Trước đây Dương Mộng Liên cảm thấy rằng cô đã nghỉ học một năm học rồi lại đi học tiếp, có vẻ giống như là cô đang đi chơi vậy, trong lòng cô vốn đã cảm thấy chán nản. Lúc này đột nhiên nghe những lời của bác gái nói, sắc mặt Dương Mộng Liên không khỏi có chút khó coi.
Dương Từ không ngờ rằng đối phương vẫn chưa bỏ cuộc, không khỏi cảm thấy buồn nôn một trận. Anh không đợi Dương Mộng Liên nói gì, một lần nữa cướp lời nói: "Chị hai của ta chưa đủ mười tám tuổi, bây giờ lấy một đứa trẻ vị thành niên kết hôn là phạm pháp đấy. Còn có ai nói đọc sách là vô dụng, học giỏi thì có thể giống như chị dâu hai của ta, tìm được công việc giáo viên trong huyện thành, sau này tìm chồng cũng có thể tìm người trong huyện thành."
Người bác gái nghe vậy liền bĩu môi, nhìn Dương Từ với đôi mắt sắc như dao. "Ngươi còn chưa lớn mà biết cái gì, làm con dâu trong huyện dễ lắm sao? Ngược lại khi gả qua ngươi cái gì cũng không biết, lại rời nhà xa như vậy bị bắt nạt thì phải làm sao đây, ta cảm thấy gả thì vẫn nên gả cho người mình biết rõ, tốt nhất là người cùng công xã sau này tiện đi thăm hỏi họ hàng.
Bác gái nói rồi nhìn sang người đàn ông bên cạnh, người đàn ông thấy vậy liền cười đi lên trước, định đi đến nói chuyện với Dương Mộng Liên. Người đàn ông trạc tuổi với Dương Gia Hữu, dáng người lớn lên cũng rất cao và thẳng.
Dương Mộng Liên vẫn còn là một cô gái vị thành niên và ngày thường những người cô gặp nhiều nhất là anh em trai của mình. Hoàn toàn không ngờ đến cô vừa đi học ra, vậy mà lại có người chặn đường cô muốn cô đi xem mắt với người ta.
Người đàn ông đó thực sự nhìn cũng được, nếu gặp phải tình huống này vào ngày thường, phản ứng đầu tiên của cô sẽ là ngại ngùng và lo lắng. Nhưng tình hình hôm nay lại khác, làm gì mà khi xem mắt lại có người không thông báo cho phía người phụ nữ, Dương Mộng Liên rất không vui vì bị đánh úp bất ngờ như vậy. Cứ như thể cô là một loại cải thảo nào đó bên đường, muốn xem mắt thì người ta liền đến đây xem, không có chút tôn trọng nào với cô.
Vì vậy, cô lập tức trốn sau lưng Dương Từ, vẻ mặt phòng bị nói với người đàn ông: "Các ngươi đây là đang làm gì? Ta đồng ý xem mắt sao? Các ngươi có nói với cha mẹ ta chưa?"
Người đàn ông không ngờ Dương Mộng Liên sẽ phản ứng như vậy, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt hắn không thể giữ nổi nữa. Thấy vậy người bác gái lập tức đi tới và muốn kéo Dương Mộng Liên ra, nhưng Dương Từ đã đưa tay ra và dùng sức đẩy bà bác gái ra.
Người bác gái lúc này cũng bực bội, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao ngươi không biết tốt xấu vậy, con gái đi học có gì tốt, không bằng sớm tìm một người đàn ông tốt mà gả đi. Cháu trai ta đẹp trai như vậy, không biết có bao nhiêu người đang nhớ mong đó. Ta thấy các ngươi có tướng phu thê nên mới gán ghép các ngươi, sao ngươi có thể không biết tốt xấu như vậy được chứ, đồ ngu này. "
Dương Từ nghe đến đây liền bật cười, không khách khí chỉ vào mũi đối phương: "Đệch mợ chứ tướng phu thê, bà cho rằng đây là cổ đại sao, còn tính ép mua ép bán sao? Nếu như cháu trai của bà tốt như vậy, bà sẽ vội vàng đi qua chặn người sao? Đã là hàng tự đưa đến rồi tuyệt đối không có gì tốt cả, nói không chừng là hắn có bệnh gì rồi đi?"
