Trong nhận thức của tôi, một người ở độ tuổi mười lăm là đủ có khả năng tự chăm sóc cho bản thân rồi.
Có lẽ do từ bé không sống với bố mẹ, tôi chẳng mấy mặn mà với tình thân, thậm chí vô cùng ghét nếu quá khắng khít thân mật, mỗi khi có người muốn lại gần, tôi đều phản xạ có điều kiện mà đoán xem họ tiếp cận tôi với mục đích gì.
Năm tôi lên năm, lần đầu tiên nhìn thấy bố mẹ mình, đối mặt với hai người thân xa lạ, tôi lễ phép nhưng cũng hờ hững, lúc mới đầu họ còn thử lấy lòng tôi, nhưng sau đó lại quyết tâm sinh thêm đứa nữa, lời biện bạch cũng rất đường hoàng – Sinh em trai ra chơi với con.
Chưa đến một năm, tâm điểm gia đình tôi đều tập trung lên người mẹ đang mang thai của tôi, động không được, chạm cũng không.
Em trai em gái ra đời khiến bố mẹ tôi vô cùng vui sướng, cùng một lúc có cả trai lẫn gái, lại còn có thể tự tay nuôi nấng từ nhỏ đến lớn, sẽ không bị ngăn cách giống tôi.
Bố mẹ tôi mỗi người ôm một đứa, còn tôi là kẻ dư thừa.
Tôi từng vô cùng ghét hai đứa em, chúng vừa ra đời đã cướp đi mọi thứ của tôi, tôi còn chưa kịp làm trẻ con, đã phải làm anh trai của chúng. Còn chưa kịp nghe lời khen ngợi, đã phải bị răng dạy vì không chăm sóc tốt cho chúng.
Tôi từng pha sữa bột, cũng từng nấu cháo cho chúng, gánh vác những chuyện mà một người anh trai nên làm, không phải vì tôi hiểu chuyện tôi tự nguyện, mà là vì không còn sự lựa chọn nào khác.
Tôi cảm thấy bố mẹ tôi thật buồn cười, vì không thể bù đắp cho tôi, cho nên chọn để tôi gánh vác trách nhiệm.
Tôi muốn viết những lời này vào bài tập làm văn biết bao, tiếc là sẽ bị mắng vô ơn, không tôn trọng bố mẹ, không có lương tâm. Mất nhiều hơn được, thế nên tôi từ bỏ ý định.
Mẹ tôi bỏ đi rồi, bố thì vẫn phải đi làm, mới đầu ông ngại mặt mũi không muốn nhờ người giúp, luôn để tôi chăm em, ngày qua ngày, giáo viên của tôi đến nhà tìm, sau khi biết được tình hình gia đình tôi mới khuyến khích ông cho tôi đi học lại.
Lúc ấy bố tôi nói như nào nhỉ?
Ông nói: “Cô à, cô xem, cháu nó biết làm cả đề bài của học sinh lớp ba, nghĩa là nó có thể đi học muộn hai năm đúng không?”
“Cảm ơn cô nhé, tôi còn lo sẽ ảnh hưởng đến việc học của cháu nó đây.”
Nếu không phải được cô giáo phổ cập kiến thức rằng việc này trái với pháp luật, thì tôi đoán bố tôi định để tôi ở nhà thêm hai năm.
Cuộc đời tôi hận nhất là hai chữ “Trách nhiệm”, ý của nó là “Đây là việc mà bạn nên làm.”
Bạn không nên trông chờ được khen, càng không nên trông chờ được thấu hiểu, nhưng bạn không thể làm sai.
Thật nực cười! Quá thể nực cười! Dựa vào đâu mà tất cả đều là trách nhiệm của tôi!
Đã có người nào chịu trách nhiệm với tôi chưa?
__
Tối chủ nhật, tôi đưa thẻ ngân hàng cho Hàm Hàm, thu dọn hành lý trở về Tân Hải.
Gần 36 tiếng đồng hồ không ngủ, nhưng khi bước lên xe vẫn còn rất tỉnh táo.
Hàm Hàm và Nam Nam lúc nhỏ cũng được xem như là đã từng chịu khổ, nhưng cũng không quá nhiều, tôi trở thành kẻ xấu vứt bỏ bọn chúng, nhận lấy sự oán hận của bọn chúng.
Ngẫm lại thì Nhan Vũ Nam đúng là vẫn còn nhỏ, chẳng qua nhóc thấy tủi thân, mong tôi có thể quan tâm đến chúng nhiều hơn mà thôi.
Nhưng tôi thật sự mệt mỏi, không muốn cho đi nữa.
__
Buổi tối về đến nhà, Thẩm Trí đang hầm canh, dạo gần đây hắn vô cùng hứng thú với việc hầm canh, nghe nói có thể gia tăng cảm giác hạnh phúc, với lại hầm canh giống như luyện dược vậy, hắn nói khá thú vị.
Tôi mở cửa, Thẩm Trí đang đứng trong bếp quay lưng về phía tôi, nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nói: “Sao về trễ thế? Cậu mau lại đây nhìn xem, hôm nay tôi hầm được nồi canh ngon lắm!”
Tôi nghĩ, chắc chắn là Thẩm Trí không biết đâu, giây phút ấy tôi rất muốn khóa chặt cửa lại, không bao giờ bước ra ngoài nữa.
“Không phải là nồi canh có độc đó chứ?” Tôi đặt hành lý trên sô pha, đi về phía hắn.
“Không phải đâu, bây giờ tôi đã là đầu bếp năm sao rồi, cái nồi này khéo còn không xứng với tay nghề của tôi ấy chứ.” Thẩm Trí khua môi nói.
“Vậy cậu cố gắng thêm chút nữa, đốt hỏng nồi, chúng ta mua cái mới.”
“Gì chứ, ngon thật đó!” Thẩm Trí quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt tôi, giọng bỗng nhẹ bẫng đi, luống ca luống cuống, “Cậu sao thế?”
Hơn một ngày không ngủ, quầng thâm mắt đen xì, tôi biết sắc mặt tôi hiện giờ rất xấu, gắng sức cười một cái, ôm Thẩm Trí vào lòng, giọng khàn khàn: “Ôm một chút.”
Ôm lấy niềm tin của tôi, mục tiêu của tôi, cũng là tương lai của tôi.
“Nhan Hòe, cậu ngửi thấy gì không? Khét thật rồi…”
“Ừm, không sao cả, tôi sẽ uống sạch hết.”
“Thôi đừng, cậu muốn uống… Thì tôi nấu lại cho.”
Hắn vụng về an ủi tôi, “Thật đó, cậu đừng buồn nữa.”
__
Ngày nọ tháng nọ năm nọ, tôi nhặt được một tên ngốc từ trong sông, thích lắm lắm, không định trả lại.