Tôi: ……
Cẩu nam nhân này.
5.
Ngày hôm sau tôi bị điện thoại của mẹ tôi gọi đến đánh thức, lúc thức dậy Kiều Sinh đã không còn ở đây.
Trên bàn đặt bửa sáng Kiểu Sinh làm, lời mẹ tôi nói đều là thăm dò.
“Gần đây đang hẹn hò yêu đương sao?”
Tôi uống một ngụm sữa đậu nành, tùy tiện ừ một tiếng.
Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, sau đó thở dài một hơi: “Khương Khương mẹ sợ con bị ấm ức.”
Tôi biết, bà sợ Kiều Sinh có tiền sẽ phụ tôi.
Tắt điện thoại của mẹ, lên mạng, tên của tôi và Kiều Sinh vẫn còn đang nằm trên hotsearch.
Bình luận phía dưới không ngoài dự đoán của tôi rất khó nghe.
Tôi nhanh chóng ăn xong bửa sáng, thu dọn tất cả quần áo và đồ dùng hằng ngày của Kiều Sinh để ở nhà thuê của tôi.
Lúc gọi điện thoại cho Kiểu Sinh, tôi có thể nghe thấy bên chỗ anh đang họp.
“Dừng lại một chút, nhận một cuộc gọi quan trọng.”
Đối với người bên ngoài anh luôn ôn hòa mà xa cách, chỉ có ở trước mặt tôi là không giống. Anh sẽ suy nghĩ ra đủ loại biệt danh để trêu chọc tôi.
“Khương Khương?”
“Đồ của anh em đã dọn xong rồi, buổi tối em sẽ để người đưa đến cho anh.”
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá đan xen chiếu xuống sàn nhấp nháy nhấp nháy.
"Chẹp."
"Có phải anh quên cho đường vào sữa đậu nành của em không?"
Tôi hít sâu một hơi, chóp mũi chua xót.
"A Sinh, chúng ta..."
Chưa nói xong đã bị anh cắt ngang.
Là cảm giác lạnh lẽo hiếm thấy.
"Hai chữ đó tốt nhất em đừng nói."
"Khương Khương, thậm chí em đừng nên nghĩ đến nó."
6.
Tôi mở cửa sổ, ánh nắng nóng rực chiếu lên mặt nhưng không chạm tới đáy lòng. Từng đợt ớn lạnh chồng chéo lên nhau.
"Anh xem bình luận trên mạng chưa?"
Đầu bên kia điện thoại không có động tĩnh, tôi biết anh đang mở máy tính bảng của mình để lên mạng, tôi cười giễu một tiếng ngăn anh lại.
"Đừng xem, em nói với anh, bọn họ nói...."
"Kiều tiên sinh phong hoa tuyết nguyệt, sao có thể yêu một tội phạm gi///ết người."
Nước mắt kiềm nén lặng lẽ rơi xuống, trước khi cúp điện thoại tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Kiều Sinh gọi lớn tên tôi.
"Khương Khương."
Hai chữ này, từ trong miệng anh phát ra luôn triền miên và lưu luyến như vậy.
Tìm một anh trai chạy vặt đưa đồ, tôi tùy tiện lấy hai bộ quần áo rồi về quê.
Lúc nhìn thấy mẹ tôi, mắt bà sưng phù có lẽ là đã khóc lớn một trận.
Những bình luận đó có lẽ bà đã đọc được rồi.
Buổi livestream tối nay chưa đến 10 phút đã bị người ác ý báo cáo.
Mẹ tôi lấy một băng ghế dài ngồi trước cửa phòng tôi, sợ tôi suy nghĩ không thông, không để tôi ra ngoài.
Tin nhắn wechat của tôi lên tới 99+, tin nhắn quan tâm chiếm một mặt, duy nhất cái tên Kiểu Sinh là không có tin tức gì.
Tin mới nhất trên dòng bạn bè là trợ lý Trương Dao của Kiều Sinh, phát một tấm ảnh và một văn bản đi kèm: [Anh ấy khen tôi và rủ tôi tối nay đi xem phim.]
Trong bức hình, Kiều Sinh giữ ly rượu, trên mặt treo ý cười xa cách.
7.