Lúc này không chỉ bà bác gái ngạc nhiên mà đến cả người nam nhân vẫn không nói chuyện cũng ngạc nhiên. Hắn lớn lên đẹp trai như vậy nhưng mãi vẫn không kết hôn, còn chẳng phải là do cơ thể có vấn đề sao. Nhưng chuyện này không có nhiều người biết, người đàn ông nghe được lời nói của Dương Từ liền cho rằng anh đã biết điều gì đó, ánh mắt nhìn về hướng Dương Từ đột nhiên biến thành sợ hãi.
Dương Từ cố ý nói những lời này chẳng qua là muốn chọc giận đối phương, thà để đối phương gây sự với mình, như vậy thì người đàn ông này và chị hai càng không có khả năng bên nhau rồi. Ai biết được sắc mặt nam nhân thay đổi liên tục, rõ ràng rất tức giận nhưng vẫn không dám manh động, ngược lại là nhìn Dương Mộng Liên một cách bi thương.
"Chuyện đó... thực xin lỗi, việc hôm nay là do ta tự ý chủ trương. Trước đó từ sau khi gặp mặt ngươi một lần, ta đã luôn nhớ mãi không quên ngươi nên mới sốt sắng làm ra chuyện này."
Dương Từ không khỏi trợn tròn mắt khi nghe những lời đó, anh không ngờ rằng đối phương không chỉ là một kẻ bạo hành gia đình thích đi mượn giống mà còn là một con chó trà xanh trà trong trà. Đối phương còn có thủ đoạn cao như vậy, cũng không thấy lạ khi trong tiểu thuyết chị hai lại bị trúng chiêu.
Dù sao thì hầu hết mọi người trong thời đại này đều đơn thuần, còn không có vòng vo nhiều như hậu thế. Bây giờ bộ dạng lấy lui để tiến của người đàn ông này có thể dễ dàng khiến các cô gái có thiện cảm với hắn ta.
Bởi vì sau khi nghe xong lời của hắn, sắc mặt Dương Mộng Liên tốt hơn trước một chút. Khi Dương Từ nhìn thấy điều này anh đã rất tức giận, khi anh đang nghĩ cách đuổi họ đi, đôi mắt sắc bén của anh đã nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm của Dương Mộng Liên.
Trước kia khi Dương Từ giúp Dương Mộng Liên giao học phí, đã từng gặp đối phương một lần. Thấy đối phương lúc này đang kỳ quái nhìn về phía mình, anh lập tức vươn tay hướng đối phương vẫy vẫy.
Thấy vậy Dương Mộng Liên cũng nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm, vừa nghĩ đến lời giáo viên chủ nhiệm trước đây nói với mình, lại nhìn hai người trước mặt liền có chút lo lắng trong lòng. Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy thành tích của cô cũng không tồi, không nên cứ như vậy bỏ cuộc. Cô cũng hứa với giáo viên chủ nhiệm sẽ chăm chỉ học tập, vì vậy cô không muốn giáo viên chủ nhiệm biết mình đang bị xem mắt.
Tuy nhiên bất kể Dương Mộng Liên nghĩ gì, khi nhìn thấy Dương Từ vẫy tay giáo viên chủ nhiệm đã bước tới. Bà vừa mới chú ý tới tình huống nơi này, nhưng bởi vì không biết chuyện gì xảy ra, nên vẫn đứng từ xa quan sát, không tiện can thiệp. Lúc này khi nhìn thấy em trai của Dương Mộng Liên vẫy tay với bà, bà biết rằng chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với họ.
