Mọi người nghe vậy không khỏi liếc nhau, đúng rồi, cứ nói nhiều người nhìn thấy, vậy ai là người tận mắt nhìn thấy? Còn có vấn đề quần áo của Dương Từ, ai đã cố tình lấy trộm quần áo ném ở bên ngoài, trước đó không ai nghĩ nhiều nhưng bây giờ nghĩ lại nó lại lộ đầy sơ hở.
Thấy họ nhìn nhau như vậy, Dương Từ ngáp lớn và nhìn chằm chằm vào Tống Hầu Duyệt "Nói đi, rốt cuộc là ai đã nhìn thấy, đứng ra làm chứng cho ta xem thử coi!"
Tống Hầu Duyệt theo bản năng mà nhìn Vương Thu Nghiên, nhưng thấy rằng Vương Thu Nghiên đang chen chúc trong đám đông và không di chuyển, vì vậy hắn không còn cách nào khác là phải đứng ra khỏi đám đông trước. Ngoài Tống Hầu Duyệt chủ động đứng ra, còn có một nam thanh niên trí thức khác cũng bị đẩy ra ngoài. Đối phương vốn là không muốn đi ra, nhưng bởi vì trước đó hắn lớn tiếng nhất, không chỉ hơn một lần nói rằng hắn cùng Tống Hầu Duyệt nhìn thấy, cho nên mới bị đẩy ra ngoài.
Thấy vậy, Dương Từ cười lạnh, há miệng liếm cái răng nanh bên trái, lảo đảo nhìn chằm chằm hai người bọn họ, "Yo, thật đúng là nhiều người nha."
Tống Hầu Duyệt nghe vậy liền tức giận, nháy mắt với Trần Túc Thần trong đám đông, hy vọng rằng Trần Túc Thần cũng sẽ đứng ra làm chứng chống lại Dương Từ. Mặc dù Trần Túc Thần không đi theo họ, nhưng trong việc đổ lỗi cho Dương Từ lần này đối phương cũng có một phần.
Nhưng không biết vì sao, kẻ chủ mưu là Vương Thu Nghiên đột nhiên im lặng, ngay cả Trần Túc Thần, người đưa ra ý kiến này cũng im bặt. Thấy vậy, Tống Hầu Duyệt trong lòng có dự cảm không lành, chỉ là không đợi hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Trần Túc Thần trong đám đông, hắn lại nghe thấy giọng nói của Dương Từ kéo dài.
"Nếu đã có nhân chứng rồi, vậy bây giờ các ngươi nói xem, khi nào ở đâu đã nhìn thấy ta? Làm sao có thể xác định được ta và đồng chí Tạ có quan hệ khác?"
Hứa Văn Lịch nghe thấy những lời đó liền liếc nhìn Dương Từ, hắn không hiểu những thanh niên trí thức đó đều im lặng rồi, tại sao bản thân Dương Từ lại chủ động tích cực như vậy? Hắn không khỏi lo lắng kéo Dương Từ lại, nhưng đã thấy Dương Từ bình tĩnh vỗ vai hắn.
Khóe miệng của Tống Hầu Duyệt giật giật, bởi vì hắn bị dáng vẻ của Dương Từ làm cho tức giận. Hiện tại bọn họ đều đã ồn ào đến mức này rồi, nói quên cũng không được, hắn chỉ có thể ngửa cổ nói: "Khoảng chín giờ tối hôm nay, khi chúng ta ra ngoài đi dạo sau bữa tối, thì đúng lúc nhìn thấy ngươi đi vào chuồng bò. Lúc đó bọn ta cảm thấy rất kỳ quái, không khỏi đi theo sau nhìn một chút, sau đó liền thấy ngươi cùng họ Tạ kia cư xử thân mật..."
Hứa Văn Lịch nghe vậy đã bật cười, mỉa mai nói: "Tri Thanh Điểm cách chuồng bò xa như vậy, các ngươi đi dạo cũng xa thiệt nha."
Khi những người khác nghe thấy điều này, bọn họ càng cảm thấy có gì đó không ổn. Mặc dù nhiệm vụ của những thanh niên trí thức tương đối nhẹ nhàng, nhưng mấy ngày nay bọn họ đang gấp rút thu hoạch lúa thóc, cho dù nhẹ đến đâu cũng sẽ không quá dễ dàng.
Ngoài ra, Tri Thanh Điểm có một quy tắc, thông thường sau chín giờ sẽ khóa cửa. Vào các ngày bình thường, Tống Hầu Duyệt là người đi ngủ sớm nhất, trước khi đi ngủ hắn sẽ khóa sân lại. Nhưng đêm nay lại là một ngoại lệ, làm sao có thể trùng hợp như vậy hắn đi ra ngoài lại gặp được chuyện này? Bây giờ không chỉ những người trong đại đội cảm thấy lạ, mà những người trong nhóm thanh niên trí thức cũng thấy lạ.
Hai người Tống Hầu Duyệt bị nhìn đến sợ hãi trong lòng, họ hối hận vì trước đó khi Dương Từ bị đánh gục, không có ai ở lại canh gác chuồng bò, nếu không đã không xảy ra những rắc rối này.
Nam thanh niên trí thức lúc nãy cùng tiến lên làm chứng không khỏi mặt dày nói với Hứa Văn Lịch: "Hôm nay ăn nhiều quá, muốn đi xa hơn một chút cũng không được sao?"
Thấy vậy, Dương Từ bình tĩnh nói: "Vậy thì thật trùng hợp nha, tình cờ vậy mà các ngươi ăn quá nhiều, rồi tình cờ vậy mà các ngươi ra ngoài đi dạo lại đi đến chuồng bò, rồi lại tình cờ vậy mà gặp được ta..."
Nam thanh niên trí thức nhất thời cảm thấy hối hận, đặc biệt là khi hắn ta phát hiện có rất nhiều người mới đến xem, phần lớn đều là thôn dân của đại đội. Bởi vì cảm thấy những người này sẽ thiên vị Dương Từ, hắn ta không khỏi đỏ mặt mắng: "Đừng ở chỗ này ngụy biện, chúng ta đều có quần áo của ngươi làm chứng, ngươi có giải thích thế nào cũng vô ích."
Dương Từ nghe vậy liền tức giận cười to, liếc mắt nhìn đối phương nói: "Người ta nói các ngươi thanh niên có học đều là người có văn hóa, người có văn hóa sao có thể vu oan cho người ta? Chỉ dựa vào một bộ quần áo, ngươi đã cho ta tội lớn như vậy. Như vậy nếu người ta không thích người nào, cũng có thể trộm một bộ quần áo, chỉ tội cho họ sao?"
Lão thúc Dương gia đi theo những thanh niên trí thức này suốt cả chặng đường, nghe xong cũng cảm thấy lời nói của Dương Từ có lý "Đúng vậy, mọi người không thực sự bắt được ai, chúng ta cũng không thể kết tội người ta chỉ dựa vào quần áo của họ, sau này nếu như bọn họ tùy tiện như vậy, vậy thì toàn bộ đại đội còn không phải triệt để bị rối tung rồi."
"Đúng vậy, lão thúc nói rất có lý, ngươi chỉ nói nhìn thấy Dương Từ đi vào chuồng bò, lúc đó vì sao không bắt hắn lại, còn chạy thẳng trở về tìm thêm người. Còn bộ quần áo này, quần áo cũng bị người của ngươi tìm được, chuyện này tựa hồ có rất nhiều sơ hở, chúng ta còn cảm thấy ngươi là cố ý hãm hại đấy."
Tống Hầu Duyệt khi nghe điều này liền trở nên lo lắng: "Chúng tôi không bôi nhọ hắn, quần áo là bằng chứng tốt nhất, hai chúng tôi cũng là nhân chứng, các ngươi không thể thiên vị hắn như vậy."
Dương Tụng Quốc nghe thấy liền hét lên: "Ngươi nói bậy bạ! Dương Từ anh trai tôi tối nay đã ở nhà tôi một lúc lâu, tôi và A Văn có thể làm chứng."
Tống Hầu Duyệt nhìn Dương Tụng Quốc và tức giận nói: "Các người là bạn của hắn, không được phép làm nhân chứng, ai biết các người có bao che cho tội phạm hay không."
Hứa Văn Lịch cũng nói: "Ngươi đã nói rằng chúng tôi không thể làm chứng, vậy hai người cũng không thể. Cả đội đều biết ngươi thích Vương Thu Nghiên, ai biết trong lòng ngươi có ác cảm với A Từ hay không, biết đâu ngươi đã cướp quần áo của A Từ và cố tình hãm hại chứ?"
Hai bên cãi cọ tưởng chừng như muốn đánh nhau đến nơi, Dương Mãn Thương nãy giờ đứng ngoài cuộc đột nhiên nói: "Nếu các ngươi đã chắc chắn rằng con trai ta có quan hệ gì đó với tiểu tử Tạ gia, nhưng lại không thể đưa ra đầy đủ chứng cứ thì chuyện này liền báo cáo lên Cục công an đi. Ta tin rằng con cái Dương gia của ta dù có lưu manh đến đâu thì cũng sẽ không biết luật mà phạm luật lại đi cưỡng bức đàn ông".
Tống Hầu Duyệt vừa nghe xong trong lòng liền sợ hãi, hầu hết người dân trong thời đại này sẽ không gặp quan trừ khi thực sự cần thiết. Đặc biệt là những chuyện như loại việc quan hệ lộn xộn này sẽ làm liên lụy đến thanh danh của nam nữ thanh niên trong đại đội, thường thì họ sẽ bị trừng phạt riêng khi phát hiện ra vấn đề.
