Má trái Nhan Vũ Nam đỏ một mảng, thằng nhóc hung dữ trừng tôi, đạp đổ ghế, ù chạy khỏi nhà.
Bánh ngọt vương vãi đầy nền nhà, chiếc ghế ngã xuống cũng dính phải bơ kem, món đồ tận tâm chuẩn bị lại bị người khác xem như rác rưởi, lửa giận dấy lên trong lòng tôi, lúc này Hàm Hàm ló đầu ra từ sau cửa, rụt rè nói: “Anh hai, anh ấy bỏ đi rồi.”
Cơn giận ập đến, tôi quát: “Cho nó cút đi!”
Hàm Hàm sợ đến mức trốn biệt vào phòng, không dám lên tiếng nữa.
Đầu tôi kêu “ong ong”, đứng tại chỗ nguôi một chút mới bắt đầu dọn dẹp, tôi dựng ghế lên, nhặt bánh ngọt lên vứt vào sọt rác, ngồi một mình trong phòng khách để lấy lại bình tĩnh.
Tôi tự nói với mình rằng thằng nhóc vẫn còn là trẻ con, khó tránh đôi khi sẽ nói không lựa lời, mình không nên so đo với một đứa bé.
Nhưng rồi lại nghĩ, tên nhóc này đã lên cấp hai rồi mà sao vẫn không biết suy nghĩ như vậy?
Trước kia tôi không chỉ phải đi học, còn phải chăm nom bọn chúng, còn việc của chúng bây giờ chỉ là chăm sóc tốt cho bản thân thôi mà tại sao vẫn trách tôi làm chưa đủ.
Tôi hẳn nên quan tâm chúng nhiều hơn ư?
Tôi đau đầu chìm trong suy nghĩ, đến khi giật mình phát hiện đêm đã khuya, Nam Nam vẫn chưa về.
Gọi điện cho nhóc, hiển thị nhóc đã tắt máy.
Không thể không ra ngoài tìm nhóc, tôi qua bảo với Hàm Hàm một tiếng, vậy mà con bé chẳng hề lo lắng hay ngạc nhiên, chỉ gật gật đầu ra vẻ mình biết rồi.
Khu này nhà cửa san sát, đèn đường cũ kĩ, cách một đoạn lại có đèn hỏng, đêm đến không an toàn, tôi từng dặn hai đứa đi đi về về phải đi ở những đoạn sáng đèn, bây giờ cãi nhau, chắc là thằng nhóc này sẽ không nghe lời tôi, tôi đành phải đi tìm từng ngóc ngách một, lâu lâu lại gọi điện cho nhóc xem nhóc có mở máy chưa.
Tìm lâu lắm rồi mà vẫn chưa thấy người đâu, tôi càng sốt ruột, thoáng nhìn thấy bóng người đều cứ ngỡ là nhóc.
Mấy lần nghĩ rằng hẳn là nhóc đã về nhà, tôi chạy về nhìn, lại thất vọng tràn trề.
Mãi cho đến sáng, tôi nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát, bảo tôi đến nhận người.
Nhan Vũ Nam tụ tập với đám bạn côn đồ của nhóc đi đập phá cửa kính xe người ta, trộm cắp không thành, bị chủ xe bắt được.
Vừa khéo chủ xe là một bà thím trong khu có quen biết, nhà mới mua chiếc xe, quý trọng lắm lắm.
Bà hết nước hết cái khuyên bảo tôi.
“Nhan Hòe à, tôi cũng biết là bố cậu mất rồi, nhà cậu khó khăn, nhưng cũng không thể để em trai cậu chạy ra ngoài làm phường trộm cắp chứ.”
“Cậu đó, làm anh cả, phải cất công chút, tôi nghe nói cậu đi Tân Hải, chỗ đó xa thế, cậu làm sao trông chừng mấy đứa em ở nhà được?”
“Nói câu khó nghe như này, cậu chưa làm đúng nghĩa vụ của một người anh trai, chuyện này của em trai nhà cậu, cậu cũng phải gánh một phần trách nhiệm.”
