Mặc dù cậu có chút tò mò đối với những thứ bên trong, nhưng cậu cũng biết, trong đó chắc hẳn là bí mật của Văn Dục.
Lần trước cậu thấy rõ, lúc Văn Dục đưa mô hình bị hỏng kia vào, khoá cửa rất kỹ, hôm nay chẳng biết vì sao hắn lại để mở như vậy.
Có câu nói rằng “Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm.”
[*] 君子不立于危墙之下: Ám chỉ phương pháp và nguyên tắc làm người, quý nhân nên tránh xa những nơi nguy hiểm, nhận thấy tình huống không tốt thì nên rời đi kịp thời. – baidu.
Đương nhiên, Phó Dư Hàn tự thấy bản thân cũng không phải là một người cao thượng như vậy, nhưng tự nghĩ cũng biết, nếu là cậu, phỏng chừng cũng không muốn bị Văn Dục thấy được bí mật của mình. Vậy nên Phó Dư Hàn không suy nghĩ nhiều, khẽ bước qua, nhẹ nhàng đóng cánh cửa kia lại, toàn bộ quá trình đều không hề nhìn vào bên trong.
Sau khi làm xong, Phó Dư Hàn trở lại bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, chậm rãi uống xong cốc nước vừa rót.
Có lẽ bắt nguồn từ tâm lý tránh sự nghi ngờ, Phó Dư Hàn vốn dĩ không muốn ngủ thêm lại bất tri bất giác ngủ quên mất trên ghế sô pha.
—— Cho đến khi cậu bị một chuỗi âm thanh thật lớn đánh thức.
Phó Dư Hàn híp mắt, mơ mơ màng màng trông thấy một bóng dáng đang đứng trước cánh cửa căn phòng kia. Cậu lẩm bẩm hỏi: “Làm sao vậy?”
Nửa phút trước, trong lúc đang say ngủ, trong đầu Văn Dục đột nhiên lướt qua một ý niệm mơ hồ —— tối hôm qua hắn đã quên khoá cửa.
Ngày thường chỉ có một người ở nhà, quả thật hắn sẽ ngẫu nhiên quên khoá cánh cửa kia. Nhưng hôm nay trong nhà lại có thêm một người khác.
Lúc ý thức được điều này, Văn Dục đột nhiên bừng tỉnh, thân thể theo bản năng lăn xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào phòng khách.
Bởi vì quá vội vàng, hắn thậm chí còn đụng vào một ngăn tủ.
Tiếng động thật lớn vang lên đột ngột này, trong buổi sáng yên tĩnh cuối tuần đã đánh thức người đang say ngủ trên ghế sô pha. Văn Dục hít lấy hít để vài hơi, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại.
“Làm sao vậy?” Hắn nghe thấy người kia thấp giọng lẩm bẩm.
“Cậu……” Văn Dục từng chút một đưa ánh mắt nhìn sang, “Nhìn thấy…… rồi sao?”
“Hả? Cậu nói căn phòng kia sao?” Giấc ngủ đột nhiên bị cắt ngang, suy nghĩ của Phó Dư Hàn có chút mơ hồ, cậu nhích người lên một chút, ngồi thẳng dậy trên ghế sô pha, nhắm hai mắt tỉnh táo, “Không nhìn thấy.”
“Thật sự?” Văn Dục không tin lắm, bởi vì nếu Phó Dư Hàn cái gì cũng không nhìn thấy, lúc này cậu hẳn là nên hỏi lại “Thấy cái gì”, mà không phải là câu này.
Nếu đổi lại là hắn, mà nơi này là nhà Phó Dư Hàn, cậu ta nếu có một căn phòng bí mật quên khoá lại, Văn Dục nhất định sẽ đi vào nhìn.
Hắn luôn cho rằng, lòng hiếu kỳ của con người là vô vàng vô tận, mỗi người bọn họ đều đáng khinh như nhau.
Nhưng mà không biết vì sao, trong tiềm thức của hắn lại có một suy nghĩ, tựa hồ ngây thơ tin vào lời nói của Phó Dư Hàn.
“Ừm, vừa nãy cửa bị gió thổi khẽ mở một chút.” Phó Dư Hàn xoa xoa đôi mắt, “Cậu yên tâm, tôi chỉ giúp cậu đóng lại…… Oáp——”
Cậu ngáp một cái, trên khóe mi tràn ra chút nước mắt sinh lý, vì thế không nhìn thấy ánh mắt Văn Dục nhìn mình, trong bóng tối hiện lên vài phần sắc bén.
