Cậu đan hai tay vào nhau xoa tới xoa lui, khủy tay đặt trên đầu gối.
Nếu không phải đang ở trong trường học, không thể đem theo mấy thứ gọi là “Đồ dùng không phù hợp”, thì Phương Giai Viễn nghi ngờ Tôn Văn Thụy có lẽ muốn châm một điếu thuốc.
“Nó khiến cậu hoài nghi nhân sinh đến vậy sao?” Phương Giai Viễn nhìn cậu có chút buồn cười.
Tôn Văn Thụy cáu kỉnh vặn vặn đốt ngón tay, khiến cho ngón tay phải đáng thương vang lên từng tiếng “răng rắc” trong lòng bàn tay trái. Cậu xoa mặt, hít một hơi thật sâu: “…… Tớ không có cách nào tiếp thu!”
Vừa rồi hai người bọn họ đuổi theo ra ngoài nhưng không thấy ai, vì vậy đi thẳng một mạch đến phòng y tế, chẳng ngờ vừa đi tới cửa liền nghe được đoạn đối thoại bên trong.
Mặc dù tính cách Phó Dư Hàn có hơi lạnh lùng, nhưng cậu đối với người thân cận thái độ sẽ có chút khác biệt vi diệu. Làm bạn bè cùng nhau, hai người bọn họ có thể cảm nhận được.
Phương Giai Viễn yên tĩnh đứng chờ bên cạnh.
Quả nhiên, sau khi Tôn Văn Thụy nói xong những lời này, cậu ta lập tức chỉ tay lên trời, giọng điệu mang theo sự phẫn uất bất bình lên án: “Tại sao Phó ca lại đối xử với tớ như vậy? Tớ xem cậu ấy là anh em, cậu ấy lại đi cùng với tình địch của tớ……!”
“Có vẻ như người ta cũng không thật sự coi cậu là tình địch đâu.” Phương Giai Viễn bất đắc dĩ cười cười.
Về chuyện của Văn Dục, cậu, Phó Dư Hàn, còn có vài nam sinh trong lớp có quan hệ tốt với hắn đều biết, nhưng mọi người đều không để trong lòng. Điều này là bởi vì gần đây Phó Dư Hàn nói rất nhiều lần, Văn Dục sẽ không thích Trần Mộng Nhàn, thứ hai là chính thái độ của hắn ——
Tuy rằng lúc vừa chuyển đến, bọn họ đều cảm thấy hắn có chút “Giả”, nhưng nói thế nào nhỉ……
Dùng cách nói của bọn họ để giải thích thì chính là, “Một người giả tạo nhất thời sẽ bị sét đánh, nhưng nếu giả tạo cả đời thì quả thật quá lợi hại rồi.”
Đến giờ đã trôi qua gần một tháng rưỡi, thái độ của Văn Dục vẫn luôn như vậy, mọi người cũng bắt đầu quen dần.
Thái độ của hắn đối với mọi người đều là giống nhau, thoạt nhìn khiêm tốn lễ phép, thực tế lại không quá thân thiết với ai. Vài nam sinh trong lớp chụm lại giúp Tôn Văn Thụy phân tích, cảm thấy Phó Dư Hàn nói rất có đạo lý, người như vậy không có khả năng thích Trần Mộng Nhàn.
“Ngày hôm qua không phải chúng ta vừa thảo luận rồi sao?” Phương Giai Viễn nói, “Cậu đi hỏi Văn Dục, phỏng chừng cậu ta cũng không biết Trần Mộng Nhàn là ai. Cậu cũng đâu thể không cho Phó ca kết giao bạn bè được chứ…… Tớ thấy Văn Dục cũng không tệ, thành tích của người ta thật sự rất tốt.”
Thành tích tốt sẽ tạo thành dáng vẻ như vậy, tính cách có chút ngạo mạn vẫn có thể chấp nhận được.
Tiêu chuẩn đánh giá một người của học sinh bọn họ tương đối đơn giản.
Tôn Văn Thụy xoa xoa mặt, thống khổ nói: “Tớ không thể chấp nhận a ——!!! Làm sao tớ có thể nhìn Phó ca và người tớ ghét trở thành bạn tốt được hả? Thậm chí tình cảm thoạt nhìn còn thân thiết hơn so với tớ nữa?”
Cậu ta vỗ vỗ ngực mình, nhìn con đường lát đá và dây thường xuân trước mặt, đau khổ nói: “Phó ca đã không còn là Phó ca yêu quý nhất của chúng ta rồi sao?”
Phương Giai Viễn đấm một quyền vào lưng cậu ta: “Dỗ cậu hai câu, cậu lại mẹ nó diễn đến nghiện rồi đấy à?”
“Haiz!” Tôn Văn Thụy nặng nề thở dài, “Không phải, tớ nói nghiêm túc đấy, sau này tớ phải làm sao bây giờ…… Chẳng lẽ muốn tớ làm bạn bè với Văn Dục?”
“Trần Mộng Nhàn nói thế nào với cậu?”
“Không thế nào cả, chỉ nói là hiện giờ cô ấy không nghĩ đến chuyện yêu đương, hết thảy đợi sau khi thi đại học xong rồi nói.” Tôn Văn Thụy nhìn cậu, “Cậu không thấy gần đây ngày nào tớ cũng kiên trì mang đồ ăn sáng cho cô ấy sao…… Tớ tin rằng một ngày nào đó, hành động thực tế của mình sẽ sưởi ấm được trái tim cô ấy!”
“Vậy chẳng phải cậu rất có mục tiêu rồi sao.” Phương Giai Viễn ngồi xuống bên cạnh cậu ta, “Văn Dục không cản đường cậu, tớ thấy cậu cũng nên bỏ đi thôi. Có vài người lớp mình, bởi vì cậu mà không nói chuyện với Văn Dục, sợ cậu không vui vẻ.”
Cũng chỉ có Phó Dư Hàn là không sợ Tôn Văn Thụy.
Chủ yếu là do Tôn Văn Thụy không dám cáu kỉnh với Phó Dư Hàn. Kết quả là, người lớp sáu cứ vậy bất lực mình hai kẻ tưởng chừng như có mối hận cũ vào đầu năm học trở thành bạn tốt một cách khó hiểu.
Tôn Văn Thụy cúi đầu nhìn mũi giày chính mình, sau một lúc lâu bỗng nhiên thở dài: “Thật ra tớ có chút không chấp nhận được, cậu cũng biết Phó ca như là hũ nút vậy…… Tớ vẫn cảm thấy Văn Dục giống như……”
“Người đến sau?” Phương Giai Viễn cười cười, “Này, có phải cậu nghĩ sai gì rồi không, Văn Dục trước đây đã chơi cùng ‘nhóm bạn Nhất Trung’ của Phó ca rồi đấy? Theo lý, quan hệ của bọn họ phải càng tốt hơn mới đúng.”
“Đạo lý này tớ hiểu.” Tôn Văn Thụy nói, “Nhưng mà tớ ghen tị.”
