• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tốt nhất con nên tránh xa ả ta ra.

Cữu cữu lại nói, giọng chẳng mấy mặn mà.

Long Hậu cô cô cũng tán thành, bà nói.

- Cữu cữu của con nói đúng đấy. Con đừng nên dây dưa gì với cô ta tránh rước họa vào thân.

- Tại sao ạ?

Ta không hiểu, theo ta nhớ thì hai người họ chưa từng qua lại với Kim Lương công chúa này bao giờ sao lại có thành kiến thế nhỉ?

- Sao chăng gì. Ả ta là Ma tộc, là người của Ma tộc đấy. Không biết lúc nào sẽ ra tay với con đâu. Con có thể đấu lại bà ta sao?

Cữu cữu của ta ghét ra mặt.

Long Hậu cô cô cũng phụ họa.

- Thu Nguyệt con chưa nghe câu: “Mấy đời bánh đúc có xương. Mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng” bao giờ sao? Huống chi bà ta cũng không phải người đơn giản. Con nhớ phải đề phòng bà ta.

Tuy ta không rõ Kim Lương công chúa Ma tộc là người như thế nào nhưng ta tin chắc Long Vương cữu cữu và Long Hậu cô cô chắc chắn sẽ không đời nào hại ta. Thế nên ta liền ghi nhớ kỹ lời căn dặn của hai người họ. Lâu ngày không gặp nên ta có rất nhiều chuyện để nói với hai người họ. Loáng cái đã gần hết buổi. Lại nhớ đến, ta tới đây cùng Phượng Hoàng, không biết giờ này hắn đang chờ ta ở xó xỉnh nào nên đánh tiếng.

- Cữu cữu, ban nãy con đến đây cùng với Phượng Hoàng. Giờ không biết hắn ở đâu. Để con đi tìm hắn cái đã.

Ta đang định chạy đi thì cữu cữu gọi lại.

- Chờ đã.

Thế là ta dừng bước quay lại. Tiếp đó cữu cữu hỏi ta.

- Con và Trúc Lâm điện hạ là như nào?

Cữu cữu hỏi ta câu hỏi tương tự câu hỏi mà cha Thủy Thần từng hỏi ta hôm trước.

Ta lại thuật lại mọi chuyện cho ông ấy nghe. Sau khi nghe ta kể hết đầu đuôi câu chuyện. Cữu cữu nhìn thẳng vào mắt ta nghiêm túc hỏi.

- Thế con có ý gì với nhị điện hạ không?

Bị ông ấy nhìn thẳng như vậy, trong thoáng chốc ta có chút ngỡ ngàng. Sao tự nhiên cữu cữu lại nghiêm túc quá đỗi như vậy? Quan hệ giữa ta và Phượng Hoàng có vấn đề gì sao?

Tuy nhiên ta vẫn chưa hiểu lắm câu hỏi của cữu cữu nên đành hỏi lại.

- Ý gì là gì mới được ạ?

- Thì chính là… chính là…

Cữu cữu ta ngắc ngứ, kiểu muốn nói xong lại thôi. Cuối cùng Long Hậu cô cô phải lên tiếng thay.

- Thôi bỏ đi ông. Ông cũng biết hiện tại con bé không hiểu mấy thứ này mà.

Ta rất muốn hỏi rằng “hai người đang nói về vấn đề gì về con thế” nhưng lời vừa đến miệng lại bị cữu cữu lên tiếng trước.

- Thu Nguyệt, con nên nhớ là nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu không phải là người con định kết tóc se duyên trọn đời thì chớ để người ta hiểu lầm.

- Con bé vẫn còn nhỏ, ông đừng nói đến chuyện này vội. Thu Nguyệt con chỉ cần nhớ giữa nam tử và nữ tử vẫn nên giữ khoảng cách tránh gây ra những lời đồn thổi thất thiệt về thanh danh.

Long Hậu cô cô căn dặn ta.

Thật ra mấy cái này trước kia ta cũng nghe người khác nhắc nhiều rồi. Nhưng lần này có vẻ Long Hậu cô cô và Long Vương cữu cữu muốn nhấn mạnh với ta hơn nên ta cũng bảo bản thân phải lưu tâm hơn.

Nói về nam tử thì số người ta quen biết và quen biết cũng chẳng nhiều nhặn gì. Bỗng ta nhớ đến một vấn đề mà Thanh Uyên tỷ có vẻ như đã từng vô tình nói bóng nói gió qua lần nào đó vậy là bèn hỏi cữu cữu.

- Cữu cữu có phải người không thích Minh Nhật ca cho lắm phải không?

Lần này khác với những lần trước, Long Vương cữu cữu không buồn che giấu nữa mà nói thẳng với ta luôn.

- Con xem hắn nuôi dạy con thành như thế nào hả? Thân phận con cao quý là thế. Ấy vậy mà hắn lôi con đi khắp đầu đường xó chợ, lại còn… còn ra thể thống gì nữa!

Càng nói về chuyện quá khứ giọng cữu cữu của ta càng khó chịu.

Nhưng ta thấy cũng không thể trách Minh Nhật ca được, huynh ấy đã làm hết khả năng có thể rồi.

- Cữu cữu, Minh Nhật ca đối xử với con tốt à. Huynh ấy cũng làm hết sức mình còn gì.

Ta nói đỡ Minh Nhật ca nhưng Long Vương cữu cữu cũng chẳng thể trong chốc lát mà yêu quý Minh Nhật can gay được.

- Hắn để con phải chịu khổ ngần ấy năm. Ta nuốt không trôi. Nếu không phải thấy con thích giao du với hắn thì ta đã…

- Người đã làm sao ạ?

Ta dè dặt hỏi.

- Đã đánh hắn một trận rồi.

Cữu cữu thẳng thừng thốt ra. Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy cữu cữu của ta là Minh Nhật ca lại lảng đi chỗ khác rồi. Long Vương cữu cữu không ưa gì huynh ấy, huynh ấy đâu dại gì mà cứ lượn qua lượn lại khiến ông ấy càng chướng mắt hơn.

- Thu Nguyệt, ta hỏi con một câu nhé.

Long Hậu cô cô nhỏ nhẹ hỏi ý kiến của ta.

- Người cứ hỏi đi ạ.

Ta vô tư đáp lại.

- Giữa Minh Nhật ca của con và Trúc Lâm điện hạ, con thích ai hơn?

Nhất thời ta rơi vào lúng túng không biết trả lời thế nào. Ta không ngờ Long Hậu cô cô lại hỏi ta vấn đề này. Đang yên đang lành Long Hậu cô cô lại đem hai người họ ra so sánh làm gì? Ta rất thích chơi với Minh Nhật ca, chơi với huynh ấy khá vui vẻ. Còn về Phượng Hoàng, ta cũng không hề ghét hắn, cảm thấy hắn cũng không tệ là một người đáng để kết giao nha. Ta chưa từng cảm thấy hối hận khi quen biết hắn. Trầm ngâm một lúc, ta cũng đưa ra được đáp án.

- Con thích cả hai.

- Vẫn chỉ là một đứa nhỏ.

Long Hậu cô cô mỉm cười dịu dàng xoa đầu ta, còn Long Vương cữu cữu lại thở dài trông có vẻ ưu phiền hơn.

Trước lúc trở về Cửu Trùng Thiên, cả Long Hậu cô cô và cữu cữu đề hết mực căn dặn ta.

- Thu Nguyệt, nếu có chuyện gì cứ nói với chúng ta. Long tộc luôn là chỗ dựa vững chắc của con. Chỉ cần con mở lời bọn ta sẽ làm chủ cho con.

Ta xúc động ôm lấy hai người họ đáp.

- Con biết rồi ạ.

Mọi người vẫn luôn rất yêu quý ta. Ta cảm thấy bản thân thật may mắn khi được nhiều người thương yêu đến vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK