- " Được, em có thể ở đây, em đừng khóc,.."
Nói rồi anh đưa tay lên lau đi nước mắt cậu, cưng chiều mà xoa đầu dỗ dành.
- " Nghiên Dương đợi anh, anh đi làm rồi sẽ về..nhé"
Cậu gật đầu, cố gắng lau nước mắt đi, thể hiện sự yếu đuối trước mặt người anh mới quen làm cậu thấy xấu hổ, kìm giọng lại trả lời:
- " Vâng, anh đi đi.. em chờ anh."
Vì công việc nên anh cũng đành để cậu ở nhà để đi làm. Nghiên Dương ngồi cuộn tròn trên giường, nhìn ngắm căn phòng rộng lớn với gam màu trắng xám tối giản, từng giây phút cứ trôi đi, sự trống vắng tới tĩnh lặng, dần dần cậu buông lỏng cơ thể, đứng dậy đi quanh căn phòng.
Đứng trước chiếc gương phòng tắm, cậu thẫn thờ trước cơ thể nhỏ bé của bản thân, trước đó chí ít cũng có chút da thịt, giờ cơ thể gầy nhỏ bé cậu tự nhìn mà tự thương lấy bản thân, y liên tục dùng nước để rửa mặt lấy lại tinh thần rồi lại đi ra khỏi phòng. Tới tới gian bếp, đồ đạc ở đây rất gọn gàng cũng rất sạch sẽ, không biết là do không hay đụng tới hay là do tính cách anh như vậy.
Trước đó Nghiên Dương cũng rất hoạt bát, vui vẻ, hay nói hay cười, giờ lại trở thành một người hay lo âu, suy nghĩ, sợ hãi với mọi thứ. Nhìn lên đồng hồ, thời gian trôi qua cũng gần tới tối, cậu quyết định vào bếp nấu ăn cho anh.
Khi nói chuyện với anh, cậu cũng nói bản thân biết nấu, nhưng thực ra với hoàn cảnh trước đó của cậu thì tới việc đánh răng rửa mặt cũng có người giúp chứ nói gì tới nấu nướng, chỉ là bản thân xem qua nấu ăn rồi thích thú với chúng chứ cũng chưa bước vào bếp nấu bao giờ. Cậu mở tủ lạnh, có rất nhiều đồ ăn trong tủ, từ hoa quả cho tới thịt cá, cậu chọn ra 2 trái cà chua, vài quả trứng rồi một khúc cá toan định chiên.
Lần đầu cầm con dao trên tay, cậu loay hoay chỉnh đi chỉnh lại sao để cắt được cách đẹp nhất, giờ lại không có điện thoại nên cũng chỉ đành nhớ lại những gì bản thân đã xem, từng hành động rất chậm rãi cẩn thận, cũng cố tăng tốc để kịp giờ anh đi làm về sẽ có đồ ăn, đã ở nhà anh thì chí ít cũng sẽ giúp anh làm được điều gì đó..
Nghiên Dương vừa ngước lên nhìn đồng hồ treo tường thì liên cắt ngay vào tay, vết cứa nhanh chóng túa máu khiến cậu phải để lại dao rồi đi tìm băng gạc, cà chua được cắt xong thì cũng là lúc tay đôi bị băng bó đủ 10 ngón. Khi nấu canh thì cậu lại không nhớ định lượng nêm nếm, " một muỗng muối.." cậu quay đi quay lại tìm muỗng, đứng trước một đống muỗng thì lại không nhớ nỗi là muỗng nào..tự suy nghĩ " Nấu canh thì chắc là.. lấy muỗng canh múc muối đi". Nghĩ rồi cậu múc đủ một muỗng canh muối bỏ vào nồi, cũng không có ý định nêm nếm lại, trực tiếp đóng nắp đợi sôi. Quay ra rán trứng thì cậu lại chẳng cho chút muối nào, lòng đỏ lòng trắng chẳng hề liên quan tới nhau, mỗi thứ mỗi nơi.
Cuối cùng tới phần rán cá, Nghiên Dương vừa cầm miếng cá định bỏ vào thì nước từ cá rơi vào dầu làm dầu văng tung toé hết lên phần bếp, văng khắp nơi khiến cậu giật mình lùi ra sau. Nhìn vào cái chảo nóng rực như đang nhìn mình, cậu nuốt nước miếng tiến tới thả khúc cá xuống cháo rồi ngay lập tức ngồi xuống né những tia dầu bắn ra, căn bếp vì dầu bắn mà rối tung hết lên, vẻ ngoài sạch sẽ lúc đầu bị cậu phá sạch. Thấy dầu không còn bắn thì cậu đứng dậy, không hiểu sao đầu lại đụng phải cạnh bàn sưng lên một cục, vào bếp mà như đi đánh trận, khúc cá không được lật cũng dính chặt vào chảo mà khét lẹt đen thui. Là lần đầu nấu nên cũng chẳng biết bản thân sai ở đâu, dọn ra bàn rồi ngồi chờ anh về.
Nấu ăn tưởng chừng nhanh nhưng Tiểu Dương nấu từ gần 6h mà 9h mới xong, cậu nằm gục trên nhìn từng giây trên đồng hồ trôi qua rồi ngủ thiếp đi. Luân Phong ở công ty cũng nhìn lên đồng hồ, cố nhanh chóng để về sớm hơn nhưng cũng hơn 10h mới hoàn thành công việc và trở về nhà. Đứng trước cửa nhà, anh bấm chuông nhưng không thấy cậu ra mở, anh cũng gọi vọng vào:
- " Tiểu Dương, em có trong đó không?"
Không nghe lời hồi đáp, Luân Phong liền cảm thấy bất an, nhanh chóng lấy chìa khoá của bản thân để mở cửa. Cửa vừa mở, căn phòng như một đống hỗn độn, băng gạc rơi đầy ra đất, có chút máu vương trên sàn, anh nghĩ nhà có trộm liền chạy vào từng phòng tìm y. Tới phòng bếp, anh mới thở phào.
Nghiên Dương nằm gục trên bàn, trước mặt là một bàn thức ăn chưa được động đũa, nhìn là biết là làm để đợi anh về, thấy cảnh đó anh mới nở nụ cười nhẹ nhõm, anh đặt túi laptop bên cạnh, không muốn đánh thức cậu, quay sang căn bếp thì thấy mọi thứ bị xáo trộn cả lên, anh cũng chẳng tức giận mà nhẹ nhàng vào bếp dọn dẹp những tàn dư mà y để lại, những chiếc bát do đánh trứng mà vỡ được anh gói lại vứt đi một cách cẩn thận. Không lâu sau thì căn bếp khôi phục lại hình ảnh vốn có, lúc đó cậu cũng tỉnh dậy, mắt chưa mở hết mà quay đi quay lại, nói với giọng mơ ngủ:
- " Anh Luân Phong..Anh về rồi ạ"
Luân Phong cũng nhanh chóng rửa tay mà quay lại bàn ăn, gỡ chiếc tạp dề đặt lên kệ bếp:
- " Anh về rồi, xin lỗi vì để em chờ"
- " Đâu có đâu, anh đâu có hẹn, em cũng không có chờ, anh không cần xin lỗi đâu.."
- " Này là Tiểu Dương nấu ăn cho anh sao.."
Giờ cậu mới thoạt quay sang nhìn bàn, nhớ tới lúc mình nấu, không biết trả lời sao:
- " Dạ! À vâng.. em định nấu cho anh để cảm ơn nhưng lại.. bừa bộn quá, em.."
- " Không sao, để anh thưởng thức tay nghề của em, sau này nấu nướng có thể nhờ em"
Luân Phong nhanh chóng ngồi vào bàn, nhìn vào đồ ăn thôi đã có chút bất an, canh cà chua có màu nâu, trứng chiên thì nát, cá rán bóng đêm, bình thường người ta nhìn thôi đã không muốn động đũa, nụ cười có chút gượng gạo nhưng anh vẫn vui vẻ đón nhận:
- " Anh.. đây là lần đầu em nấu ăn, mong sẽ hợp khẩu vị anh.."
Nghiên Dương hồi hộp nắm chặt lấy bàn tay của mình, lúc ấy anh mới chú ý tới bàn tay được cậu dấu trong lòng, lông mày anh khẽ cau lại:. Google 𝓷ga𝑦 𝘁ra𝓷g ﹛ T𝚁𝙪MT𝚁U Y𝙀N.𝘝𝓷 ﹜
- " Tay em bị sao vậy?"
Nghiên Dương đưa tay lên bàn, lắc đầu cười ngại:
- " Lần đầu nấu có chút hồi hộp, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì to tác cả ah"
Anh vươn tay cầm lấy tay cậu, nhìn lấy đôi tay mà thương xót, nói với giọng tiếc nuối:
- " Sau muốn nấu anh sẽ cùng em nấu, không sẽ rất nguy hiểm."
Đôi mắt anh thể hiện rõ sự quan tâm ân cần, giọng nói trầm ấm có sự chữa lành, giống như bố mẹ từng quan tâm cậu..
- " Anh ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi"
Cậu rút tay lại, đưa bát cho anh ăn, anh vừa ăn vừa nhìn Tiểu Dương, mắt dán vào những vết thương trên tay cậu. Anh múc một bát canh cho mình, vừa nhấp môi đã cảm nhận được sự mặn chát nhưng vẫn cố ăn, tươi cười khen:
- " Bé cừu cũng giỏi quá ha, lần đầu nấu như vậy đã là ngon lắm rồi.!"
Anh muốn nhìn thấy cậu vui nên ăn hết bát canh cùng những món ăn khác, nhìn anh ăn ngon như vậy, Nghiên Dương không khỏi vui mừng, cũng nhanh chóng múc một thìa vào bát mình nhưng bị anh cản lại, ấp úng:
- " Em đừng ăn.."
- " Sao..sao vậy ạ?"
Mắt đối mắt 3s thì anh cũng nghĩ ra lý do.
- " Đây là đồ ăn em nấu cho anh mà.. em.. chỉ có anh được ăn thôi.."
Nghiên Dương khó hiểu nhìn anh, vẫn cầm lấy thìa múc cho bản thân:
- " Đây là bữa ăn đầu tiên em nấu, em cũng phải được thưởng thức chứ.."
Cậu nói với vẻ mặt hứng khởi, nhưng nó lại bị dập ngay khi bản thân vừa uống thì canh đầu liền phun ra, lau vết nước trên miệng, cậu đứng phắt dậy, mặt đỏ như trái cà chua:
- " Anh.. anh lừa em.. mặn như vậy mà. Anh đi nhổ ra đi, không sẽ bị đau bụng..!"
Anh cười nhìn cậu, chống tay lên lau đi vết nước:
- " Không sao, anh thích ăn đồ mặn..."
Hành động với lời nói của anh hoàn toàn khó hiểu, cậu không hiểu anh có ý gì và cũng không biết anh bị làm sao, chỉ là ánh mắt ấy, ánh mắt anh nhìn cậu, cậu chưa từng thấy và căn bản không biết nó có ý nghĩa gì..