“Cậu có thời gian đi ghen tị chuyện này, chẳng thà dùng nó đi theo đuổi cô gái của cậu đi, theo đuổi được rồi thì cậu sợ gì Văn Dục chen chân nữa hả?” Phương Giai Viễn lắc đầu, “Đừng để ý quá.”
“Được rồi.” Tôn Văn Thụy thở ngắn thở dài, “Được rồi.”
“Để tớ nói với bọn họ, lần sau học nhóm sẽ gọi thêm Văn Dục —— có thêm học bá như cậu ấy học chung, chắc chắn sẽ kéo thành tích cả nhóm đi lên.”
Hai người bọn họ nhận trách nhiệm rời khỏi phòng học, đến khi trở về, một người lại mặt xám mày tro, khiến cho quần chúng ồn ào đòi ăn dưa trong lớp không ai dám hỏi. Chỉ còn lại vài nam sinh có quan hệ tốt với bọn bọ, tính cách thẳng thắn, không sợ hỏi: “Lão Tôn làm sao thế? Phó ca và Văn Dục đâu?”
“Lão Tôn của các cậu chịu đả kích.” Phương Giai Viễn làm mặt quỷ, lắc đầu, “Cho rằng hai người kia là đi đánh nhau, kết quả là Phó ca phát sốt, Văn Dục đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
“Đệt, Phó ca vậy mà bị bệnh sao?”
“Đệt, Văn Dục vậy mà lại đưa Phó ca đến phòng y tế???”
“Chẳng trách lão Tôn phải chịu đả kích, đến tớ cũng bị sốc đây này.” Có người nói, “Vậy chúng ta……?”
Tôn Văn Thụy lặng im như thóc quay về chỗ ngồi. Phương Giai Viễn cực kỳ vui mừng cười ra tiếng, nói với mấy nam sinh ngồi bàn sau: “Lần sau chúng ta học nhóm thì gọi thêm Văn Dục cùng học đi.”
“Được.” Hàn Dương là người đầu tiên lên tiếng ủng hộ, “Tớ đã sớm nói các cậu gọi Văn Dục rồi, cậu ấy thật sự không tệ đâu, sáng nay tớ nhờ cậu ấy hỗ trợ sắp xếp bài thi, cậu ấy không nói hai lời cứ thế đáp ứng luôn.”
“Vậy sau này học nhóm, có phải chúng ta có nơi nhờ vả rồi không?”
“Các cậu nghĩ đến chưa,” Trong góc có người lên tiếng hỏi, “Lỡ như Văn Dục không chịu đến thì làm sao bây giờ?”
Mấy người đồng loạt im lặng. Phương Giai Viễn gãi gãi đầu: “Vậy thì chúng ta gọi cả Phó ca luôn?”
“……”
Phó Dư Hàn, học nhóm?
Chuyện này chẳng khác nào bị sét đánh.
Cả đám người đồng loạt game over. Bọn họ căn bản không có dũng khí gọi Phó Dư Hàn cùng nhau học tập.
Chú ý đến chuyện này không chỉ có mấy nam sinh ngồi hàng sau. Lúc Phương Giai Viễn trở lại chỗ ngồi, lớp trưởng Cát Nhiên đã đi tới, nhẹ giọng hỏi: “Tình huống thế nào?”
“Phó ca giống như bị sốt.” Phương Giai Viễn nhìn thoáng qua Tôn Văn Thụy đang cúi đầu giận dỗi, “Văn Dục đưa cậu ấy đến phòng y tế.”
“Không đánh nhau?”
Phương Giai Viễn lắc đầu.
Cát Nhiên nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Không đánh nhau là tốt rồi.”
“Cậu không lo lắng Phó ca bị bệnh sao?” Phương Giai Viễn chế nhạo nói.
“Lo lắng cũng vô dụng. Nếu cậu ấy thật sự bị bệnh, bây giờ tớ nhắn tin đến hỏi chẳng phải sẽ mang thêm phiền phức cho cậu ấy sao.” Cát Nhiên cười cười, “Đợi lát nữa Văn Dục trở về rồi lại hỏi.”
—
Từ lúc tiếng chuông vào học tiết thứ hai vang lên, Phó Dư Hàn liền không ngừng vừa ép vừa khuyên Văn Dục trở về lớp.
Người bị bệnh khi nói chuyện thường mang theo giọng mũi, giọng điệu cũng mềm mại hơn so với ngày thường, khẽ khàng cào nhẹ khiến lỗ tai Văn Dục ngưa ngứa. Thật ra hắn còn muốn nghe nhiều thêm chút nữa, nhưng Phó Dư Hàn lại vô cùng kiên trì.
Cậu có ý muốn kéo giãn mối quan hệ với hắn, Văn Dục cảm nhận được.
Nhưng hắn…… Tạm thời không có cách nào, chủ yếu là vì chính bản thân hắn cũng không rõ ràng phải giải quyết chuyện này ra sao.
Đoạn hành lang bên ngoài phòng y tế hơi tối, một con thiêu thân không biết từ chỗ nào bay ra, đập đầu lên bóng đèn trên trần nhà.
Văn Dục ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Thiêu thân dành cả đời để theo đuổi ánh sáng, cho dù việc đó vô cùng nguy hiểm.
Văn Dục bỗng nhiên nảy sinh sự đồng cảm, tựa như chính mình đang bị ảo giác.
Thì ra trực giác của hắn cũng biết, bản thân đang chơi với lửa.
“…… Ha.”
Văn Dục giống như nửa tự giễu nửa coi thường mà thấp giọng cười một tiếng.
Tiết thứ hai là giờ hoá của thầy chủ nhiệm. Văn Dục đi đến hành lang, bước chân hơi dừng lại. Từ trước đến nay hắn luôn nghe theo lời dạy của ba mình —— hoặc là nói yêu cầu của ông ấy —— về mặt này, trước giờ Văn Dục luôn tuân thủ nghiêm ngặt, chưa bao giờ trốn học mười phút mà không có lý do, sau đó trên đường trở về lại muốn từ bỏ.
Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ đến sẽ làm như vậy, suy cho cùng thì trong lòng mỗi học sinh đều có dục vọng “thoát ra theo bản năng”. Nhưng nếu điều đó thật sự xảy ra, hắn cũng không thể nói là quen thuộc được.
Văn Dục dừng lại một lúc, sau đó mới lặng lẽ đi trở về.
Hắn đứng thẳng trước cửa chính lớp học, gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa: “Thưa thầy.”
“Văn Dục?” Chu Văn Khang đang giảng được một nửa đề bài, trông thấy hắn liền giật mình, quay sang nhìn thoáng qua hàng ghế cuối lớp, “Em đi đâu vậy?”
Thì ra vừa rồi ông không chú ý tới lớp học thiếu hai người bọn họ.
“Em đưa Phó Dư Hàn đến phòng y tế.” Văn Dục thuận miệng xin nghỉ giúp cậu, “Cậu ấy bị sốt, bác sĩ nói cậu ấy có thể phải ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.”
“Ừm, được rồi, thầy đã biết. Lát nữa thầy sẽ đến phòng y tế hỏi xem tình huống thế nào.” Chu Văn Khang gật gật đầu, “Em về chỗ ngồi đi, phần vừa nãy không nghe thì lát nữa hỏi lại bạn học, nếu vẫn còn chỗ nào không rõ thì cứ đến tìm thầy. Tan học thầy vẫn luôn ở tại văn phòng, em biết đó.”
“Vâng.” Văn Dục gật đầu, cụp mắt đi về chỗ ngồi.
Kỳ quái là, hôm nay lúc hắn về chỗ ngồi, phát hiện có vài ánh mắt đang vây xem mình.
Những ánh mắt này Văn Dục thường xuyên nhận được lúc vừa mới chuyển trường đến đây, nhưng theo thời gian qua đi, hắn đã không còn bị người trong lớp nhìn như vậy nữa.
Là có chuyện gì sao?
Văn Dục không hiểu.
Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều, vừa ngồi vào chỗ liền giống như bình thường lấy ra giấy bút và bài thi đặt lên bàn, cán bút chuyển động tới lui trên đầu ngón tay, hết thảy hành động đều không có gì bất thường. Nhưng là, chỉ có một mình Văn Dục biết, hắn đang thất thần.
Hắn có chút…… Nôn nóng.
Là một sự nôn nóng xa lạ.
Hàng ghế đầu tiên trong lớp, bạn học đang nghiêm túc ngẩng đầu nghe giảng. Người hàng thứ hai và thứ ba đang cúi đầu ghi chép. Giữa lớp, Cát Nhiên và Từ Thiến Di đang chụm đầu nhỏ giọng nói gì đó. Mấy hàng ghế phía sau có nam sinh đang ngủ, còn có vài người đang nhìn hắn.
Những âm thanh thường xuyên nghe thấy trong lớp học bỗng nhiên trở nên vô cùng ồn ào, giọng điệu giảng bài quen thuộc trên bục giảng một câu cũng không lọt nổi vào tai hắn.
Văn Dục cố gắng tập trung tinh thần nhiều lần, nhưng rốt cuộc chỉ có thể miễn cưỡng ghi ra đáp án, ý nghĩa và quá trình giải đề, nửa chữ hắn đều nghe không vào.
Tựa như tiếng Trung đã trở thành ngôn ngữ khó hiểu nhất thế giới rồi vậy.
Chuyện đáng mừng duy nhất chính là đáp án hắn viết ra không hề sai, điều này có nghĩa là hắn biết bài tập này nên làm như thế nào.
Một tiết học từ trước đến nay chưa bao giờ trôi qua nhanh như vậy.
Vừa nhoáng cái chuông đã vang lên.
Văn Dục đột nhiên rất muốn đến phòng y tế nhìn xem Phó Dư Hàn đã rời đi hay chưa. Nhưng hắn vừa mới đứng lên, liền trông thấy thầy chủ nhiệm vẫn còn chưa rời khỏi lớp, đang giơ tay trên bục giảng, ra hiệu bảo mọi người trật tự.
“Thầy có chút việc cần nói.” Ông nói, “Tất cả ngồi xuống, Trần Lập Văn về chỗ ngồi đi, chờ thầy nói xong rồi em hãy đi WC.”
Văn Dục đành phải ngồi trở về.
“Tuần sau là kỳ thi tháng thứ hai, cũng chính là đợt thi giữa kỳ.” Chu Văn Khang nói, “Lần này, trường chúng ta liên hệ với trường Nhất Trung bên kia, còn có Nhị Trung, Ngũ Trung…… Các trường cùng nhau ra đề, để cho mọi người cảm nhận trình độ lẫn nhau một chút.”
Mọi người đều dự cảm sắp có chuyện gì xảy ra, toàn bộ lớp học vô cùng yên tĩnh.
“Lần thi tháng trước là do hội đồng giáo viên của trường chúng ta ra đề, muốn cho mọi người sau kỳ nghỉ hè quay lại lớp học có thể thoải mái một chút, cho nên đề thi tương đối dễ. Lần thi tháng này sẽ không giống như vậy nữa, mức độ khó khăn sẽ tăng gần một chút so với kỳ thi đại học.” Chu Văn Khang nói, “Cho nên điểm số của lần thi này sẽ là cơ sở để đánh giá năng lực của các em, thuận tiện giúp các em bổ khuyết những chỗ thiếu hụt; thứ hai là cũng để kiểm tra trình độ lẫn nhau giữa các trường.”
“Thi đại học, chính là bản thân mỗi em phải cạnh tranh với học sinh trong toàn tỉnh, thậm chí là học sinh cả nước. Thầy hy vọng mọi người có thể làm quen trước một chút bầu không khí này……”
“Lần thi tháng này, mọi người cố gắng chuẩn bị cho tốt. Những bạn học nào có thành tích thi không khả quan, các thầy cô trong khối đã bàn bạc với nhau rồi, sẽ mở thêm một lớp phụ đạo sau tiết tự học buổi tối, học ở phòng học bên kia.”
“Mặc dù lớp sáu chúng ta không công khai phô trương với bên ngoài, nhưng tất cả mọi người đều biết, chúng ta là lớp trọng điểm. Thầy hy vọng sẽ không phải gặp lại các em ở lớp phụ đạo kia.”
“Được rồi, đã xong, tan học đi.”
Chu Văn Khang phất tay, lớp học bắt đầu dần náo loạn. Học sinh người chuẩn bị đi toilet, người đi quầy bán đồ ăn vặt, hết thảy tựa như chim thú tản đi hết. Lúc này Văn Dục mới lần nữa đứng lên.
Những lớp học phụ đạo thế này từ trước đến giờ đều không liên quan đến hắn, cho nên lời nói đều là vào tai này ra tai kia. Nhưng hôm nay, hắn không khỏi nhớ đến Phó Dư Hàn.
Kỳ thi tháng lần trước, Phó Dư Hàn là người đội sổ của lớp sáu, tuy nhiên tính trong toàn khối, xếp hạng của cậu vẫn còn nằm ở top sau, chưa đến mức rơi xuống cuối bảng.
Rốt cuộc thì vẫn là người lớp sáu.
Nhưng mà, nếu danh sách học phụ đạo bắt buộc mỗi lớp đều phải có, vậy thì Phó Dư Hàn chắc chắn trốn không thoát.
“Văn Dục!” Cát Nhiên đột ngột bước tới.
Bước chân đang hướng ra ngoài cửa của Văn Dục hơi ngừng lại: “Hả?”
“Hỏi thăm cậu một chút,” Cát Nhiên cười với hắn, “Phó Dư Hàn thế nào rồi, bị bệnh có nặng không?”
“Vẫn ổn, chỉ là cảm lạnh thôi.” Văn Dục nhìn cô một cái, cười khẽ, “Lớp trưởng sao lại quan tâm cậu ấy vậy?”
Cát Nhiên khẽ nhấp nháy mắt, nhẹ giọng nói: “Tớ chỉ hỏi thăm một chút —— cậu ấy còn ở phòng y tế không?”
Văn Dục làm sao biết được, hắn còn đang chuẩn bị đến phòng y tế xem đây.