Vương Thu Nghiên biết điều này nên rất táo bạo và dám âm mưu chống lại Dương Từ. Nhưng nếu sự việc này mà đi báo cáo với Cục công an, cả Dương Từ và Tạ Nghiễn Thanh đều có vết thương trên đầu, đến lúc đó sau khi điều tra sơ thẩm cảnh sát sẽ biết mọi chuyện.
Các đồng chí trong Cục công an không phải người ăn chay, nếu bị bọn chúng phát hiện ra ý đồ xấu xa, không những thân bại danh liệt mà cho dù có trở về thành phố thì thân phận cũng sẽ bị vấy bẩn.
Vương Thu Nghiên không dám đến Cục công an, nghe vậy, cô lén lút liếc nhìn Tống Hầu Duyệt, Tống Hầu Duyệt nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, biết rằng kế hoạch này có thể không thành hiện thực. Mặc dù bây giờ trong lòng hắn tràn đầy sự không cam tâm, nhưng đại đội trưởng cũng không dễ bị lừa, bọn họ cứ tiếp tục làm loạn như vậy chỉ có hại mình mà thôi.
Thấy đại đội trưởng đã gọi người rồi định lái máy kéo của đội đến công xã, Tống Hầu Duyệt không còn cách nào khác đành phải hèn nhát thừa nhận "Cái đó... Đại đội trưởng ngài trước đừng gấp, có lẽ là chúng ta không cẩn thận nhìn nhầm rồi."
Ngay khi lời nói của Tống Hầu Duyệt vừa thốt ra, đám đông đi qua lập tức bắt đầu hò hét ầm ỉ. Cái gì mà nhìn nhầm chứ đều là mấy lời rác rưởi, chắc là phát hiện hãm hại không được, giờ lại sợ bị nắm được điểm yếu nên rén rồi đây.
"Được nha, được nha, thật sự là bị hại rồi, các ngươi đã nhìn thấy chưa? Bọn họ liền rén rồi kìa!"
"Ồ, này là muốn ồn ào tới mức nào đây? Đại đội của chúng ta đối xử với họ không tốt sao, tôn kính họ như tổ tông vậy, đáng tiếc là họ không nhắc đến chúng ta tốt như thế nào, giữa đêm không nghỉ ngơi mà còn đi hãm hại đứa bé của chúng ta."
"Còn không phải sao, đám thanh niên có học này thật là nhiều tâm tư, bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy nổi da gà cả người. May mà đại đội trưởng thông minh hơn, nếu không thì tiểu tứ Dương gia đã xong đời rồi?"
...
Khi một nhóm người đang ồn ào thảo luận, những người khác ở Tri Thanh Điểm đã nhân cơ hội bỏ chạy sớm rồi. Tống Hầu Duyệt bọn họ cũng muốn đi theo, nhưng họ là người đi đầu trong việc làm chứng chống lại Dương Từ, bây giờ kế hoạch gài bẫy Dương Từ của họ đã bại lộ, đại đội sao có thể để họ đi dễ dàng như vậy.
Dân quê tuy không được học hành đến nơi đến chốn nhưng đều là thành viên của một đại đội, bình thường họ rất đoàn kết và bao che khuyết điểm. Những thanh niên trí thức này đã đi đầu trong việc tính kế đứa trẻ trong đại đội, họ sẽ không để chúng đi dễ dàng như vậy. Truyện Light Novel
Lúc này mấy thanh niên trí thức đều đỏ mặt, đây là lần đầu tiên bị người ta chỉ trỏ mắng mỏ, hiện tại mỗi người đều muốn tìm khe đất chui vào. Họ chỉ là bị chỉ trích và mắng mỏ vài câu, liền cảm thấy rằng họ đã phải chịu một sự bất bình lớn vào lúc này.
Tuy nhiên, điều họ không biết là nếu Dương Từ không tỉnh dậy kịp thời, nguyên chủ và Tạ Nghiễn Thanh đã bị bắt ngay tại chỗ, họ sẽ bị lôi ra ngoài trần truồng và bị xúc phạm. Nguyên chủ và Tạ Nghiễn Thanh không chỉ bị bọn họ hủy hoại, còn gián tiếp hại chết một mạng của Tạ Nghiễn Thanh.
...
Tống Hầu Duyệt cảm thấy họ thật thua thiệt vì không có ai bắt được kẻ gian ngay tại chỗ, nếu không họ có đến Cục cảnh sát cũng không sợ hãi. Đáng tiếc là Dương Từ đã may mắn, hắn không ngờ rằng anh sẽ tỉnh lại nhanh như vậy sau khi bị đánh ngất.
Khi Tống Hầu Duyệt đang suy nghĩ sau này phải làm sao đây, đại đội trưởng đã ném cho Tống Hầu Duyệt một cái nhìn lạnh lùng, ẩn chứa rất nhiều ẩn ý khiến Tống Hầu Duyệt không khỏi rụt cổ lại.
Ngày hôm sau phải dậy sớm đi làm việc, bây giờ là thời điểm trồng vội gặt vội bận rộn nhất, không có gì quan trọng bằng việc trồng hoa màu. Chẳng qua ở đây huyên náo quá lớn, kinh động đến người của dân quân đang tuần tra, nên Dương Mãn Thương để họ bắt người đi trước, ngày mai sau giờ làm việc sẽ họp bàn xử lý sau.
Đứa con trai út của ông đã bị oan quá nhiều, dù có đến Cục cảnh sát ông cũng sẽ không giải quyết đơn giản. Kể cả những thanh niên trí thức đi theo trước đó, tuy có câu nói pháp luật không trách công chúng nhưng bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Sau khi mọi người giải tán, Dương Từ mới có thời gian chú ý đến Tạ Nghiễn Thanh. Thân thể Tạ Nghiễn Thanh không bằng người khác, hôm nay bị lật tới lật lui mấy lần, hiện tại toàn thân cả người lộ vẻ lung lay sặp đổ.
Dương Từ cảm thấy Tạ Nghiễn Thanh quá thảm rồi, muốn đi qua để hỏi về tình hình hiện tại của cậu, nhưng bị Dương Mãn Thương ở bên cạnh ngăn lại. Dương Mãn Thương nhìn hai người bạn của Dương Từ, họ ngay lập tức hiểu ý liền đem Tạ Nghiễn Thanh trở về.
Tạ Nghiễn Thanh được Dương Tụng Quốc đỡ để đi bộ trở về, bởi vì chân của cậu không tiện đi lại nên đi rất chậm. Từ khi cậu bị bắt đến đây đã không nói một câu nào, mà cũng không ai có ý muốn nghe cậu nói. Thấy vậy, Dương Từ cảm thấy rất khó chịu, nguyên chủ vô duyên vô cớ mà liên lụy đến đối phương, hôm nay cậu lại bị đánh ngất xỉu lại bị dọa sợ không biết thân thể có chịu nổi hay không.
Dương Mãn Thương đang định quay lại sân phơi thóc, thấy Dương Từ vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tạ Nghiễn Thanh, ông không thể không nhắc nhở Dương Từ. "Sau này ngươi tránh xa hắn cho ta, thật sự không có ngày bớt lo được."
Dương Từ sau khi nghe những lời đó thì sực tỉnh lại, nhưng anh không để ý đến những lời của Dương Mãn Thương, thay vào đó, anh có chút không hài lòng lẩm bẩm: "Cha, tại sao cha không đưa họ đến Cục công an, họ sẽ bị kết án vì lập kế hoạch ác ý?"
Dương Từ không muốn chịu đựng, nếu người cha tiện nghi này không sẵn sàng đứng ra bảo vệ anh, thì anh sẽ tìm cách báo thù cho mình. Đừng xem hiện tại anh không có tổn thất gì, nhưng trong tiểu thuyết thì sẽ có người chết đấy.
Dương Mãn Thương chưa kịp nghe hết lời thì lão thúc họ Dương đã dẫn đầu nói: "Thật là một đứa trẻ ngốc, cho dù chuyện này là con bị hãm hại, nhưng nếu lan truyền ra ngoài cũng không tốt cho danh tiếng của con, người khác sẽ cho rằng không có lửa thì làm sao có khói, sao người ta không vu oan cho người khác mà vu oan cho con?
Đặc biệt là con và tiểu tử Tạ gia đều là con trai, người trong thôn quê rãnh rỗi đến nhàm chán mà lại nghĩ rằng chuyện kỳ lạ, họ bí mật truyền đi truyền lại giả cũng sẽ trở thành sự thật. Điều này không tốt cho con và tiểu tử Tạ gia, sau này bất luận là làm việc gì cũng sẽ bị chỉ chỏ. Nếu chỉ là giáo huấn vài người bọn họ, phương pháp này thật sự là được một mất mười.
Thay vì báo cho Cục công an, không bằng giao cho đại đội dân quân, dù sao kết quả hai bên cũng giống nhau. Nếu tình hình của họ không nghiêm trọng, đến lúc đó mở một cuộc họp đại đội công khai phê bình bọn họ. Nếu tình trạng của họ tồi tệ hơn, họ sẽ bị đưa đến trại cải tạo.
Những chuyện này các con cũng đừng hỏi, dù sao có cha làm đại đội trưởng, các con sẽ không gặp bất lợi..."