Từ khi bước chân vào đồn cảnh sát, lối suy nghĩ trong tôi dần chậm lại, tôi không thể nào hiểu được, với tình trạng hiện giờ trong nhà tôi, thằng nhóc này không những không đỡ đần, học hành chăm chỉ bớt gây chuyện lại, mà lại còn sinh hư.
Do sống quá vô lo vô nghĩ? Cảm thấy nằm không cũng có cái ăn cái mặc?
Họ hàng cho việc chăm sóc em trai em gái là trách nhiệm của tôi, hai đứa em này cũng cho rằng sự hi sinh của tôi là điều đương nhiên, đến bây giờ, ngay cả một người ngoài, cũng chỉ trỏ tôi trách sao không tận tâm.
Nguyên một đêm thức trắng, đầu tôi ngập tràn hình ảnh nhóc đang trốn trong góc nào đó khóc nhè, lo nhóc bị bắt cóc, vừa áy náy vừa hối hận. Kết quả thì sao, thằng nhóc này đang làm gì?
Anh trai ư? Tôi là người hầu của cái nhà này mới đúng.
__
Tôi đền tiền cho người ta, bảo lãnh Nhan Vũ Nam về nhà, nhóc vẫn làm lơ tôi: “Tôi không về.”
Tôi liếc nhìn đám bạn côn đồ bên cạnh nhóc, “Anh có việc muốn nói.”
“Nói ở đây đi.”
“Là chuyện rất quan trọng.”
Nhan Vũ Nam miễn cưỡng đi theo tôi đến một nơi không người.
“Đừng nói là anh định mắng tôi nhé, tôi nói anh biết, anh không có tư cách.” Nhóc cau mày, ra vẻ không muốn nói chuyện với tôi.
Giờ phút này tôi vô cùng bình tĩnh, cũng không muốn giải thích nữa, tôi nói: “Nhóc nói đúng, anh không có tư cách, anh chỉ là anh trai của nhóc, không có quyền quyết định nhóc sẽ sống cuộc đời như thế nào, nhóc muốn chăm chỉ học hành cũng được, muốn đi ăn trộm ăn cướp cũng đành thôi, không liên quan đến anh, anh mong là nhóc hiểu rằng, anh không sinh ra nhóc, anh không có nghĩa vụ bắt buộc phải nuôi nhóc.”
“Nhóc không cần phải lấy tương lai của mình ra để uy hiếp anh, nếu nhóc cảm thấy anh không tốt, anh có thể liên hệ với ông bà nội giúp nhóc, nếu nhóc cảm thấy có thể tự lập và tự chịu trách nhiệm bản thân được, anh cũng có thể đưa thẻ ngân hàng cho nhóc.”
“Tình trạng nhà mình ra sao nhóc cũng biết đó, nói thẳng ra, nhóc không có bố mẹ không phải là lỗi của anh, không phải nhóc không còn bố mẹ nữa thì anh phải làm bố mẹ của nhóc, gia đìnhchúng ta khác với những gia đình khác, đừng suốt ngày trông chờ anh dỗ dành chiều chuộng nhóc, anh không có thiên phú, cũng không học được.”
“Tối nay anh sẽ đi, bây giờ nhóc muốn ở ngoài cũng không sao, nghĩ kĩ rồi thì cho anh một câu trả lời, anh hoàn toàn tôn trọng nhóc.”
Tôi nói xong, Nhan Vũ Nam đơ ra không phản ứng, một hồi lâu sau chợt hổn hển rống to với tôi: “Anh cút đi! Tôi cần anh nuôi chắc!”
Tôi gật gật đầu, “Được, anh để thẻ lại cho nhóc, nhóc có thể dùng tạm tiền trong đó, tiền học đại học sau này anh cũng sẽ chuyển cho nhóc, nếu nhóc cảm thấy không có vấn đề gì, vừa lúc công việc của anh cũng bộn bề, sẽ không về nữa.”
Nhan Vũ Nam đỏ cả mắt: “Cút nhanh lên! Ông đây không muốn nhìn thấy anh!”
Tôi cau mày, lời dạy bảo vừa tràn đến bên môi lại bị nuốt vào, kết thúc cuộc nói chuyện: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
Ai muốn làm thần thánh thì làm, tôi không phải.