• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, trên bầu trời mây mù đã tán đi, chỉ lộ ra mặt trăng vừa bị che khuất, chung quanh ánh sáng lập tức trở nên sáng hơn rất nhiều.

Dương Từ cúi gập người trốn trong bụi cỏ bên cạnh, bây giờ là thời điểm nóng nhất muỗi nhiều nhất trong tháng 7, anh đã bị muỗi đốt hai lần ngay sau khi trốn vào.

Anh nhìn căn nhà gỗ bên cạnh nhà kho cách đó không xa, một tay gãi đùi vừa bị muỗi cắn, tay kia nhặt hai cục đá ném qua.

Ánh trăng lúc này thật đẹp và sáng, Dương Từ cứ đi ngang qua như thế này thật xấu hổ, lo lắng rằng mình sẽ bị đội tuần tra vô tình nhìn thấy, họ sẽ nghĩ anh là một tên biến thái chạy ra ngoài lúc nửa đêm.

Bởi vì hai ngày nay người nhà lục đục, Lưu Tiêm Mai buồn bực trong lòng nên còn chưa ngủ, chợt nghe thấy hai hòn đá đập vào cửa, bà lập tức cảnh giác nhặt cái cuốc trên mặt đất lên.

Cô con gái nằm bên cạnh mở mắt ra, ngơ ngác lẩm bẩm với Lưu Tiêm Mai: "Mẹ, trời tối rồi, mẹ làm gì vậy?"

Lưu Tiêm Mai vừa định nói rằng bên ngoài hình như có kẻ trộm, muốn cô con gái nhỏ nói nhỏ tiếng thôi, nhưng bà mơ hồ nghe thấy giọng nói của con trai nhỏ của mình. Đợi đến khi Dương Từ gọi mẹ vài lần liên tiếp, không chỉ Lưu Tiêm Mai chắc chắn rằng bên ngoài là con trai út, mà Dương Mộng Liên cũng đột ngột ngồi dậy khỏi giường.

Dương Mộng Liên đi mở cửa nói: "Mẹ, hình như là em trai đang ở bên ngoài, đêm đã khuya, hắn làm sao không về nhà mà lại tới đây?"

Lưu Tiêm Mai nghe những lời này cũng có chút khó hiểu, nhưng bà luôn chiều chuộng đứa con trai út của mình nên đã đi theo Dương Mộng Liên ra ngoài mà không suy nghĩ quá nhiều.

Hai mẹ con lần lượt đi ra, lúc đầu không thấy Dương Từ ở đâu, vẫn là Dương Từ từ trong bãi cỏ vẫy tay với họ, sau đó họ nhìn thấy Dương Từ trần truồng.

Nhìn thấy vậy, Lưu Tiêm Mai bật thốt lên một tiếng ah, ngay lập tức biết rằng đứa con út của mình nhất định lại gặp rắc rối, nếu không thì tại sao anh lại trần truồng như vậy tới tìm bà vào ban đêm. Phản ứng đầu tiên của bà là tức giận trong lòng, bởi vì người không bớt lo này luôn gây rắc rối cho bà. Nhưng khi bàbước vào và nhìn thấy khuôn mặt của Dương Từ, những lời trách móc nặng nề bên môi liền không thốt ra được.

Bởi vì khi Dương Từ nhìn thấy mặt của Lưu Tiêm Mai, anh sửng sốt một lúc rồi ra đòn phủ đầu, lập tức nhỏ giọng tủi thân nói: "Mẹ, con bị người ta tính kế rồi, mẹ nhất định phải làm chủ cho con."

Lưu Tiêm Mai và Dương Mộng Liên nghe thấy những lời đó, một người kéo Dương Từ và đi về phía căn nhà gỗ nhỏ, người còn lại lo lắng hỏi anh đã xảy ra chuyện gì. Dương Từ bắt chước bộ dạng của nguyên chủ trong trí nhớ, dùng vẻ mặt phẫn nộ kể lại chuyện trước đó, hai mẹ con nghe xong lời này suýt chút nữa tức giận nổ tung.

Thấy vậy, Dương Từ không quên thêm dầu thêm muối và nói: "Để đổ tội cho con, thậm chí còn đánh con bất tỉnh, họ ra tay rất tàn nhẫn, hiện tại con còn hoa mắt, chóng mặt muốn nôn nữa..."