Không muốn mẹ cũng suy nghĩ lung tung giống tôi nên tôi ở lại 2 3 ngày rồi trở về thành phố.
Từ văn phòng luật sư đi ra thì một vị tiền bối trước kia đã rất chăm sóc cho tôi hẹn tôi đi ăn.
"Đến một chuyến đi, họ đều là những người có máu mặt, có lẽ sẽ giúp được chuyện của em."
Không muốn làm mất mặt cô ấy, nên tôi gọi taxi chạy đến khách sạn.
Việc giúp đỡ trên bàn ăn không ai nhắc tiếng nào, nhưng rượu là hết ly này đến ly khác được đẩy đến trước mặt tôi.
Cho đến khi một bàn tay biên thái đặt trên vai tôi, tiền bối luôn nháy mắt ra hiệu để cho tôi chịu đựng.
Tôi nhịn bà nội anh ta.
Tôi đứng phắt dậy, cánh cửa phía sau bị đá mở ra một cách tàn bạo.
Bên ngoài cửa vang lên giọng nói lạnh lùng của Kiều Sinh.
"Tôi còn nghĩ rằng...."
"Chuyện hai ngày trước ồn ào lớn như vậy, trong vòng không ai không biết Khương tiểu thư là người của tôi."
Anh đi về phía trước, đầu ngón tay ấm áp bắt được tay tôi, đi theo phía sau anh là Trương Dao.
"Trâu bò nha Hoàng tổng, người của tôi ông cũng dám chạm vào?"
Kiểu Sinh cởi áo vest khoác lên vai tôi, không cho ông ta một chút ánh mắt.
Người này hoàn toàn có bệnh rồi, mùa hè nóng như vậy còn khoác áo cho người ta.
Ánh mắt Hoàng tổng mơ màng nhìn thấy người đến, vội vàng đứng lên khom lưng cúi đầu xin lỗi.
Kiều Sinh giữ chặt không cho tôi động, cũng không nói chuyện, Hoàng tổng trước mặt chân run, bản thân đã tự mình uống 5 chai rượu để xin lỗi.
Lúc đi ra, Trương Dao cười cười: "Kiều tổng nhìn không quá vui vẻ, hợp tác với quý công ty cần xem xét lại một lần nữa."
8.
Kiều Sinh ôm eo tôi, kéo tôi ra ngoài. Trên hành lang người đến người đi, anh bị tôi cứng rắn tát một cái rất mạnh.
Trương Dao đi cùng anh sợ hãi hét lên một tiếng: "A Sinh."
Kiều Sinh ngước mắt lên nhìn cô ấy, lộ vẻ không kiên nhẫn nói: "Đừng qua đây, thời kì tình yêu cuồng nhiệt đều là như vậy đó."
Trên mặt Trương Dao lộ vẻ không thể tưởng tượng được, nhưng cũng biết điều lùi về sau mấy bước.
Kiểu Sinh giơ tay nắm lấy bàn tay đã đánh anh, chà nhẹ: "Không ăn cơm hay là không ngủ đủ giấc? Đánh người một chút cũng không đau thế này."
Vừa rồi tôi đã dùng hết sức, không đau mới là lạ đó, nửa gương mặt bị đánh đã đỏ lên rồi.
Đầu ngón tay tôi run nhẹ ngay cả giọng nói cũng run. Lòng ngực giống như bị một thứ gì đó vô hình bóp chặt, đau đớn không chịu được.
"Kiều tiên sinh, buổi sáng tôi nói chia tay, buổi chiều anh cùng người phụ nữ khác đi xem phim. Liên tục như vậy có hơi thiếu tôn trọng người khác đó."
Kiều Sinh nhíu mày: "Rõ ràng là nói tiếng Trung, tại sao một chữ anh cũng nghe không hiểu vậy?"
Anh luôn xoa tay tôi, cuối cùng giống như ngộ ra chuyện gì đó.
"Không phải em nói là bài đăng mà Trương Dao đăng trên vòng bạn bè đó chứ?"
Nói xong, Kiều Sinh cười tới mức ngực cũng phập phòng.
"Cục cưng, cô ấy nói là cái người uống rượu cùng anh, một trong những đại luật sư hàng đầu trong nước."
Tôi choáng váng.
Lấy điện thoại ra xem trên dòng bạn bè.