“Cậu hoàn toàn không tò mò sao?” Văn Dục cố nén giọng hỏi.
“Tò mò chứ.”
Phó Dư Hàn mở to mắt, hoàn toàn tỉnh táo: “Nhưng bí mật sở dĩ là bí mật, chẳng phải bởi vì không muốn để cho người khác biết sao?”
Cậu quay sang, đối diện với ánh nhìn của Văn Dục, có hơi giật mình.
Văn Dục lập tức thu hồi ánh mắt, trả về một nụ cười: “Ừm, đúng vậy —— Cậu chờ tôi một chút, tôi đi rửa mặt thay quần áo, sau đó chúng ta có thể xuất phát rồi. Cậu đã ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.” Phó Dư Hàn cầm điện thoại lên nhìn, “Nhưng bây giờ cũng đã là buổi trưa rồi.”
Bất giác ngủ quên một giấc, vậy mà đã mười một giờ, Phó Dư Hàn hít hít mũi.
Động tác này khiến cậu có thêm một chút giọng mũi, Văn Dục đang định quay đi khẽ ngừng bước: “Bảo cậu lấy chăn sao cậu không lấy? Không đắp chăn ngủ không sợ bị cảm lạnh sao.”
“Bởi vì vốn dĩ tôi không định ngủ thêm.” Phó Dư Hàn nói.
Nói tới cũng có chút kỳ quái, trong số những lần ít ỏi “đến nhà người khác làm khách” trước đây của mình, cậu chưa từng vô tình ngủ quên như lần này.
Quá tuỳ tiện rồi.
Phó Dư Hàn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành quy kết rằng, nguyên nhân gây ra chuyện hôm nay là do nhà Văn Dục không có người lớn, bầu không khí bởi vậy cũng tương đối thoải mái hơn.
Văn Dục cau mày, không nói gì. Hắn lấy ra chìa khoá đem cánh cửa kia lần nữa khoá kỹ, lúc này mới yên tâm vào toilet rửa mặt. Động tác của Văn Dục rất nhanh, hơn mười phút sau đã chuẩn bị xong, cùng Phó Dư Hàn sóng vai ra ngoài.
Thứ bảy, con đường xung quanh trường học rất ít người qua lại, những quán cơm nhỏ vì vậy cũng khá vắng vẻ.
Văn Dục vừa đi vừa nói chuyện: “Vừa khéo dẫn cậu đi ăn trưa.”
“Cậu dẫn tôi?” Phó Dư Hàn cười nhạt, “Tôi sống ở đây gần mười năm, chẳng lẽ còn không quen thuộc chỗ này hơn cậu?”
“Cậu muốn “dẫn” tôi cũng được.” Văn Dục nhấn giọng, cười cười, “Tiền cơm cậu trả.”
Phó Dư Hàn: “……”
Đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh thiếu niên nghèo chỉ cần hai chữ “Mời cơm”. Tuần này Phó Dư Hàn giận dỗi với mẹ cho nên không lấy tiền cơm, số dư còn lại cũng sắp hết, còn đang phải trông chờ vào công việc sắp nhận hôm nay.
“Dục ca,” Phó Dư Hàn lần đầu tiên tỏ ra lúng túng, thái độ cực kỳ thành khẩn, “Tôi sai rồi.”
Văn Dục cúi đầu nở nụ cười.
Người này trước đó không lâu còn mỗi ngày đều nói không muốn thua hắn, hiện giờ đã học được cách cúi đầu.
Thật ra những quán ăn xung quanh đây đều không hề đắt đỏ, nhưng cái gì gọi là “Một văn tiền làm khó bậc anh hùng”? Chính là cái này.
Bất quá không thể không nói, Văn Dục cảm thấy cậu như vậy rất thú vị.
Hắn dẫn Phó Dư Hàn đến một tiệm bánh bao trong một con hẻm nhỏ gần đó, mua hai cái bánh bao chiên và hai chén hoành thánh. Sau khi ăn xong liền gọi xe, đi về hướng ngoại ô phía đông thành phố.
“Hôm đó sau khi về nhà tôi đã nghĩ tới,” Trên xe, Phó Dư Hàn hỏi Văn Dục một vấn đề, “Thật ra tôi…… cũng không có cơ bắp, cậu xác định người ta sẽ nhận tôi sao?”
