• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

““Thu Nguyệt, ta đưa muội về nhà rồi, từ sau muội không phải theo ca ca chịu khổ nữa.”

“Minh Nhật ca, chúng ta sẽ sống ở đây sao?”

“Muội chắc chắn sẽ sống ở đây, còn về ta thì chỉ có thể thuận theo ý của Long Vương thôi.”

Huynh ấy xoa xoa đầu ta.

Long Vương xuất hiện, Minh Nhật ca iền chấp tay cung kính.

“Tiểu tiên đã phụ sự ủy thác của thượng thần, đã để muội ấy phải chịu ấm ức suốt mấy trăm năm. Nay tiểu tiên dẫn muội ấy về Long Tộc mong Long Vương lượng thứ”.

Long Vương nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ tựa như không hiểu kẻ kia đang nói nhăng nói cuội cái gì.

Ta cũng chẳng biết “muội ấy” là ai nốt.

Minh Nhật ca cẩn thận giở thứ được gói trong khăn lụa hai tay dâng lên.

Ta phải nhón chân, nhướn cổ mới thấp thoáng nhìn thấy thứ được dâng lên là một miếng ngọc vu phủ. Ta không biết phải miêu tả hoa văn của nó như thế nào mới chính xác. Ta chỉ biết miếng ngọc vu phủ này rất đẹp.

Ngoài ra còn có một thứ nữa hình như gọi là long trảo thì phải. Sống cùng Minh Nhật ca bấy lâu, bây giờ ta mới biết trên người huynh ấy có bảo vật.

Long Vương nhìn thấy hai thứ ấy, thần sắc lộ rõ vẻ kinh ngạc, kích động hết nhìn Minh Nhật ca lại nhìn ta. Sau đấy có lẽ vì xúc đông quá Long Vương đã lôi Minh Nhật ca ra một góc xa hỏi han mặc ta đứng nguyên tại chỗ bẻ ngón tay.”

Đấy là cái đoạn ta còn nhớ được trước khi chính thức vào ở Long cung.

Lại một cảnh khác.

“ "Huân thúc, các tỷ tỷ nói con rất có phúc, sống ở thủy cung không khác gì các điện hạ. Con có được tính là công chúa không?”

Ta thấy các vị tỷ tỷ thị tì hay bàn tán như vậy cũng tiện miệng nhắc đến. Thật ra ta cũng chẳng ham hố gì cái danh công chúa. Nó đâu có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ta.

“Ta xin lỗi, là thúc vô năng để con phải chịu ủy khuất.”

Thúc ấy nhìn ta đầy thương cảm, lại còn có cả xót xa. Ta cũng chẳng hiểu sao thúc ấy lại đa sầu đa cảm như vậy.

Ta sống ở Long cung cũng khá thoải mái, muốn ăn cái gì ăn cái đấy, muốn chơi gì thì chơi đặc biệt là chẳng thấy có kẻ nào đòi đánh. Cái này khác xa với trước kia.

Ngày xưa ấy à cứ dăm ba bữa ta với Minh Nhật ca lại bị kẻ khác rượt đuổi chối chết. Người bị bọn ta lừa đòi đánh thì đã đành nhưng có khi còn chẳng biết kẻ đó là đứa nào mà cũng bị nó tìm đến.

“Mấy lời con nói chơi ấy mà, thúc thúc đừng để tâm.”

Ta mau mồm mau miệng.

“Thu Nguyệt, ta xin lỗi.”

Ta chẳng hiểu thúc ấy xin lỗi về cái gì? Ta đâu phải con gái Long Vương, không phải công chúa là đúng rồi. Chẳng lẽ thúc ấy thấy có lỗi là vì không sinh ra ta? Cái lí do này lạ quá!

Ta thấy có khi thúc ấy mượn ta để giãi bày tâm tình về chuyện khác cũng nên.

Thúc ấy đâu có lỗi gì với ta, huống hồ ta sống tốt như này còn gì. Có gây họa gì đi nữa thì cũng đã có Long Vương chống lưng.

Vậy nên thi thoảng ta không để ý vô tình gây ra một chút phá hoại ở đâu đó trong Long tộc thì vẫn sống nhe nhởn, cứ ngẩng mặt mà đối diện. “Đánh chó phải xem phải xem mặt chủ”. “Chủ” của “con chó” này lẫy lừng thế cơ mà!”

Ta sờ sờ tay vào cái đĩa, chẳng nhúp được hạt nào, bèn liếc mắt xuống. Ồ, hết rồi!

Ta ngồi nhấm hướng dương gật gà gật gù nhớ lại chuyện xưa chán chê mà chẳng thấy điểu nhi kia có biến hóa gì.

Ta đã đem con chim khét kia về căn nhà tranh mà ta tự lợp bên bờ biển. Cái nhà này tạo ra là để lúc nào ta chán sống ở thủy cung thì chạy lên đây chơi vài ngày.

Có điều cái ý định này để có thể thực hiện được như ngày hôm nay ban đầu có chút khó khăn. Lúc đầu không biết Huân thúc nghe ở đâu ra cái tin ta có ý định ra ở riêng. Cái đứa loan tin cũng chẳng thèm xác nhận là đúng hay sai. Láo thế không biết!

Thúc ấy đã không tiếc thời gian khuyên nhủ ta các kiểu còn lấy luôn cái vụ ta bị hoa yêu đánh cho tơi tả ra để ngăn cản. Những lời ca cẩm càm ràm của thúc ấy vào được tai trái mấy giây sau lại ra tai phải.

Ta đâu có ý định sống đơn thân độc mã mãi. Số người ta đắc tội trong quá khứ đâu có ít. Trong ba trăm năm sống chung với Minh Nhật ca số người ta chọc tức nhiều vô số. Cái này không phải là mong muốn của ta cũng chẳng phải do ta nhất thời nổi hứng quậy phá không coi xem trên đầu là ai.

“Hoàn cảnh của chúng ta cơ cực, túng thiếu, quẫn bách nên mới phải giở chút trò lặt vặt, hơi thiếu đạo đức để sống qua ngày. Mong đại gia rộng lượng bỏ qua”. Đây là nguyên văn câu nói của Minh Nhật ca mỗi khi bọn ta bị người có pháp lực cao hơn tóm cổ. Do lừa đồ ăn hoặc nhân lúc người ta không để ý liền nhanh tay lượm ít thực phẩm của người ta.

Tuy Minh Nhật ca là tiên nhưng khi ấy là tiên mới được điểm hóa mà thành. Nói trắng ra là chỉ có cái mác không thôi. Tiên không qua tu luyện lại còn vác theo cái đứa trẻ cần chăm nom mọi lúc mọi nơi như ta nên cũng cũng chẳng có thời gian tu luyện nốt.

Thế nên bản lĩnh chẳng có là bao. Đến dùng pháp lực biến ra cái này cái kia còn hạn chế chứ đừng nói là hít khí trời mà sống. Mà bản lĩnh của ta còn tệ hơn cả huynh ấy giỏi nhất có lẽ là ăn và ngủ. Ốc đã không na nổi mình ốc lại còn đèo bòng nên mới được rèn luyện thể chất thường xuyên như thế.

Song kể từ ngày dọn vào thủy cung thì tình trạng này đã giảm xuống bằng không.

Thật ra nó có bằng không thật hay giả ta cũng chẳng rõ luôn. Bởi chẳng thấy ai tìm đến tính sổ nên ta đoán ta chẳng gây thù oán với ai hoặc có gây họa đi nữa thì cũng chẳng đáng để tâm.

Ta tính rồi, ra ngoài sống một mình suốt nhỡ chẳng may kẻ thù xưa lắc xưa lơ kia tìm đến. Hay con yêu nào đó thấy ta chướng tai gai mắt mà đòi đánh thì với tu vi của ta chín mươi phần trăm là bị nó đánh cho lên bờ xuống ruộng.

Ta không mong muốn thân thể bầm dập tím tái đâu. Ý định của ta chỉ là trốn học nghỉ ngơi, thả lỏng gân cốt vài ba bữa sau khi lấy lại nhuệ khí thì quay về tìm sư phụ nhận lỗi tiếp tục tu luyện.

Lại nói về đống sư phụ dạy ta tu luyện, gom lại chắc đủ một bàn cỗ từ Long Vương, Long Hậu, hai vị điện hạ, Như Ngọc Nguyên Quân, phu tử, đôi khi còn có thêm vị Trung Quân Y Tiên. Tóm lại là ai muốn dạy ta tu luyện thì đều là sư phụ của ta hết.

Chính vì có cả tá sư phụ như vậy nên cuộc sống của ta cũng chẳng sung sướng gì, ngày nào cũng có cả đống bài tập ngập đầu è cổ, nhìn thôi đã sợ.

Thế nên ta mới nảy ra cái ý định trốn học vài ba ngày nhưng chưa gì đã bị phát hiện. Để đề phòng ta trốn khỏi Long tộc Huân thúc liền phái hẳn một tốp thủy quân, thủy tướng đi canh chừng ta.

Bị bọn họ giám sát đến ngày thứ hai ta không chịu được nữa liền đến thẩm điện thủy cung lăn lộn, khóc lóc om sòm nhưng Long Vương không hổ là Long Vương. Thúc ấy chẳng thèm rủ lòng thương lấy tí xíu, thấy khóc lóc cũng chẳng có tác dụng gì ta bè cầm dao kề lên tận cổ sẵn tiện cứa cho rớm tí máu luôn đã diễn thì diễn cho trót.

Thấy ta kè kè dao trên cổ lại rớt cả máu thúc ấy sợ ta tự tử nên đành miễn cưỡng đồng ý. Coi như mục đích của ta thành công.

Hôm đầu ta lên bờ cứ cách vài canh giờ là thúc ấy lại truyền âm hỏi ta đang ở đâu, làm gì khiến ta phát mệt muốn ném cái vỏ sò dùng để truyền âm đi! Nhưng sau vài ba lần thi thoảng ta ra ra vào vào Long tộc không hề hấn gì thúc liền an tâm hơn nhiều thôi không giám sát ta nữa.

Còn một lí do nữa khiến thúc ấy yên tâm là cái vòng đeo chân của ta vẫn chưa được tháo! Dù sao cũng quanh quẩn ở ngoài Long tộc có vài ba dặm. Lúc nào muốn tìm thì phất tay phát lại hô một tiếng cả đám thủy quân, thủy tướng lùng sùng cái là ra ngay, chạy đâu được.

Chú thích:

Ngọc vu phủ: ngọc duẩn sắc, một loại ngọc rất quý từ thời cổ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK