"Tôi sẽ cố gắng hết sức, không để cho trái tim người tốt nguội lạnh."
"Cảm ơn Trần Luật."
Kiểu Sinh rót rượu muốn uống cùng với anh ta một ly.
Tôi cũng định nâng ly uống với anh ta, ly còn chưa cầm chắc thì đã rơi xuống đập vào chiếc đĩa vang lên một cái 'đinh'.
Má tôi ngay lập tức đỏ lên.
Động tác của Kiều Sinh nhanh hơn kéo khăn giấy qua lau cho tôi.
"Cục cưng, anh chỉ uống một ly này, sau này không uống nữa đừng tức giận."
Tôi:????
Sau khi lau tay cho tôi xong, Kiều Sinh lại nâng ly cười một cái rồi đụng với Trần Luật.
"Thật ngại quá, gia giáo nhà tôi tương đối nghiêm."
"Sự tôn trọng nằm ở ly rượu này, sau này có việc gì cần ở chỗ này của tôi cứ việc gọi tôi."
Trần Luật chỉnh lại mắt kính.
"Nhìn không ra, Khương tiểu thư có bản lĩnh như vậy."
Anh ta nói đùa chỉ nói một nửa. Nhưng người rồi đây đều biết ý nghĩa của câu nói này.
Khương tiểu thư có bản lĩnh như vậy có thể trị Kiều Sinh.
Mặt tôi càng đỏ hơn, vẫy tay muốn giải thích thì bị Kiều Sinh giành nói trước rồi.
"Cái đó."
"Tổ tông của tôi đến rồi, khụ, không thể hút thuốc."
Dưới bàn, tôi giẫm chân Kiều Sinh một cái.
Anh nhíu mày.
Đợi tất cả sự chú ý một lần nữa trở lại trên bàn ăn, anh mới dựa vào tôi.
Vẫn kiêu ngạo trước sau như một.
"Khương Khương."
"Loại sở thích này của chúng ta về nhà đóng cửa lại chơi."
Tôi:????
Tôi thật sự cảm ơn anh nha.
Tôi đạp anh, không phải lấy chân cọ anh.
Cún con này, trong đầu toàn những phế phẩm màu vàng.
Trong suốt quá trình Kiều Sinh chỉ uống một ly, lúc trở về nhà thuê anh đã ôm tôi khóc lớn.
Mỹ danh anh đặt cho nó là 'Say rượu phát điên'
Lúc đó, anh tiêu tiền đè hotsearch xuống đi đi về về.
Người mắng tôi ít hơn, thì người mắng anh nhiều hơn.
Kiều Sinh ôm lấy tôi khóc.
"Rất khó chịu...."
12.
Nước mắt của anh rơi xuống vai tôi, tôi dịu dàng vỗ nhẹ lên đầu anh.
"Bọn họ đều mắng anh là người có tiền."
"Bọn họ đều không thấy được, lão tử còn đẹp trai như vậy."
Tôi:......
Kiều Sinh cả đêm đều làm phiền tôi.
Tôi cầm điện thoại thì anh bắt đầu lẩm bẩm.
Tâm tư nhỏ quá rõ vừa nhìn qua tôi đã thấy.
Lúc đi tắm ánh mắt anh nhìn qua sáng lấp lánh đầy hi vọng giống như cún con.
"Chị ơi, tắm chung được không?"
Tôi trợn mắt nhìn anh.
"Không muốn."
Anh càng phấn khích hơn.
"Chị nói không muốn chính là muốn đó nha."
"....."
Không thực hiện được, lúc tôi tiến vào phòng tắm không yên tâm, một bước quay đầu 3 lần.
"Đừng nghịch điện thoại đó."
Tôi miễn cưỡng gật đầu nhưng lúc phòng tắm đóng lại tôi đã lấy điện thoại ra.
Trên mạng có rất nhiều lời chửi bới, câu nào cũng độc ác khó nghe.
Một video nhiệt độ rất cao đang đứng đầu.
Trong video là một người đàn ông trung niên, ôm một bức ảnh đen trắng khóc không thành tiếng.
"Ba tôi vẫn chưa hưởng trọn niềm vui gia đình đã bị cô ta hại ch///ết."
"Kiện tụng rất khó, dường như thẩm phán vô điều kiện mà đứng về phía cô ta."
"Bạn trai của cô ta là một người rất có tiền."
"Tôi mới biết vì sao tôi bảo vệ quyền lợi khó như vậy."
"Hóa ra là do động tác của tư bản phía sau."
Mặt tôi không cảm xúc xem hết đoạn video này.
Tháng chạp năm ngoái rất lạnh.
Tôi nhảy vào trong hồ cứu một ông cụ tóc trắng.
Cứu người lên dường như đã không còn hơi thở.
Tôi đã tham gia sinh tồn hoang dã, đã được huấn luyện qua ép ngực và hô hấp nhân tạo.
Quá trình cấp cứu hoàn toàn đúng tiêu chuẩn.
Đáng tiếc lúc xe cấp cứu đến thì người đã mất.
Đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện xương sườn của ông cụ bị nứt.
Nhưng nguyên nhân tử vong chính là đuối nước.
Nhưng con trai của ông cụ không quan tâm.
Kéo quần áo của tôi mắng tôi là kẻ gi///ết người, muốn tôi đền tiền.
Còn cả nhân chứng và camera giám sát.
Để thắng vụ kiện này thì quá trình cần tiêu tốn hai năm.
Tôi đã cứu một người, và cơn ác mộng cũng bắt đầu từ đó.
Con trai ông cụ đó gây rắc rối đến nhà tôi, thậm chí là đến công ty.
Tôi nghỉ việc.
Chuyển công ty khác ông ta cũng đến đó gây rắc rối.
Ông ta muốn dùng dư luận để tôi phải trả món tiền bồi thường kếch xù.
Mẹ của tôi muốn thỏa hiệp, muốn tôi an toàn.
Tôi cự tuyệt.
Những ngày này rất vất vả, nhưng tôi không sai.
13.
Tôi đã làm sáng tỏ qua rất nhiều lần.
Nhưng những người khác vẫn nhìn tôi với ánh mắt khinh thường.