Dương Từ vừa nói đến đây đã nôn ọe rồi ngã xuống giường với vẻ mặt ốm yếu. Lưu Tiêm Mai chưa bao giờ nhìn thấy đứa con trai bảo bối của mình như thế này, bà ngay lập tức kéo anh vào vòng tay của mình, vừa kiểm tra túi máu sau gáy của Dương Từ, vừa tức giận chửi rủa.

"Thanh niên Vương* này là có chuyện gì vậy? Hận thù lớn như thế nào? Cô ta là muốn con trai tôi đi chết sao? Không được, không được, tiểu Liên con đi tìm cha con ngay, vừa nhìn là biết bọn họ đã có tính toán trước, nhất định... nhất định sẽ không để yên như vậy đâu, chúng ta phải nhắc nhở cha ngươi trước."

(*王知青: 知青ở đây có nghĩa là thanh niên tri thức, vào những năm 60, 70 ở Trung Quốc những thanh niên đã được học hành đến nơi đến chốn, dựa theo chính sách "lên núi về quê", được chính quyền tổ chức đưa về nông thôn hoặc tiếp tục tham gia sản xuất nông nghiệp. Nếu dịch thanh niên trí thức Vương thì sẽ không hợp trong nhiều trường hợp)

Phải nói rằng Lưu Tiêm Mai vẫn còn thông minh, sau khi nghe những lời kể lể của Dương Từ, bà không mù quáng thương hại đứa con út của mình, cũng không bốc đồng mà trực tiếp đối đầu với đối phương.

Lưu Tiêm Mai nghe được ý tứ trong lời nói của con trai út, rằng thanh niên Vương đang định gài bẫy con trai út của bà mang tiếng bất nam bất nữ, bọn họ cố tình giữ lại quần áo của con trai út, phát hiện con trai út mất tích nhất định vẫn còn có kế khác.

Vì đứa con trai út đi đường vòng đến đây, bà tính trong chuồng bò sắp ồn ào to nên phải báo cho ông nhà biết trước, để chút nữa khớp với nhau ông còn không rõ xảy ra chuyện gì.

Dương Mộng Liên khi nghe những lời đó cũng không có thời gian để đau lòng cho em trai mình, cô nhanh chóng nhặt chiếc đèn pin bên cạnh và bước ra ngoài. Thấy vậy, Dương Từ đã nhờ cô ấy khi quay lại đem giúp anh một bộ quần áo, đợi chút nữa nhất định sẽ đánh nhau một trận, anh không thể cứ trần truồng như thế này rất mất mặt.

Như Lưu Tiêm Mai đã đoán trước đó, khi Dương Mộng Liên lẻn ra ngoài để thông báo cho cha, thanh niên Vương đã dẫn người đến chuồng bò. Bởi vì hiện tại cũng không muộn lắm, khoảng từ mười giờ đến mười một giờ tối, cho nên lần này bọn họ dẫn theo rất nhiều người tới, đại đa số trong đó đều là những người Tri Thanh Điểm* bọn họ.

(*知青点: nơi ở của những thanh niên trí thức)

Dù sao họ cũng nói là đi bắt kẻ thông dâm, mà người bị bắt lại là con trai út của đại đội trưởng, nếu đều là những người Tri Thanh Điểm bọn họ. Lỡ như người trong đại đội nói mấy người thanh niên trí thức bọn họ kết bè kết phái, nói bọn họ cố tình nhắm vào con trai út của đại đội trưởng thì sau, đến lúc đó thì dễ biến mâu thuẫn cá nhân thành mâu thuẫn tập thể nên cố tình lôi kéo theo vài thôn dân đến.

Mấy người thôn dân đi cùng bọn họ đều phụ trách canh giữ thóc lúa ở sân phơi thóc hôm nay, thấy một đám người thanh niên trí thức lại dũng mãnh như vậy, lão thúc Trương gia không khỏi lẩm bẩm một câu.

"Vương đồng chí à, mấy người có phải là không cẩn thận mà nhìn lầm rồi không? Lão tứ Dương gia hơi quậy phá một chút, nhưng tuyệt đối không có gan làm loại chuyện này. Ta nghĩ... nhất định là các ngươi hoa mắt rồi."