Nhưng chợt nghĩ tới cái gì, lời ra đến miệng lại đổi thành: “Về rồi…… Mẹ cậu ấy đến đây đón đi.”
“Vậy à…… Vậy cậu đi đâu thế?”
“Tôi đi toilet.”
Văn Dục sải bước rời khỏi phòng học.
Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng mình đã một lời thành sấm. Lúc Văn Dục bước vào phòng y tế, bên trong đã không còn ai nữa. Hắn hỏi bác sĩ, biết được năm phút trước người đã rời đi.
Nếu Chu Văn Khang không nán lại nói thêm mấy lời kia, nếu Cát Nhiên không ngăn hắn lại hỏi chuyện, hoặc là chuông tan học có thể reo sớm hơn một chút……
Văn Dục cụp mắt, nhìn xuống mặt đá cẩm thạch trong hành lang.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở dài.
Hắn thật sự có bệnh rồi, không phải giả.
Hiện giờ, chuyện quan trọng nhất hắn nên làm phải là cười nhạo Phó Dư Hàn sinh bệnh hai lần, hoặc là dứt khoát không để ý đến cậu ta. Quả thật Phó Dư Hàn rất thú vị, nhưng làm một “Món đồ chơi”, cậu ta lại không quá đạt tiêu chuẩn.
Phó Dư Hàn quá đỗi nhạy bén. Cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu hắn, khiến hắn thường xuyên làm ra một vài chuyện không giống bình thường.
Trong đó có rất nhiều chuyện không phù hợp với tiêu chuẩn mà ba hắn yêu cầu hắn cho đến bây giờ.
Nhưng mà……
Văn Dục nghĩ nghĩ, nắm tay siết chặt.
“Mình còn muốn gặp lại cậu ấy.” Văn Dục nghĩ, “Cậu ấy thoạt nhìn rất khó chịu.”
Dáng vẻ Phó Dư Hàn mắc mưa, dáng vẻ cậu uống say, lúc phát sốt…… Từng cái Văn Dục đều nhớ rõ.
Muốn gặp cậu ấy, ít nhất là trước khi bệnh của cậu ấy tốt hơn.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Văn Dục nghĩ đến chuyện trốn tiết và phương pháp sẽ thực hiện trong giờ học.
Nhưng rốt cuộc, hắn cũng không thành công, mặc dù đã hỏi thăm con đường mà Phó Dư Hàn cứ ba ngày hai bữa lại trốn học một lần từ vài người bạn học đột nhiên mời hắn “Tham gia nhóm học tập giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ.” Rốt cuộc thì Văn Dục vẫn không biết Phó Dư Hàn đã đến bệnh viện nào.
Tin nhắn gửi đi giống như đá chìm đáy biển.
—
Phó Dư Hàn chẳng còn tâm tình nào xem điện thoại. Bởi vì cậu trăm triệu lần không ngờ tới, bản thân đi bệnh viện truyền nước còn có thể gặp được mẹ mình.
Chỗ truyền nước thông với hai đầu hành lang bệnh viện, là nơi mà người tới đăng ký khám bệnh, đóng viện phí đều đi ngang qua. Nhất là mấy ngày gần đây trời vào thu, nhiệt độ không khí có sự thay đổi lớn, người cảm mạo phát sốt giống như Phó Dư Hàn rất nhiều, phòng cấp cứu gần như kín chỗ.
Trong tình huống như vậy, cậu trông thấy Hà Yến cầm phiếu thanh toán vội vàng đi ngang qua.
Không thể gọi, vì vậy Phó Dư Hàn chỉ có thể cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Tiếc là nam sinh trẻ tuổi cao lớn lại anh tuấn, đứng ở đâu cũng thành tiêu điểm. Làn da cậu rất trắng, lại thêm bộ đồng phục màu trắng đang mặc trên người, dưới ánh đèn huỳnh quang chẳng khác nào một vật phát sáng.
Hà Yến rốt cuộc cũng nhìn thấy cậu.
“Tiểu Hàn?” Bà mở to mắt, đi tới, “Sao con lại ở đây? ….. Cái này là làm sao vậy?”
Phó Dư Hàn hít hít mũi: “Con bị sốt.”
“Tại sao bị sốt.” Hà Yến nhăn mày, “Thứ bảy con không về nhà, đã đi đâu hả? Bảo con gọi điện thoại cho mẹ con cũng cứng đầu không nghe!”
“Sao mẹ không gọi cho con……” Phó Dư Hàn hít hít mũi, “Con đi dự sinh nhật Dương Phàm, sau đó đi hát suốt đêm.”
“Chuyện của ngài quan trọng lắm nhỉ, không về nhà còn muốn mẹ phải gọi đến hỏi? Mày đã sắp mười tám tuổi rồi, sắp trưởng thành rồi, không phải là đứa trẻ tám tuổi!” Giọng Hà Yến rất giận, “Mày nhìn mình xem, hai ngày cuối tuần nhiệt độ xuống rất thấp, mày lại không chịu mặc quần áo mùa thu, còn thức cả đêm không ngủ, bây giờ cảm mạo phát sốt có đáng không? Nghĩ rằng mình còn trẻ, thân thể làm bằng sắt sao?”
Hà Yến nói rất nhanh, giọng điệu lại đanh thép, quở trách Phó Dư Hàn một trận khiến mấy bệnh nhân đang truyền nước bên cạnh phải quay sang nhìn.
Phó Dư Hàn thật sự rất đau đầu.
Cậu không muốn tranh cãi chuyện này ở đây với bà. Dung dịch còn một nửa vẫn chưa truyền xong, cậu không thể bỏ đi được, cho nên chỉ có thể chịu đựng, ép buộc bản thân phải nhẫn nại, đem đề tài câu chuyện chuyển sang cái khác: “Sao mẹ lại ở đây, Tiểu Lộ lại không khỏe sao?”
“Hiểu Lộ thích mày như vậy, mày làm anh trai cũng không biết quan tâm nó nhiều một chút. Em nó vốn dĩ bị hen suyễn mãn tính, mùa thu mùa đông thường hay trở bệnh, cho nên mẹ đưa nó đi tái khám.” Hà Yến chỉ chỉ vào trán cậu, “Bác sĩ còn đang đợi bên kia, mẹ đi đóng tiền, một lát nữa sẽ quay lại thu thập mày.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Một lát nữa” của bà tương đương với rất lâu, bởi vì đóng tiền xong bà còn phải quay trở lên lầu nộp phiếu, sau đó đưa Tần Hiểu Lộ đi kiểm tra. Phó Dư Hàn chỉ hy vọng mình có thể truyền nước xong trước khi bà quay lại, sau đó chạy lấy người.
Ngày thường nghe bà quở trách cũng thôi đi, hiện giờ phát sốt đã đủ phiền, lúc này lại nghe bà mắng chửi, Phó Dư Hàn cảm thấy vô cùng đau đầu.
Nhưng điều Phó Dư Hàn không ngờ tới chính là, Hà Yến quay lại rất nhanh, lúc về còn mang theo một đống đồ: “Ăn sáng chưa?”
Phó Dư Hàn lắc đầu. Buổi sáng lúc rời giường, cậu mơ màng có cảm giác muốn nôn, cho nên không ăn cái gì. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ lúc đó cậu đã phát sốt rồi, chỉ là bản thân chưa phát hiện ra mà thôi, còn cảm thấy sáng nay nhiệt độ không khí quá thấp, khiến cho mình dù mặc áo khoác vẫn cảm thấy lạnh.
Hà Yến lấy một cái túi từ trong đống đồ trên tay ra, đặt ở trên bàn nhỏ kê tay bên cạnh Phó Dư Hàn. Cậu nhìn kỹ, là một chén cháo.
“……”
Nói thật, một ngụm cậu cũng không muốn ăn.
“Ăn đi.” Hà Yến nói, “Không muốn ăn cũng phải ăn một chút.”
Bà giúp Phó Dư Hàn mở nắp, lấy cho cậu một cái muỗng nhỏ dùng một lần, sau đó vội vàng lên lầu. Hơn mười phút sau, Phó Dư Hàn lần nữa nhìn thấy bà đi xuống đóng tiền, tiện đường cầm luôn nửa chén cháo cậu ăn không vào nữa vứt đi.
Nếu không phải mỗi lần đi ngang qua nơi này bà đều quở trách cậu, vậy thì loại chiếu cố này thật sự có thể xem như ân cần.
Quan trọng nhất chính là, Phó Dư Hàn bị bệnh, Hà Yến vì vậy cũng không bắt cậu đi chăm sóc Tần Hiểu Lộ, còn bảo cậu tranh thủ truyền nước xong thì về nhà sớm một chút.
Phó Dư Hàn hiếm khi trải nghiệm cảm giác được chăm sóc —— chỉ cần bỏ qua sự quở trách của bà.
“Có thể tự về không? Có muốn mẹ đưa mày không?” Hà Yến nhìn cậu, giọng điệu vẫn cứ không được tốt lắm.
“Con không sao.” Phó Dư Hàn khàn khàn nói, “Ra cửa chẳng phải sẽ có xe đưa về tận nhà sao.”
“Hiểu Lộ một tiếng nữa là kiểm tra xong, mẹ sẽ nhanh chóng trở về.”
“Mẹ cứ lo chăm sóc cho em đi.” Phó Dư Hàn nói xong liền bước ra cửa, “Con về đây.”
Mãi đến lúc ra tới cửa chính bệnh viện, Phó Dư Hàn mới nhìn thấy tin nhắn Văn Dục gửi đến, hỏi cậu ở bệnh viện nào.
Phó Dư Hàn: Cậu hỏi cái này làm gì?
Văn Dục hồi âm rất nhanh.
Văn Dục: Đến xem cậu.
Phó Dư Hàn: Lo học của cậu đi, học sinh xuất sắc. Tôi về nhà.
Văn Dục: Không đi bệnh viện sao?
Phó Dư Hàn: Mới rời khỏi, truyền nước rồi.
Phó Dư Hàn: Tôi phải về nhà ngủ, chờ tôi hết bệnh rồi gặp lại.
Phó Dư Hàn trả lời xong liền cất điện thoại.
Ngày đó cậu về nhà không dám nghĩ đến Dương Phàm, lại ngủ không yên, vì thế bỗng nhiên nhớ đến Văn Dục. Lúc đầu, Phó Dư Hàn cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhưng bỗng dưng lúc ấy cậu lại nhớ đến một câu Văn Dục từng nói.
“Chỉ cần đáp ứng những gì bọn họ muốn, bọn họ sẽ không quan tâm đến ý nghĩ thật sự của cậu là gì.”
Cụ thể Phó Dư Hàn không nhớ rõ, nhưng đại khái chính là ý tứ này.
Có thể là cậu đã nghĩ nhiều rồi.
Những lời này, bao gồm cả dáng vẻ Văn Dục biểu hiện ra ngoài, có thể khiến cậu liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Những đứa trẻ làm điều gì đó đặc biệt thường là để thu hút sự chú ý của người khác. Phó Dư Hàn cảm thấy, Văn Dục có lẽ là thiếu sự yêu thương.
Không phải là kiểu yêu thương giữa người yêu, mà là nghĩa rộng hơn của “Thiếu thốn tình cảm”. Ẩn ý trong câu nói kia của hắn đại khái chính là “Từ nhỏ đến lớn hắn bị đặt quá nhiều kỳ vọng, thế nên chưa từng một lần được hỏi qua ý muốn chân chính của bản thân.”
—— Nếu thật sự như vậy, chuyện này chẳng phải rất dễ giải quyết sao?
Phó Dư Hàn nghĩ, đúng lúc gần đây cậu cần phải làm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý về việc bản thân thất tình. Sẵn dịp này, giúp Văn Dục một chút cũng tốt.
Nghĩ đến đây, tâm tình đang sa sút của Phó Dư Hàn không hiểu sao dần dần tốt lên. Cậu lên xe buýt, trở về nhà uống thuốc, sau đó lên giường liền ngủ.
—
Cứ cách một giờ, Văn Dục lại gửi đi một tin nhắn, nhưng vẫn chưa từng nhận được hồi âm nào.
Hắn không xác định được Phó Dư Hàn rốt cuộc là đã ngủ thật rồi, hay đơn giản chỉ là không thèm để ý đến hắn.
Học tập vốn dĩ đã trở thành thói quen, nhưng hôm nay, Văn Dục lần đầu tiên cảm thấy việc đọc sách là chuyện cực kỳ tra tấn người khác. Hắn thật vất vả chờ đến buổi chiều, rốt cuộc vẫn nhịn không được nhắn tin cho Dương Phàm.
Văn Dục: Anh trai, làm phiền hỏi cậu một chuyện.
Dương Phàm: Chết tiệt, người sẵn sàng làm ba ba tớ thế mà lại chủ động gọi tớ là anh? Tớ muốn chụp hình lưu lại!
Dương Phàm: Có chuyện gì mà cậu lại khua chiêng gõ trống vậy hả?
Văn Dục: Cậu có biết địa chỉ nhà Phó Dư Hàn không?
Dương Phàm:……
Dương Phàm:…… Biết thì biết…… Nhưng mà đây là chuyện cậu muốn hỏi sao……?
Văn Dục: Ừm.
Dương Phàm: Cậu tự mình hỏi cậu ấy không được sao?
Văn Dục: Cậu ấy bị sốt, tớ định đi qua xem thế nào.
Dương Phàm: A? Làm sao mà bị sốt? Có phải là do bị mắc mưa hôm trước không?
Văn Dục: Có lẽ vậy…… Cậu có thể nói địa chỉ cho tớ trước, sau đó lại trò chuyện được không?
Dương Phàm: Xùy, thật không dễ gì. Tớ ngày nào cũng ngóng trông hai người các cậu hoà thuận, không ngờ lúc hoà thuận đến làm tớ bất ngờ không kịp trở tay.
Dương Phàm: Tớ không thể nói địa chỉ, nhưng tớ biết đường đến nhà cậu ấy, chờ chút, tớ vẽ bản đồ cho cậu.
Văn Dục đợi hơn mười phút, dài tựa như nửa thế kỷ trôi qua, rốt cuộc Dương Phàm cũng gửi đến một tấm hình.
Vô cùng xấu xí, kỹ thuật vẽ phải kém đến vài chục lần so với Phó Dư Hàn.
Nhưng Văn Dục xem xét hai phút, nhận ra Dương Phàm thật ra vẽ rất rõ ràng. Đường XX ngồi xe buýt đến trạm XX, sau đó xuống xe đi thẳng, ở ngã tư thứ hai rẽ trái, đi vào tiểu khu trước mặt…… Những chi tiết cơ bản y đều vẽ ra, Văn Dục chỉ cần dựa theo cái này là có thể tìm ra được.
Văn Dục: Cảm ơn.
Dương Phàm: Đừng khách sáo, nhưng tớ nhắc nhở cậu một chút. Sau khi vào cửa, phòng của Tiểu Hàn là cái thứ nhất bên trái, những phòng khác cậu nhất định không được đi vào. Nếu cậu làm ồn đến Tiểu Lộ nghỉ ngơi, mẹ cậu ấy về sẽ nổi điên.
Văn Dục: Tiểu Lộ? Là ai? Tên gì?
Dương Phàm: Em gái cậu ấy, tên là Tần Hiểu Lộ.
Văn Dục: Những việc phải chú ý nhiều thật.
Văn Dục: Tớ biết rồi.
Dương Phàm: Ừm, nếu Tiểu Hàn không có việc gì thì cậu nhắn cho tớ một tiếng. Sắp tới thi giữa kỳ, có khả năng tớ sẽ không thể đi thăm cậu ấy được ——
Văn Dục: Ừm.
Văn Dục tự mình vẽ lại tấm bản đồ kia một lần, nhớ rõ địa chỉ trong đầu.
Đợt thi giữa kỳ sắp tới, không khí học tập trong lớp bỗng sôi động hẳn lên. Lúc trước Văn Dục còn cho rằng phong cách học đường của Tam Trung khá “Buông thả”, nhưng chiều nay nhìn lại, hắn bỗng nhận ra tiềm chất mọt sách Nhất Trung ở đây.
So với học sinh trường khác, học sinh Tam Trung càng quan tâm hơn đến việc bị tụt hạng so với Nhất Trung. Trong lớp đúng lúc lại có một người từ Nhất Trung chuyển đến, vì vậy, trong lúc Văn Dục đang vẽ bị không ít người lại gần hỏi thăm trình độ của Nhất Trung.
“Này Văn Dục, thực lực nhìn chung của Nhất Trung có mạnh hơn so với chúng ta không?”
“Tôi không biết.”
“…… Vì sao cậu lại không biết?”
Văn Dục ngước mắt: “Bởi vì không phải chỉ mình tôi có thành tích tốt —— các cậu sợ cái gì, lấy tôi làm tài liệu tham khảo không phải được rồi sao?”
“Chậc, câu này cậu nói rất ngầu.” Phương Giai Viễn ngồi hàng phía trước quay sang, chắp tay thành quyền hướng về phía Văn Dục, “Lớp sáu chúng ta dựa hết vào cậu đấy.”
“Tôi có thể làm gì……”
“Có thể mượn sổ ghi chép của cậu xem một chút được không?”
Văn Dục đột nhiên nhìn cậu ta một cái: “Tại sao bỗng dưng lại muốn mượn sổ ghi chép của tôi.”
“Ha, này chẳng phải là……” Phương Giai Viễn nhìn thoáng qua Tôn Văn Thụy bên kia, sau đó ngượng ngùng cười cười với Văn Dục, “Dù sao thì…… Có thể không?”
“Thật ra tôi cũng không ngại.” Văn Dục nói, tiếp đó rút ra mấy quyển sổ ghi chép mỏng, “Chỉ là tôi cảm thấy cậu không chắc sẽ xem hiểu những gì tôi viết.”
Phương Giai Viễn cầm mấy quyển sổ ghi chép qua nhìn. Lúc này bên cạnh liền có một nam sinh bước đến: “Dục ca, lúc cậu ở Nhất Trung cũng là hạng nhất sao?”
“Ừm.” Văn Dục cụp mắt. So với đề tài thi cử, hắn càng quan tâm hơn đến tấm bản đồ mới vẽ.
Sổ ghi chép của Văn Dục rất đơn giản, một câu đôi khi vắn tắt đến mức chỉ còn lại hai chữ, chỉ có duy nhất một mình hắn xem hiểu. Nhưng sổ ghi chép của học bá là vật mang theo hào quang, cho nên mặc dù Phương Giai Viễn xem không hiểu thật, cậu ta vẫn tranh thủ truyền đọc cho cả lớp, hợp sức với mọi người cùng nhau nghiên cứu.
Văn Dục không quan tâm đến chuyện này. Hắn không cần sổ ghi chép, mấy quyển sổ kia của hắn truyền đi khắp lớp cả một buổi chiều không về cũng chẳng sao.
Ngày hôm nay, tràn đầy tâm trí hắn đều là tan học. Buổi chiều, khi tiếng chuông hết tiết thứ tư vang lên, Văn Dục liền ôm theo cặp sách lập tức chạy lấy người.
Đi qua con đường quen thuộc, lướt qua khỏi tiểu khu mình ở, lại đi tiếp đến một con đường bản thân chưa bao giờ đi qua. Ước chừng khoảng hơn hai mươi phút sau, Văn Dục liên tục lấy bức ảnh như gà bới mà Dương Phàm vẽ ra đối chiếu với thực tế, cảm thấy bản thân đã đến đúng chỗ rồi.
Lúc này hắn mới lấy ra di động, bấm số gọi đi ——
Cuộc gọi đầu tiên đã kết nối, nhưng không ai nhận.
Cuộc gọi thứ hai, cũng không ai nhận.
Cuộc thứ ba……
Cuộc thứ tư……
……
Gọi đến cuộc thứ mười một, đầu dây bên kia rốt cuộc cũng vang lên một tiếng “cạch”, sau đó là một giọng nam ồm ồm: “Alo?”
“Đang ngủ à?” Văn Dục bất giác đè thấp giọng.
“Văn Dục? Ừm…… Vừa nãy đang nằm mơ……” Phó Dư Hàn dường như ngáp một cái, “Có chuyện gì vậy?”
Lúc nửa mơ nửa tỉnh, thái độ của Phó Dư Hàn có vẻ thân thiết hơn, không giống như khi tỉnh táo lúc nào cũng giữ khoảng cách với hắn. Cậu như vậy thật ra càng đáng yêu hơn.
Văn Dục xấu xa nghĩ, chi bằng cậu vẫn luôn phát sốt thì tốt rồi.
“Tôi đến thăm cậu.” Hắn liếm môi, ngước mắt nhìn vào khung cửa sổ trên tầng hai.
Nếu mô tả của Dương Phàm khớp với năng lực hiểu biết của hắn, vậy thì phía sau cánh cửa sổ kia hẳn là phòng ngủ của Phó Dư Hàn.
“Thăm tôi?” Phó Dư Hàn sửng sốt.