“Ừm, không cần cơ bắp, không có thịt thừa là được.” Văn Dục quay đầu nhìn cậu một cái, tầm mắt theo bản năng rơi xuống vùng bụng Phó Dư Hàn, “Cậu cũng không tập luyện, chẳng lẽ tôi còn ảo tưởng cậu sẽ có cơ bắp sao? Nếu quả thật công việc không thích hợp với cậu, vậy tôi đề cử cho cậu làm gì?”
“……Ừm.”
Ảo tưởng gì đó…… Loại lời nói này xuất hiện giữa hai tên gay tựa hồ có chút kỳ quái. Tài xế vẫn còn đang ở đây, Phó Dư Hàn tức thì chọn cách im lặng.
Dù sao…… Về mặt này, không yêu cầu thì tốt rồi.
Phó Dư Hàn thoạt nhìn có chút lo lắng.
Không biết nguyên nhân, Văn Dục chỉ cho rằng cậu chưa từng làm qua công việc này nên có chút căng thẳng, vì vậy tranh thủ trên đường vừa đi vừa giải thích sơ lược cho Phó Dư Hàn về tình huống bên nhiếp ảnh gia.
Vị nhiếp ảnh gia này tên tuổi cũng không có gì đặc biệt, bởi vì tuổi tác lớn thứ tư trong nhóm bọn họ, cho nên thường gọi là “Lão tứ”, rất dễ nhớ.
So về tuổi tác Văn Dục nhỏ hơn, bởi vậy dứt khoát gọi y một tiếng tứ ca.
Tứ ca tên gọi bình thường, con người lại có chút phi thường. Thời trẻ y bỏ học, sau đó phiêu bạt đến nhiều nơi, dựa vào tuổi trẻ nhiệt huyết lăn lộn khắp nơi chụp ảnh, rốt cuộc gây dựng nên chút danh tiếng trong nước.
Nhưng y không thích vào studio làm công cho người khác, về sau tuổi tác lớn chút liền tìm được con đường riêng, đó là chuyên môn chụp ảnh cho các shop bán hàng trên taobao. Thời gian lâu dài dần hợp tác cố định với một số cửa hàng, hơn nữa còn lập ra thương hiệu riêng của bản thân.
“Một lát nữa cậu không cần khẩn trương, tứ ca bảo cậu tạo dáng thế nào thì cứ thế chụp.” Văn Dục nói, “Dù sao anh ấy cũng đã nói, nếu lần này hợp tác vui vẻ, sau này nếu có công việc phù hợp nhất định sẽ tìm cậu.”
“Cảm ơn.”
“Không cần đâu.” Văn Dục nói, “Tứ ca tính tình khó chiều, nếu anh ấy không xem trọng cậu, tôi cầu cũng vô dụng; ngược lại nếu anh ấy nguyện ý cùng cậu hợp tác lâu dài, vậy cũng là do cậu biểu hiện tốt, không liên quan gì đến tôi.”
“Nhưng nếu không có cậu thì tôi đã không quen biết anh ấy.”
“Thôi quên đi, tôi giúp cậu cũng không phải vì muốn cậu cảm ơn.” Văn Dục cười cười, “Chúng ta vẫn nên vui vẻ tranh đấu lẫn nhau mới tốt.”
Địa điểm chụp ảnh hôm nay là tại một nhà xưởng bỏ hoang ở phía đông thành phố, hai người vừa bước xuống xe liền thấy trước mặt chất đầy đá vụn đổ nát. Văn Dục lấy điện thoại ra gọi một cuộc, không bao lâu sau liền có một thanh niên ước chừng hai mươi mấy tuổi bước ra đón.
“Tứ ca đâu?” Văn Dục lên tiếng hỏi.
Thì ra người này không phải tứ ca, Phó Dư Hàn yên lặng nghĩ thầm, vừa rồi cậu còn đang thắc mắc, vì sao một người từng trải qua cuộc sống tự do phóng túng lại có thể còn trẻ như vậy.
“Tứ ca đang chỉnh sửa ảnh ở bên trong, mấy ngày nay công việc nhiều lắm, anh ấy nói chỉnh một ảnh thì đỡ được một ảnh.” Thanh niên trẻ tuổi cười cười, quay sang dùng mắt đánh giá Phó Dư Hàn, “Người cậu đưa đến này không tệ nha, nhìn thuận mắt hơn so với người lúc trước ở quán.”