Người đàn ông đó vốn còn nhiều điều muốn nói, nhưng khi nhìn thấy một người có chút giống giáo viên, hắn ta biết hôm nay có lẽ sẽ không nói được gì. Hắn ta mỉm cười liếc nhìn Dương Mộng Liên, sau đó hạ giọng nói với cô: "Tiểu Liên, chuyện lần này là bọn ta sai, lần sau... lần sau sẽ chính thức đến thăm nhà, đến lúc đó rồi chúng ta lại nói chuyện sau. "
Dương Mộng Liên nghe thấy vậy liền vô thức cau mày. Cô cảm thấy những gì đối phương nói quá kỳ lạ, như thể hai người họ đã định xuống rồi vậy. Cô vừa định nói không cần lần sau đâu, cô cũng không định xem mắt với đối phương, thì nghe thấy giọng nói không vui của cô chủ nhiệm. "Bạn học Dương Mộng Liên, chuyện gì đang xảy ra vậy, tại sao lại là lần sau đến thăm nhà?"
Dương Mộng Liên nghe vậy tái mặt, vừa định giải thích liền nghe thấy bà bác gái cười nói: "Nhà chúng ta rất thích Tiểu Liên, dự định để bọn họ chính thức xem mắt."
Dương Mộng Liên lo lắng nói: "Cô ơi không phải đâu, gia đình con căn bản là không đồng ý."
Người bác gái không quan tâm Dương Mộng Liên nghĩ như thế nào, theo cách nhìn của bà, con gái sớm muộn cũng đều phải gả cho người ta, cháu trai bà nhìn trúng Dương Mộng Liên là may mắn của Dương Mộng Liên. Với cả bà tin chắc rằng với vẻ ngoài điển trai của cháu trai mình, Dương gia khi nhìn thấy người rồi nhất định sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này.
Đừng nhìn thấy bây giờ là xã hội mới rồi, nhưng mà chuyện lập gia đình của nhiều cô gái ở nông thôn vẫn do người lớn trong gia đình quyết định. Ngoài ra phần lớn mọi người đều là trọng nam khinh nữ, việc con gái lấy chồng chính là để lấy của hồi môn nên rất nhiều người không quan tâm đến ý nguyện của con gái.
Bà hoàn toàn không quan tâm đến tâm trạng của Dương Mộng Liên, nói với vẻ mặt như sự việc đã xong xuôi rồi vậy: "Cái gì mà nhà các ngươi không đồng ý, ngươi đã gần mười tám tuổi rồi, mười tám tuổi không xem mắt, sau này muốn xem mắt lại không có ai muốn... "
Người bác gái còn chưa nói xong, giáo viên chủ nhiệm Dương Mộng Liên đã gay gắt nói: "Nói bậy bạ, con bé vẫn còn là một học sinh, nhiệm vụ của học sinh chính là học. Còn có hai người các ngươi, là thành viên của đại đội nào đấy, các ngươi có cái tư tưởng cũ rích gì đây? Phụ nữ bây giờ có thể nắm giữ nửa bầu trời, nhiệm vụ của phụ nữ không phải là kết hôn và sinh con. Suy nghĩ như vậy của các ngươi là có vấn đề lớn. Ta muốn nói chuyện với đại đội trưởng của các ngươi, không thể để các ngươi làm hại những bông hoa của tổ quốc."
Dương Từ để giáo viên chủ nhiệm của Dương Mộng Liên qua đây, chỉ là muốn đối phương dọa hai người này, vậy mà không ngờ rằng vị giáo viên chủ nhiệm này cũng là một người tàn nhẫn. Vừa phát hiện hai người này có điều không ổn, bà liền giống như bắt được phần tử phạm tội vậy, một mặt hận không thể bắt bọn họ giao cho Cục công an.
Người bác gái vừa muốn nói con gái học có ích lợi gì, sao không tìm một gia đình tốt hơn để gả chồng sinh con, còn chưa kịp nói đã bị cháu trai kéo đi. Dương Từ nhìn hai người đang lôi lôi kéo kéo đi xa, liền giải thích những gì vừa xảy ra với Dương Mộng Liên.
Dương Mộng Liên muốn giải thích rõ ràng, sợ rằng giáo viên chủ nhiệm của cô sẽ hiểu lầm cô. Dương Từ là để nhắc nhở giáo viên chủ nhiệm rằng sau này nếu hai người này tìm đến trường, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy còn có thể giúp đỡ chút, cũng đỡ cho Dương Mộng Liên khỏi bị chịu thiệt.
Cô chủ nhiệm càng nghe càng cau có hơn, bà không đồng tình với việc kết hôn sớm sinh con sớm ở nông thôn. Mỗi người trong số họ rõ ràng vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng họ đã vội vàng kết hôn và sinh con, họ không chỉ vô trách nhiệm với bản thân mà còn vô trách nhiệm với con cái.
Để ngăn cản Dương Mộng Liên nghỉ học một lần nữa, giáo viên chủ nhiệm nhân lúc hôm nay không có việc gì làm đã đến nhà Dương Mộng Liên một chuyến, định nghiêm túc nói chuyện với cha mẹ của Dương Mộng Liên. Tránh khỏi việc cha mẹ cô cũng giống như những bậc cha mẹ khác, cảm thấy việc đi học là vô ích và ép con mình kết hôn.
Vì vậy giáo viên chủ nhiệm của Dương Mộng Liên đã đến thăm nhà cô, hơn nữa vừa bước vào cửa nhà của Dương gia liền ném một quả bom khiến cho mọi người trong Dương gia đều choáng váng. Bao gồm cả hai nữ thanh niên trí thức mới chuyển đến Dương gia ngày hôm qua, khi nghe tin có người chặn đường Dương Mộng Liên muốn cô đi xem mắt người ta, vẻ mặt ai nấy đều tràn đầy sự phẫn nộ.
Sau khi nghe những gì giáo viên nói, Lưu Tiêm Mai đã tức giận đến mức hét lên ngay tại chỗ. "Nhất định là mấy đứa con gái lớn của Phùng gia, lúc trước bà ta đã nói với ta rồi. Lúc đó ta đã cự tuyệt rồi, không nghĩ tới bà ta lại mang theo người chặn người lại, thật sự không coi Lưu Tiêm Mai ta ra gì cả, con gái ta mà bà ta muốn xem là xem mắt sao?"
Lưu Tiêm Mai nói cũng không quan tâm đến những người khác, xắn tay áo lên tức giận chạy ra ngoài. Dương Từ vốn muốn đi gặp Tạ Nghiễn Thanh, nhưng thấy vậy anh lại lo lắng rằng mẹ mình ở bên ngoài sẽ chịu thiệt thòi, anh chỉ còn cách đặt cặp sách xuống và theo mẹ đi ra ngoài.
Dương Mộng Liên vừa cảm thấy xấu hổ về việc này, vừa lại cảm thấy rằng không thể cứ bỏ qua như vậy. Nếu không người khác sẽ cho rằng dễ bắt nạt cô, sau này ai muốn xem mắt cũng lại nhìn một cái sao, xem cô như miếng thịt trên thớt vậy chọn tới chọn lui.
Hơn nữa khi quay lại, Dương Từ đã lén an ủi cô ấy. Cô cảm thấy em trai nói rất có lý, cô chỉ là người bị hại mà thôi, không nên vì chuyện này mà đau lòng.
Tuy nhiên trong lòng Dương Mộng Liên là nghĩ như vậy, đợi đến khi hai anh trai của cô lần lượt trở về, lại thêm được cô chủ nhiệm vô điều kiện bảo vệ cô, cô nhìn họ liền không kìm lòng được mà hai mắt đỏ hoe.
Bây giờ thì ổn rồi, sự việc biến lớn lên rồi. Hai anh trai rất bao che khuyết điểm cũng xắn tay áo lao ra ngoài. Điệu bộ đó mặt trận đó của họ giống hệt như Lưu Tiêm Mai lao ra, họ thực sự đúng là mẹ con ruột mà.