Nghe vậy, hai người khác đi tới cũng đồng tình với lão thúc Trương gia. Không phải vì nhân duyên của nguyên chủ trong thôn rất tốt, mà là vì bọn họ nhìn nguyên chủ lớn lên, bọn họ hiểu rõ đứa bé đó là người như thế nào hơn ai hết.

Đứa con thứ tư của Dương gia là một người không có lá gan lớn, bản lĩnh lớn nhất của anh là ăn trộm gà của người khác khi còn nhỏ. Sau này lớn lên, dũng khí khi còn bé cũng ngày càng nhỏ đi theo tuổi tác, bây giờ lại chỉ dám ỷ vào cha mình mà ở trước mặt phụ nữ khiến người ta chán ghét.

"Ta cũng cảm thấy ngươi sai rồi, nếu nói hắn có qua lại với nữ nhân, chúng ta còn có thể tin một chút. Nếu ngươi nói hắn nhìn trúng cái người ở trong chuồng bò kia, dù sao... đánh chết ta cũng không tin, một người nam nhân có gì thú vị chứ... Huống chi hắn cũng chỉ là một đứa nhóc con."

Những người Tri Thanh Điểm bọn họ luôn đoàn kết với nhau, ngay cả khi họ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng người vừa nói lại là Tống Hầu Duyệt lão trí thức, người rất được mọi người tin tưởng trong đám những thanh niên trí thức, vì vậy bất kể điều đó có đúng hay không, họ vẫn đi cùng một chuyến.

Đám thanh niên trí thức nghe vậy cũng không nhiều lời, thầm nghĩ dù sao cũng sắp tới rồi, lát nữa đi vào nhìn một chút liền biết. Cho nên bọn họ không khỏi tăng nhanh tốc độ, rất nhanh đã đi tới hàng rào bên ngoài chuồng bò. Thanh niên Vương, hay còn gọi là Vương Thu Nghiên, liếc nhìn Tống Hầu Duyệt đang đứng bên cạnh, Tống Hầu Duyệt lập tức biết phải làm gì liền cùng những người khác lao vào.

Cứ nghĩ rằng sau khi họ xông vào, họ sẽ thấy hai người đàn ông trần truồng nằm trên cái chiếu trúc bị hỏng. Kết quả là sau khi Tống Hầu Duyệt đạp tung cửa ra, đèn pin chiếu qua lại chỉ thấy một người.

Tạ Nghiễn Thanh đã dọn dẹp chuồng bò từ lâu nên không có nhìn ra một chút manh mối nào cả. Cậu giả vờ như mình bị họ đánh thức, cậu vừa lấy tay che mắt, vừa chậm rãi đứng dậy khỏi chiếc chiếu trúc hỏng ở dưới đất.

Cậu ngơ ngác nhìn đám đông và nói: "Các người đang làm gì vậy?"

Tống Hầu Duyệt thấy dáng vẻ giả bộ của cậu, thiếu chút nữa không nhịn được chạy tới hỏi người khác nữa chứ. May mắn thay, hắn nghĩ rằng bọn họ vẫn còn giữ quần áo của anh ở đây, vậy mới không bị lòi đuôi trước mặt nhiều người.

Lão thúc Trương gia cùng những người khác đi vào thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó lớn tiếng nói: "Xem đi, ta nói ngươi hoa mắt rồi mà, còn phải làm ầm ĩ lên, hiện tại ngươi nhìn rõ rồi, căn bản là không có ai khác ở đây... "

Đám người đi theo những thanh niên trí thức tới nhìn thấy cảnh này, không khỏi thấp giọng nghị luận. "Ah, không có ai à, vậy kêu chúng ta tới làm gì thế?"

"Ai biết được chứ, lúc trước nói nghiêm trọng như vậy, ta còn tưởng rằng là thật chứ?"

"Trước đó thấy họ thề thốt sắt son, đánh thức mọi người vào nửa đêm để bắt gian, nhưng giờ chạy đến đây lại không thấy gì cả."

Một nữ thanh niên trí thức tết hai bím tóc, nhìn dáng vẻ Tạ Nghiễn Thanh gầy gò xanh xao ở đằng kia, liếc nhìn Vương Thu Nghiên và Tống Hầu Duyệt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nổi giận.

"Ôi ôi ôi... Ai mà biết là thật hay giả? Có một số việc được truyền lại như thể chúng là thật ấy, trước đây khi đồn rằng người ta thích đàn ông, hình như nó được truyền đi từ những người Tri Thanh Điểm chúng ta đấy. Khó thấy được người ta vừa tốt lên chút, có người trong lòng khó chịu như mèo cào vậy, muốn học theo chủ tư bản hút máu ăn thịt người ấy."

Nữ thanh niên trí thức tết bím tóc nói vài câu, đám người Tống Hầu Duyệt hiểu ý của cô, không khỏi quay đầu nhìn lại cô. Nhưng vì xung quanh lúc này có rất nhiều người nên họ chỉ nhìn nhau mà không dám nói gì.

Vương Thu Nghiên không phải là người tiến đến đầu tiên, thấy rằng bọn họ không đến để bắt gian tại chỗ, vì vậy cô giả vờ vô tình bước sang một bên, sau đó cô kêu lên như thể bất ngờ lắm.

"Ồ, đây là cái gì vậy?"

Mọi người chạy đến khi nghe thấy tiếng ồn ào, sau đó nhìn thấy một bộ quần áo bẩn thỉu và nhăn nheo được giấu dưới đống cỏ khô. Quần áo này là những cậu bé mới lớn mặc và nhỏ hơn nhiều so với quần áo nam giới bình thường nên rất dễ nhận biết.

Thấy vậy, Tống Hầu Duyệt lập tức nói: "Đây hình như là quần áo của lão tứ Dương gia, sáng nay ta đã thấy hắn mặc nó."

Vương Thu Nghiên nghe những lời này trong lòng thầm cười, sau đó dường như vô tình nói: "Thì ra Tống đại ca không nói dối, Dương Từ quả nhiên đã từng tới đây, còn về phần quần áo ở đây, người đã biến mất..."

Một nam thanh niên trí thức khác rất thông minh, lập tức làm theo lời Vương Thu Nghiên: "Nhất định là hắn nghe thấy tiếng động không kịp lấy quần áo liền chạy rồi."

Nam thanh niên trí thức sau khi nói xong lập tức kích động lên, vội vàng gọi mọi người đi tìm kiếm gần đó. Nếu đối phương vì nghe thấy tiếng động mà bỏ chạy, thì nhất định vẫn ở gần đó không chạy xa được.

Sau khi nghe những lời đó những người khác ngay lập tức giúp tìm kiếm, nhưng sau khi tìm kiếm xung quanh cũng không thể tìm thấy được. Vương Thu Nghiên lo lắng rằng điều này sẽ làm chậm trễ mọi việc nên đã dẫn một vài người vào làng để tìm.

Cô không tin đối phương sẽ tỉnh dậy nhanh như vậy, dù sao lúc đó bọn họ ra tay cũng khá nặng. Lúc ấy nhìn thấy đối phương ngất đi, cô có chút lo lắng chính mình có phải là đã giết người rồi không.

Hơn nữa, đây là thời điểm để trồng vội gặt vội, ngày hôm qua đại đội của họ mới thu hoạch lúa sớm từ cánh đồng, vì lương thực trong đội nên rất nhiều người đã ngủ bên ngoài, nếu người kia cứ tùy tiện mà chạy vào làng như thế này, người trong đại đội hoặc là dân quân đi tuần tra chắn có thể nhìn thấy anh.

Khi Vương Thu Nghiên đang nghĩ theo cách này, bước chân của cô ấy càng nhanh, trước đây cô luôn nhờ Tống Hầu Duyệt và những người khác ra mặt giúp cô, nhưng bây giờ cô không quan tâm liệu mọi người có nhìn ra được gì hay không, cô mang vẻ mặt ảm đạm dẫn một vài người đi vào làng.

Chỉ là không đợi bọn họ tìm thấy Dương Từ đã trốn thoát nữa, họ đã đụng phải đại đội trưởng đang ở cổng làng. Lúc này sắc mặt của đại đội trưởng cũng rất khó coi, không chỉ bởi vì ông biết được có người muốn hãm hại con trai út của mình, mà còn bởi vì bọn họ vượt qua đại đội trưởng là ông làm ầm ĩ như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK