằng sau đồng thanh hỏi.
“Có thể.” Văn Dục nói.
Vì thế lúc Phó Dư Hàn cầm hai trăm đồng tiền xu quay lại, bốn người bọn họ đã chọn được gấu bông mình muốn.
“Hàn ca nhanh tới đây, đợi xu của cậu nãy giờ đấy!” Chử Lỗi kêu lên, “Dục ca nói chúng ta muốn con gấu bông nào cậu ấy sẽ gắp con đó, cậu cũng nhanh chọn một con đi.”
“Không cần.”. Ra chươ𝔫g 𝔫ha𝔫h 𝔫hấ𝙩 𝙩ại { TRu𝑀TR𝑼 𝖸𝐞𝑵.𝖵𝔫 }
Phó Dư Hàn buột miệng thốt ra, nói xong mới ý thức được, Văn Dục cũng cùng lúc nói câu đó với cậu.
Thoạt nghe còn vô cùng ăn ý.
“Không cái gì mà không, Văn Dục, gắp cho cậu ấy một con Quỷ tư thông [*] đi, nó dễ thương.” Dương Phàm đột nhiên lên tiếng, nói xong liền dùng cùi chỏ chọt chọt Văn Dục, dùng ánh mắt ra hiệu, “Buổi sáng tớ đã nói gì với cậu hả?”
[*]
“……” Văn Dục nhướng mày, “Được rồi.”
Hắn vươn tay về phía Phó Dư Hàn.
Phó Dư Hàn thả hết tiền xu vào trong tay hắn: “Không cần phiền phức, tôi thật sự không cần.”
Trên mặt cậu rõ ràng là vẻ không kiên nhẫn, cũng không biết là do tức giận vì cô bạn hoa khôi lớp ban nãy, hay đơn thuần chỉ là không muốn Văn Dục giúp mình gắp gấu bông.
Nhưng mà, biểu tình này lại chọt trúng Văn Dục, hắn đột nhiên vui vẻ, nhẹ nhàng cười nói: “Không phiền, tôi gắp gấu bông rất giỏi.”
Nam sinh nghiện gắp gấu bông không hẳn thích gấu bông, chỉ là hắn thích hưởng thụ khoái cảm khi được khiêu chiến với máy móc.
Văn Dục cũng không phải nói chơi, năm con gấu bông, hắn chỉ mất tổng cộng bảy lần đã gắp xong. Lúc hắn đặt từng con vào trong tay mọi người, vẻ mặt của bọn họ đều là khiếp sợ.
Ngoại trừ Phó Dư Hàn.
Bởi vì cậu không còn ở đó nữa.
Bì Cầu mờ mịt nói: “Hàn ca đâu rồi, vừa nãy còn ở đây mà?”
“Ài, cậu ấy thật là.” Dương Phàm bĩu môi, cầm lấy Quỷ tư thông từ trong tay Văn Dịch, “Các cậu từ từ chơi, tớ đi tìm cậu ấy.”
Hai người bọn họ rất hiểu nhau.
Dương Phàm nhìn một vòng sảnh, không thèm nghĩ ngợi liền thẳng hướng toilet đi tới. Khu vực toilet trong trung tâm thương mại thường được đặt ở chỗ ít người, phải đi vòng qua một hành lang rất dài mới đến, quả nhiên Phó Dư Hàn đang trốn ở đây chơi di động.
Dương Phàm đi qua, đặt tay lên vai cậu: “Cậu chán ghét Văn Dục như vậy sao? Đến mức cậu ấy gắp cho cậu một con gấu bông, cậu liền chạy trốn đến chỗ này.”
“Không phải, tớ đến đây nhận điện thoại.” Cảm giác được nhiệt độ của đối phương, Phó Dư Hàn mím môi dưới, cất di động, nghiêng đầu nhìn y.
“Không giận thật chứ?”
“Không.” Phó Dư Hàn nói, “Tớ có giận hay không cậu không nhìn ra sao?”
Người này nếu không phải lúc tức giận thì sẽ luôn mang một cái mặt than, biểu cảm trên mặt biến đổi rất nhỏ, đa số mọi người đều sẽ không nhìn ra.
Nhưng là Dương Phàm không thuộc về “đa số mọi người” đó, y cẩn thận nhìn chằm chằm gương mặt Phó Dư Hàn, “Hình như không giận thật.”
Phó Dư Hàn cụp mi, ý cười chợt lóe lên trong mắt.
“Vậy tớ yên tâm rồi.” Dương Phàm nói, “Tớ không hiểu vì sao hai người các cậu luôn gây gổ với nhau, tớ rõ ràng cảm thấy các cậu rất hợp —— Này, Tiểu Hàn, tớ nói với cậu chuyện này nhé?”
“Hả?”
“Cậu và Văn Dục sau này có thể chung sống hoà thuận với nhau không?”
Chung sống hoà thuận với tình địch?
Phó Dư Hàn nhướng mày: “Hiện giờ còn chưa đủ hoà thuận sao?”
“Hoà thuận hay không, trong lòng các cậu không phải hiểu rõ nhất sao?” Dương Phàm cảm thấy vô cùng mệt tâm khi phải làm kẻ trung gian cho hai người bọn họ. “Tớ không hiểu, tớ nói chuyện này với cậu ấy, cậu ấy cũng nói không muốn gây sự với cậu. Sau đó hôm nay hai người gặp nhau thì lại……”
Y không biết đến tột cùng thì bầu không khí vi diệu này là từ đâu mà đến, tựa như gút mắt giữa hai người kia vô cùng lớn, bất luận đối phương nói cái gì đều muốn nghĩ cách cãi lại.
Đúng vậy, không phải thuần túy tranh cãi, mà là “tìm cách” tranh cãi.
Phó Dư Hàn nhíu mày nói: “Tớ cũng không muốn gây sự.”
Cậu có chút khó chịu, rõ ràng mỗi lần đều là Văn Dục khiêu khích trước, hắn là kẻ chuyên môn đổ thừa.
“Phải không?” Dương Phàm nói, “Vậy cậu thề đi?”
“Cái gì?”
“Lúc không có tớ, cậu sẽ không đánh nhau với Văn Dục chứ?”
“…… Lúc không có cậu, tớ muốn gặp Văn Dục làm gì?”
Đây là một câu hỏi hay, nhưng đáp án lại không tốt đẹp chút nào.
Ít nhất là trong cảm nhận của Phó Dư Hàn, nó cực kỳ không tốt.
“Bởi vì cậu ấy sẽ chuyển trường, đến Tam Trung.” Dương Phàm nói.