Tuy rằng người này không hề ác ý, nhưng có một chớp mắt Phó Dư Hàn cảm giác chính mình như cá nằm trên thớt.
Cậu âm thầm véo bản thân một cái.
“Đi vào rồi nói sau.” Văn Dục không muốn nhiều lời.
Ba người lần lượt đi ngang qua đống đổ nát, tiến vào bên trong nhà xưởng bỏ hoang. Một phần nóc nhà bị bung ra, ánh sáng mặt trời từ nơi đó chiếu xuống thành một chùm tia sáng, khu vực bóng râm phía dưới có người đang bố trí ánh đèn, mà bên cạnh chiếc bàn làm việc được lắp đặt tạm thời có một người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm đang ngồi.
Nếu không phải thoạt nhìn gương mặt người này vẫn còn mang theo vẻ trẻ trung, thì Phó Dư Hàn suýt chút nữa đã cho rằng vị “Tứ ca” này đã bốn mươi lăm tuổi.
“Tứ ca.” Văn Dục đứng cách đó một khoảng lên tiếng gọi.
“Tiểu thất đến rồi à.” Tứ ca liếc sang bên này một cái, có chút kinh hỉ kêu lên, “Ồ, cậu mang cho anh món hàng không tồi nha —— cậu làm gì mà đứng xa vậy hả?”
“……”
Chậc, hiện giờ Phó Dư Hàn càng cảm thấy mình giống một con heo đang chờ làm thịt.
“Khói thuốc.” Văn Dục ngước ngước cằm, nhíu mày nói, “Anh hút bao nhiêu hộp rồi, hôi muốn chết.”
“Đệt, tên nhóc thối không hiểu chuyện này, thức khuya làm việc mà không hút hai điếu thuốc làm sao mà chịu nổi.” Tứ ca oán hận đem đầu lọc ném vào ly nước dùng một lần bên cạnh, sau đó trừng hắn, “Hài lòng chưa?”
Văn Dục dùng tay quạt quạt không khí xong mới chậm rãi đi qua.
Hắn tỏ ra vô cùng quen thuộc: “Em mang người tới rồi, chụp sớm một chút tranh thủ kết thúc công việc.”
“Cậu làm gì mà cả ngày chỉ biết nghĩ kết thúc công việc hả.”
Tứ ca mắng xong một câu, quay đầu hỏi: “Xưng hô thế nào đây?”
“Phó Dư Hàn.” Phó Dư Hàn gằn từng chữ một.
Tứ ca cười: “Không cần phải câu nệ như vậy, kẻo lát nữa chụp sẽ không được tự nhiên. Tam Mao ——”
Y cao giọng hô một câu, thanh niên trẻ tuổi vừa ra đón bọn họ ban nãy lập tức lên tiếng: “Đây!”
Cậu ta nhanh như chớp chạy đến: “Lại làm gì nữa thế?”
“Mang Phó Dư Hàn đi thay trang phục cho buổi chụp hôm nay, để cậu ấy làm quen cảm giác một chút.”
“Được rồi!” Tam Mao hô một tiếng đồng ý, sau đó lôi kéo Phó Dư Hàn đi về hướng hành lang, “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi thay quần áo.”
Phó Dư Hàn liếc nhìn Văn Dục một cái. Văn Dục gật gật đầu với cậu.
Chờ hai người kia đi khỏi, vị tứ ca vừa rồi còn bày ra vẻ mặt hiền lành bỗng nhiên ranh mãnh nở nụ cười, bỡn cợt nhìn Văn Dục: “Tiểu thất, cậu mau thành thật nói cho anh biết, tên nhóc này và cậu đến tột cùng có quan hệ gì?”
Văn Dục vẻ mặt thản nhiên: “Không phải đã từng nói với anh sao, đây là tình địch của em.”
“Tình địch mà cậu còn dẫn đến nơi này của anh?”
“Dù sao cũng chỉ là tình địch.” Văn Dục nói, “Không có quan hệ gì khác.”
“Ồ, vậy,” Tứ ca dừng một chút, “Tình địch của cậu, nói cách khác, cậu ta là gay, hơn nữa còn đang độc thân, phải không?”
Văn Dục cứng đờ.
Hắn rũ mắt, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống liếc tứ ca một cái, sau đó nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
“Tứ ca, anh đã một bó tuổi.” Hắn nhẹ giọng nói, “Ăn cỏ non thì quá không nghiêm túc rồi, anh nói có phải không?”
Hết chương 32