“Ừm.” Văn Dục nói, “Tôi hẳn là…… Đang ở dưới lầu nhà cậu?”
Đầu kia điện thoại im lặng một lúc, sau đó, phía sau ô cửa sổ kia giống như có thứ gì giật giật. Kế tiếp Văn Dục trông thấy một người đi đến bên cạnh cánh cửa thủy tinh.
“Tôi, đệt.” Phó Dư Hàn gằn từng chữ một, thấp giọng mắng một câu, “Sao cậu lại tìm được đến đây…… Cuồng rình trộm sao?”
“Tìm Dương Phàm hỏi thăm địa chỉ.” Văn Dục đứng xa xa nhìn cậu cười: “Ở trong mắt cậu, tôi là kẻ biến thái đến vậy à?”
Phó Dư Hàn ngừng một chút: “À, thật ra cũng không phải……”
Cậu cảm thấy mình có lẽ hơi quá đáng, chỉ không ngờ Văn Dục thế mà lại dùng giọng điệu cực kì vui vẻ đáp: “Vậy thì tốt quá, tôi sẽ suy xét đến việc thỏa mãn tưởng tượng của cậu.”
Phó Dư Hàn: “……”
“Cậu là người tốt, đại anh hùng.” Phó Dư Hàn có chút đau đầu, hít hít mũi, “Trong tưởng tượng của tôi, cậu cực kì quang minh lỗi lạc lại tuân thủ pháp luật, cậu ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện xấu gì.”
Văn Dục siết chặt di động.
“Vậy.” Hắn đứng từ xa nhìn cậu, “Tôi có thể vào nhà không?”
—
“Cậu tới làm gì?” Phó Dư Hàn dựa vào vách tường bên cạnh cửa, cực kỳ bất đắc dĩ.
Cậu ngủ một giấc nhưng thân thể vẫn không thoải mái lắm, ngược lại bởi vì uống thuốc mà bệnh dường như phát hết ra. Từ trên giường đến cửa nhà chỉ ngắn ngủi có vài bước chân, Phó Dư Hàn thế mà lại tốn mất hai mươi phút đồng hồ, cả người túa ra đầy mồ hôi lạnh.
“Tới thăm cậu.” Văn Dục nắm quai đeo cặp sách, nhìn Phó Dư Hàn từ trên xuống dưới, “Sao tôi lại có cảm giác, bệnh của cậu càng nặng hơn vậy?”
“Bình thường thôi, phát bệnh hoàn toàn thì ngày mai sẽ tốt lên.” Cả người Phó Dư Hàn gần như đều dán lên tường, “Nếu như cậu không tới có lẽ bệnh của tôi sẽ càng nhanh khỏi hơn.”
Văn Dục không thèm phản ứng cậu, đưa mắt nhìn vào bên trong phòng.
Nhà Phó Dư Hàn rất bình thường, ba phòng ngủ một phòng khách, có chút vắng vẻ. Hắn quét mắt nhìn một lượt, nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà không có ai sao?”
“Có lẽ còn Tiểu Lộ,” Phó Dư Hàn hít hít mũi, “Hình như giữa chừng mẹ tôi có về nhà, sau đó bà ấy nói với tôi đi đâu đó…… Tôi mệt quá nên không nghe rõ.”
Văn Dục nhìn cậu: “Tôi đỡ cậu về phòng trước nhé.”
Phó Dư Hàn không từ chối. Cậu ra đến đây mất hơn hai mươi phút, thật sự đã chẳng còn sức lực để lần nữa quay trở về. Tuy rằng cậu không muốn tiếp xúc gần gũi với Văn Dục vào lúc này, nhưng bản thân đã bệnh thành như vậy, hiện giờ muốn cậy mạnh cũng không thích hợp.
Phó Dư Hàn quàng tay lên người Văn Dục, cả người như treo trên lưng hắn. Văn Dục không nói gì, vô cùng nhẹ nhàng đem người dìu về phòng.
“Muốn nôn sao?”
Phó Dư Hàn lắc đầu: “Muốn uống nước.”
“Ở đâu?”
“Trong bếp có một cái ấm trà màu đen, bên trong là nước lạnh.” Phó Dư Hàn dựa vào đầu giường, “Bên cạnh có lẽ có ly sạch, cậu tìm thử xem.”
“Được.”
Văn Dục thả cặp sách xuống, xoay người đi vào bếp.
Không lâu sau, hắn bưng một ly nước trở về, nhưng khi Phó Dư Hàn nhìn kỹ một chút, bất đắc dĩ nói: “Tôi nhớ nhà tôi có rất nhiều ly, vì cớ gì cậu lại dùng cái ly của Tiểu Lộ.”
“Cái này thì có gì khác nhau?” Văn Dục ngạc nhiên hỏi.
Này chẳng phải là ly thủy tinh thôi sao?
“Trên chiếc ly này có hoa anh đào.” Phó Dư Hàn híp mắt, nhẹ giọng nói, “Hoa văn nhô lên, cậu không nhìn thấy sao?”
Văn Dục đưa cái ly ra ánh sáng nhìn một chút, miễn cưỡng nhận ra trên bề mặt ly thật sự có vài mảnh phù điêu khắc nổi dạng cánh hoa.
“Làm phiền cậu đổi giúp tôi cái ly khác…… Dùng ly của Tiểu Lộ, nó sẽ khóc.” Phó Dư Hàn nhìn hắn, “Cảm ơn.”
“……”
Văn Dục chưa từng hầu hạ người khác, cho nên lúc bắt đầu liền gặp chút phiền toái.
Hắn hít một hơi thật sâu, nhìn nét mặt hiếm khi lộ ra vẻ yếu ớt của Phó Dư Hàn, xoay người đi vào phòng bếp.
Lúc này, hắn cố ý tìm một cái ly thủy tinh cực kỳ đơn giản rót nước, Phó Dư Hàn rốt cuộc mới không phát biểu thêm cái gì. Văn Dục đỡ cậu, nhìn cậu đem từng ngụm nước nuốt xuống, lông mi đen nhánh mảnh dài hơi hơi cụp xuống, giống như một cây quạt nhỏ. Lúc uống nước, yết hầu Phó Dư Hàn không ngừng lăn lộn. Bởi vì cậu gấp gáp, khóe miệng còn chảy ra một chút bọt nước.
Này có thể xem như cảnh đẹp ý vui.
Văn Dục suy nghĩ một chút, cảm thấy phúc lợi lần này đã đủ để bù đắp lại phiền phức lúc chọn ly ban nãy.
Chờ Phó Dư Hàn uống nước xong, Văn Dục dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng lau khóe môi cậu, tiếp đó ở trước mặt đối phương, đưa ngón tay vào trong miệng mình, cuốn đi giọt nước kia.
Phó Dư Hàn: “?”
Văn Dục nhìn cậu cười cười: “Tôi chưa từng chăm sóc người khác, lần đầu tiên chăm sóc cậu, dù thế nào cũng muốn chút thù lao.”
“……”
Phó Dư Hàn nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch, dáng vẻ tràn đầy bất lực.
Lúc cậu sinh bệnh, luôn suy nghĩ phải làm thế nào giúp Văn Dục bù đắp những thiếu hụt tình cảm kia, sau đó người này đến, còn muốn khiến cho bầu không khí trở nên ái muội.
“Cậu……” Lúc đang bệnh, Phó Dư Hàn chẳng còn đâu sức lực để cãi nhau. Cậu khẽ thở dài, “Đừng nói là yêu đương nghiêm túc, có phải tán tỉnh người khác cậu cũng chưa từng làm qua phải không?”
Sức hấp dẫn bị người ta nghi ngờ, Văn Dục nhướng mày, “Cậu từng rồi à?”
“…… Thật ra tôi cũng chưa, tôi chỉ là nói theo lý thôi.” Phó Dư Hàn bị hắn làm cho nghẹn một chút, “Nếu cậu thật lòng thích một người, cậu sẽ biết mình nên làm thế nào…… Bởi vì ý nghĩ muốn tốt cho người đó là phát ra từ chính bản năng của cậu.”
“Xùy,” Văn Dục ghét bỏ nói, “Thầy Phó lại giống như Dương Phàm bắt đầu nói đạo lý rồi.”
Phó Dư Hàn nhẹ nhàng cười một cái, nhắm mắt, sau đó lại mệt mỏi mở ra.
Cậu vẫn còn rất buồn ngủ, cho nên phải cố gắng tập trung tinh thần nói chuyện với Văn Dục: “Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?”
“Tôi đã nói rồi, tới thăm cậu.” Văn Dục ngừng một chút, tầm mắt khẽ rơi xuống trên mặt đất, sau đó lại ngẩng lên, “Tôi vốn định tìm cậu cùng ăn cơm chiều…… Nhưng nhìn cái dáng vẻ này của cậu, có lẽ cũng ăn không vô.”
Phó Dư Hàn nhìn hắn một cái.
Một lúc sau, cậu mở miệng: “Cậu không thích ăn cơm một mình phải không?”
“Cũng không phải……” Văn Dục khẽ nhếch khóe miệng, sau đó đột nhiên nhắm mắt, “Ừm, không thích, không được sao.”
“Hiện giờ tôi cũng hơi đói…… Tuy rằng vẫn còn rất buồn ngủ.” Phó Dư Hàn nói, “Tuy hơi sốt nhưng vẫn có thể cùng cậu ăn một bữa cơm thanh đạm.”
Văn Dục nhìn sang.
Phó Dư Hàn: “Không ăn thì thôi.”
“Ăn.” Văn Dục nói xong liền lấy điện thoại ra, “Tôi tìm quán nào sạch sẽ một chút gọi cơm hộp.”
Mặc dù không giống như kế hoạch ban đầu, Văn Dục lại chẳng ngờ rằng mình có thể làm ra loại chuyện như gọi cơm hộp ăn ở nhà người khác thế này.
Điều buồn cười nhất chính là, giữa chừng Hà Yến trở lại, nhận ra trong nhà có người khác liền ngạc nhiên sửng sốt một chút.
“Cậu là ai?”
“Con chào dì.” Văn Dục đứng lên, cúi đầu chào bà, mỉm cười nói, “Con là Văn Dục, là bạn cùng bàn với Phó Dư Hàn.”
“Ồ, là cậu à.” Chân mày Hà Yến thoáng thả lỏng, “Dì từng nghe thầy Chu nói về cậu, thành tích rất tốt. Dì đã bảo Phó Dư Hàn, nên kết bạn với những bạn học có thành tích tốt một chút để giúp đỡ lẫn nhau. Trước đây thành tích học tập của nó khá tốt, lên cấp ba không hiểu sao lại biến thành thế này, haiz!”
Lúc nói chuyện, Hà Yến vô thức buông ra lời quở trách. Văn Dục nhìn bà, nghĩ thầm, chẳng trách với cái tính tình kia của Phó Dư Hàn không thể sống hòa thuận được với bà.
Có con cái nhà ai sẽ thích mẹ mình phơi bày sự yếu kém của bản thân cho người ngoài biết chứ?
Mặc dù Văn Dục nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu hiện gì, vẫn là nụ cười tiêu chuẩn kia, ôn hoà nói: “Kiến thức của cấp ba tương đối khó, quan trọng nhất là, chỉ cần không theo kịp một chút thì sẽ rất khó bù đắp lại. Thật ra gần đây Phó Dư Hàn rất cố gắng học bù, dì không cần quá lo lắng.”
“Thật sao?” Hà Yến sửng sốt, “Nó cũng không thèm nói với dì một tiếng……” Bà theo bản năng liếc nhìn Phó Dư Hàn, cậu lại cố tình nhắm mắt. Không nhận được sự đáp lại, Hà Yến lẩm bẩm nói, “Thầy Chu của các cậu cũng không nói……”
“Trong lớp nhiều học sinh như vậy, thầy Chu cũng rất bận.” Văn Dục cười nói, “Thật sự, trong lòng Phó Dư Hàn hiểu rõ. Chỉ là cậu ấy bướng bỉnh, cho nên không chịu nói ra thôi.”
“…… Thật là, đứa nhỏ này cứ luôn ít nói như vậy. Đây, coi dì này, cứ nói ra rả.” Hà Yến lấy lại tinh thần, cười một cái: “Văn Dục, ở lại đây ăn cơm chiều đi?”
“A, vừa nãy chúng con nghĩ dì không về, cho nên đã đặt cơm hộp rồi.” Văn Dục chớp mắt, “Bởi vì Phó Dư Hàn bị bệnh, nên con đã gọi một ít đồ ăn thanh đạm. Chờ cậu ấy ăn xong, con sẽ giảng lại bài học hôm nay ở trường cho cậu ấy. Dì không cần phải để ý đến chúng con đâu.”
Văn Dục có tuyệt chiêu làm an lòng thầy cô lẫn cha mẹ, tài ăn nói khiến Hà Yến phải sửng sốt một trận. Sau khi cung cung kính kính tiễn người xong, hắn liền đóng cửa lại.
Lúc này Phó Dư Hàn mới mở mắt ra.
“Tôi còn nghĩ phải làm gì đó cảm ơn cậu……” Phó Dư Hàn cười nhạt, “Kết quả hình như lại được cậu giúp thêm một lần.”
“Những lời nhảm nhí thế này, một ngày tôi có thể nói đến mấy trăm câu. Người lớn thích nghe những lời như vậy.” Văn Dục ngồi xuống bên cạnh, “Cậu định làm gì để báo đáp tôi hả?”
Phó Dư Hàn không tiếp lời hắn, hỏi ngược lại: “Bởi vì người lớn thích nghe, cho nên cậu mới cố tình làm ra dáng vẻ như vậy sao? Chỉ vì…… Có được một chút tự do sao?”
Văn Dục sửng sốt.
Nhưng hắn rất nhanh cười rộ lên: “Tôi nói này, sự nhạy bén này của cậu thật khiến người ta chán ghét……”
“Nhưng đó cũng là điều thú vị nhất.”
Hắn quay sang Phó Dư Hàn, tiến lại gần cậu.
Hết chương 42