Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi biết chỉ có thắng kiện thì mới có thể đập tan những tin vịt đó nên hiện tại đơn giản chỉ cần không quan tâm nó mà thôi.

Sự việc ngày càng trở nên tồi tệ.

Nếu tôi còn không lên tiếng, tôi sợ có người sẽ khóc mấy lần nữa.

Lúc Kiều Sinh đi ra tôi đã mở livestream.

Hàng ngàn khán giả đổ vào xem.

Tôi nhìn những bình luận mắng Kiều Sinh. Và nhìn Kiểu Sinh lo lắng đứng phía sau màn hình.

Từ từ mở miệng.

"Tôi không phải kẻ gi//ết người, chứng cớ chứng minh tôi đã đăng lên weibo, mọi người có thể lên đó xem."

"Nửa năm tới kiện tụng sẽ có kết quả."

"Kiều Sinh là bạn trai của tôi."

"Anh ấy có tiền, nhưng pháp luật không thể lây chuyển."

"Đây là lần cuối cùng tôi phản hồi về vấn đề này."

"Ngoài ra những người khởi xướng những tin đồn này chuẩn bị tinh thần."

"Tôi sẽ nộp đơn phản tố, đến lúc đó chuyện sẽ không chỉ đơn giản là xin lỗi và bồi thường đâu."

Bình luận chạy rất nhanh, tôi không quan tâm nhìn xem.

Qua camera nhìn thấy Kiều Sinh.

Trong làn sóng dư luận, anh không tiếng động cho tôi rất nhiều dũng khí.



Tôi cười cười, nhìn về phía ống kính.

"Không nên chỉ nói anh ấy có tiền...."

"Anh ấy còn rất đẹp trai."

"Không chỉ làm say đắm tâm hồn tôi và còn chiếm lấy trái tim tôi."

Kiều Sinh cứng đờ tại chỗ.

Tôi tắt livestream nghiêng đầu nhìn anh.

Yết hầu anh chuyển động im lặng cười.

"Chị làm tốt lắm, em rất thích nha."

"Chị đến đây, để chị sờ cơ bụng này."

Tôi:.......

Thật cảm ơn nha.

Tôi đi về phía anh chủ động ôm anh.

Trên người anh vẫn còn mùi sữa tắm, những giọt rơi xuống vai tôi.

"Khương Khương."

"Hả?"

"Kết hôn với anh đi?"

"Kết hôn với anh đi, tờ thứ nhất trong gia phả nhà anh viết tên em."

Tôi: "?????"

"Trong nhà thờ tổ, bài vị em đứng ở vị trí trung tâm."

Tôi: "?????"

Anh tự nói tự cười, uyển chuyển gọi tên tôi.

"Khương Khương."

Tôi không tức giận trả lời: "Làm gì?"

"Đến giờ rồi."

"Cái gì?"



"Mèo động d///ục."

Tôi nhướng mày, cẩn thận nghe nhưng không nghe thấy tiếng mèo kêu dưới lầu.

Hiểu rồi.

Mèo phát d///ục ở đâu chứ.

"Khương Khương."

"Hở."

"Chơi trò chạy trốn à?"

Chủ đề này nhảy hơi xa rồi, lúc này tôi không nhận không được.

Môi anh ẩm ướt rơi lên cổ dọc theo tai tôi.

"Không trốn...chỉ cởi."

14.

Kiều Sinh rất hung ác.

Sau khi xong chuyện tôi mệt nằm xuống ngủ ngay.

Tỉnh dậy lần nữa là do khát mà tỉnh.

Tôi sờ vị trí bên cạnh thấy lạnh ngắt.

Ngồi dậy, trên tủ đầu giường đặt một ly nước.

Tôi có thói quen nửa đêm thức dậy uống nước.

Sau khi ở bên cạnh Kiều Sinh, chỉ cần anh ở đây ly nước càng không thiếu.

Tôi cầm điện thoại lên xem giờ.

Hơn 4 giờ 50 phút sáng.

Đợi một chút, Kiều Sinh vẫn chưa quay lại, tôi dứt khoát đứng dậy tìm anh.

Đi tới phòng khách không mở đèn, thì đã nhìn thấy Kiều Sinh ngồi ở ban công.

Dưới ánh trăng, trên đầu ngón tay anh có tia lửa nhấp nháy.

Tôi cũng không bật đèn, đi từng bước qua.

Kiều Sinh rất nhanh đã phát hiện ra tôi, ngồi dưới sàn, cách một lớp kính mỉm cười nhìn tôi.

"Tỉnh dậy nhanh như vậy?"

"Xem ra là anh không được."

Anh rất đẹp, cũng rất hay cười.

Nhưng viền mắt anh hơi đỏ, cố gắng kìm nén cảm xúc mà cười với tôi.

Tôi đến gần nhìn thì thấy mặt đất tràn đầy đầu thuốc.

"Đừng qua đây, toàn là mùi thuốc."

Tôi ngồi xuống, cách một cái cửa kính đối diện với anh.

"A Sinh đang khổ sở chuyện gì?"

Tôi đưa tay vẽ đường nét của anh trên cửa kính.

Anh vẫn cười.

"Khổ sở?"

"Đây là hút thuốc khi xong việc."

"Anh trai rất vui vẻ."

Tôi mím môi cẩn thận nhìn anh.

Lúc anh chột dạ chớp chớp mắt tôi đã hỏi.

"A Sinh nhìn thấy bệnh án rồi sao?"

"Thật ra trên mạng lưu truyền bệnh án là sự thật."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK