Vì mang trên lưng số nợ cả chục triệu, Thẩm Trí bán cả xe đi, bởi vậy khi ra ngoài chỉ có thể đi bằng phương tiện công cộng.
Mấy ngày này hắn sống không tốt chút nào, cả người toàn là mùi thuốc lá, quầng thâm mắt đen xì, râu ria xồm xoàm, nhà cửa bừa bộn cũng chẳng đoái hoài dọn dẹp.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Trí chuyên môn sửa soạn lại một lượt. Hắn thường mặc đồ tông đen, nhưng hôm nay chọn mặc áo lông trắng phối với chiếc quần tây sáng màu, đều là đồ tôi mua cho hắn, tôi nghĩ chắc là hắn định đi thăm tôi.
Thật ra Thẩm Trí mặc đồ đen đẹp trai hơn nhiều, khuôn mặt với đường nét góc cạnh, quần áo màu đen càng làm tôn lên sự sắc bén và sức hấp dẫn của hắn.
Mà tôi luôn thích mua quần áo với đủ thể loại màu sắc cho hắn, chỉ màu đen là không bao giờ.
Lần nào hắn cũng ngoan ngoãn mặc vào, nói với tôi rằng hắn thích.
Tôi biết, hắn không thích.
Chỉ là do tôi thích mà thôi.
Tôi thích nhìn thấy hắn nhẫn nhịn vì tôi, tựa như chỉ cần như vậy là có thể chứng minh hắn cũng thích tôi.
__
Khuôn viên nghĩa trang vào buổi sáng sớm chỉ lác đác vài người, vì thế bó hoa hồng trên tay Thẩm Trí trở nên vô cùng nổi bật.
Tôi khá tò mò hắn sẽ nói gì, cuối cùng cũng không khác lần trước là mấy, hắn chỉ im lặng đứng nhìn.
Mãi đến lúc sắp rời đi, hắn mới nói ra một câu như đang thông báo cho tôi biết: “Nhan Hòe, tôi phải đi rồi.”
Về phần “đi” mà hắn nói, tôi không rõ lắm ý hắn là muốn về nhà hay là định chính thức nói lời từ biệt tôi.
Tôi lại rơi vào một loại trạng thái kì lạ, như đang mơ, không ngừng nhớ về những chuyện trước kia, tốt có, xấu cũng có, bỗng nhiên mở mắt ra, thời gian đã trôi qua gần một năm.
Lần nữa nhìn thấy Thẩm Trí, hắn đang ngồi trên ghế lô trong phòng hát KTV, tôi không quen biết ai trong phòng cả, Thẩm Trí uống rượu say, một tên đàn ông đang sờ đùi hắn.
Tôi ngẩn ra nhìn họ, Thẩm Trí cũng ngồi trên sô pha nhìn tôi.
Tôi chắc chắn hắn đang nhìn tôi, vì sau lưng tôi chỉ có một bức tường.
Người đàn ông kia nói gì đó với Thẩm Trí, ngày càng dựa đầu lại gần, mắt thấy sắp chạm đến Thẩm Trí lại bị hắn khẽ đẩy ra, ngay sau đấy Thẩm Trí đứng lên, đi về phía phòng vệ sinh.
Hắn vốc nước lạnh hắt lên mặt, sau lại vén tóc lên nhìn vào gương, giờ đây, hắn không nhìn thấy tôi.
Ngược lại tên đàn ông kia theo chân vào, còn khóa trái cửa, tựa vào bồn rửa tay cười nói với Thẩm Trí
“Cậu ổn không?”
“Vẫn được.”
Nụ cười trên mặt tên đàn ông càng sâu.
“Ồ, tôi còn tưởng cậu đang nhớ đến bạn trai cũ của cậu cơ.”
Tay Thẩm Trí khẽ đờ ra trên mặt, ánh mắt lạnh đến đáng sợ, hắn khựng lại hai giây tiếp đó lại vốc nước lên mặt, đột nhiên nở nụ cười: “Hình như sếp Lục rất hứng thú với đời sống cá nhân của tôi.”
Tên đàn ông lắc đầu “Sai rồi, là có hứng thú với cậu.”. Kiếm Hiệp Hay
Gã đứng thẳng dậy giải thích với Thẩm Trí: “Nói trắng ra là tôi nhìn trúng cậu, rất muốn biết cậu có thể ngủ với tôi một lần không.”
Thẩm Trí không trả lời, tên kia tiếp tục nói: “Tất nhiên, cậu từ chối cũng không sao, chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác của chúng ta, có điều tôi vẫn mong cậu cân nhắc.”
Chuyện này thì có gì mà phải cân nhắc, Thẩm Trí không thích nam…
“Được thôi.” Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi nghe mà sửng sốt, không tin được nhìn về phía Thẩm Trí.
Hắn chầm chậm bước đến gần tên đàn ông kia, dán vào tai gã: “Nhưng, tôi chỉ ở trên.”
Chuyện sau đó tôi không còn nghe thấy gì nữa, thậm chí tôi còn không biết tên đàn ông kia có đồng ý hay không.
Tối đó, Thẩm Trí về đến chỗ ở của hắn, là một gian phòng xa lạ, giờ đây tôi mới nhận ra hắn đã chuyển tới một thành phố khác.
Phòng chỉ đâu đó tầm hơn năm mươi mét vuông, rất ít đồ đạc, quần áo trong tủ đều là đồ hắn mua mới, tất cả những gì liên quan đến tôi dường như đã bị hắn vứt đi rồi.
Điều duy nhất khiến tôi cảm thấy may mắn là hắn vẫn ở một mình, không thì tôi sẽ phát điên mất.
Tôi bắt đầu thấy ghét tình trạng hiện giờ của bản thân, người đã chết rồi, cớ sao vẫn còn có ý thức.
Đây là sự trừng phạt dành cho tôi sao, vì tôi đã ép hắn, cho nên chết đi rồi vẫn phải trơ mắt nhìn hắn đến với người khác rồi mới có thể rời đi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy…
Tôi thẫn thờ nhìn Thẩm Trí nằm trên sô pha, cố thử đi ra ngoài, nhưng ngoại trừ căn phòng này ra tôi không đi đâu được, tôi nhớ đến mẹ tôi, nhớ đến thầy pháp nọ, có lẽ hồn phi phách tán cũng tốt.
Trong mê man, tôi lại chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác lúc này đây vô cùng mãnh liệt, tôi như bị người ta trói chặt tay chân vứt vào trong bóng đêm, chỉ có thể chìm trong những ký ức xưa, chờ đợi để thức tỉnh.
Tôi không biết lần tới tỉnh dậy sẽ nhìn thấy gì, là nhìn Thẩm Trí yêu đương với người khác hay thậm chí là nhìn họ ngủ với nhau.
Tôi mong, tôi không gặp lại Thẩm Trí nữa.