• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong vòng một khắc, thái y đã tới, không những tới một mà còn tới tận hai người, tốc độ nhanh, số lượng nhiều kèm theo thái độ vô cùng ân cần, thật khiến người khác kinh ngạc.

Sau khi khám bệnh kê đơn, khi được Tam lão gia hỏi thăm, hai thái y nhìn nhau, một người mỉm cười nói: "Thật không dám giấu, hạ quan không phải tới do được quý phủ thỉnh, mà là phụng mệnh hoàng hậu nương nương tới".

Người kia cũng cười nói: "Hạ quan cũng không phải là do quý phủ mời tới, mà là phụng theo lệnh của Thái hậu".

Những lời này khiến Sách Ngạch Đồ bất chợt đổ một thân mồ hôi ngay cả trong thời tiết lạnh giá.

Sau khi nha hoàn nấu thuốc và Phúc Tấn đích thân đút cho Hách Như Nguyệt uống xong xuôi thì vị thái y do Tam lão gia thỉnh tới mới từ từ đi đến. Biết được trước đó đã được Thái y Hồ Viện Chính và một vị tiền bối khác tới xem qua, thì chỉ nhìn qua đơn thuốc một chút trước khi rời đi.

Hách Như Nguyệt uống thuốc, nóng đổ mồ hôi, cô cảm thấy cơ thể mình cuối cùng cũng hồi lại chút sức sống, sau đó cô tự tin chìm vào giấc ngủ.

Cô đang ngủ say, nhưng trong cung lại có mấy người trằn trọc.

Trong Cung Khôn Ninh, Đông Noãn Các, hoàng hậu đang tựa vào giường La Hán trò chuyện với lão ma ma Tống Giai thị bên cạnh, nhưng đôi mắt hạnh lại thỉnh thoảng nhìn về phía cửa Noãn Các.

Tống Giai thị biết hoàng hậu đang đợi tin tức, nên ánh mắt dừng lại trên cái bụng phẳng lì của nàng một lát, sau đó nói: "Hoàng hậu, đêm khuya rồi, nên nghỉ ngơi đi."

Hoàng hậu xua tay, sai người mang trà tới, nhấp một ngụm trà cho tỉnh táo rồi nói: "Không vội, đợi một lát".

Tống Giai thị trong lòng thở dài, bà biết nguyên do trong việc hôn nhân của Nhị cô nương không được suôn sẻ, nhưng chuyện này đã tiếp diễn nhiều năm không hồi kết, thật sự rất khó chịu.

Năm hoàng đế tổ chức hôn lễ, Nhị cô nương đòi treo cổ tự tử, năm kia hoàng hậu mang thai Thừa Hỗ ca, Nhị cô nương cắt tóc. Tới bây giờ, hoàng hậu không dễ dàng mới có thai, Nhị cô nương lại tuyệt thực tự sát.

Cùng là Hoàng hậu có tấm lòng nhân hậu, đổi lại là người khác thì sớm đã bị bỏ qua một bên.

Đôi khi Tống Giai thị cảm thấy nếu Nhị cô nương đi rồi thì thật tốt, ít nhất Hoàng hậu không cần lo lắng, gia tộc Hách Xá Lí có thể trút bỏ được gánh nặng lớn.

Hôm nay mọi việc vẫn diễn ra bình thường, nhưng lại có một con tiểu tốt nào đó thổi gió đến tai Hoàng hậu rằng Nhị cô nương bệnh nặng và hai ba ngày nay không ăn uống được gì.

Hoàng hậu nghe tin, bữa tối cũng nuốt không vào, liền sai thái y đến nhà Hách Xá Lí, còn thắp đèn cho đến giờ này chưa ngủ.

Ở bên kia, trong Noãn các của Từ Ninh Cung, Thái hậu vẫn chưa ngủ, ngáp một cái và hỏi Tô Ma Lạt Cô: "Mấy giờ rồi?"

Tô Ma Lạt Cô: "Gần canh hai rồi, chủ tử xin hãy nghỉ ngơi."

Thái hậu nhắm mắt rồi lại mở ra: "Hoàng thượng đã ngủ xong chưa?"

Tô Ma Lạt Cô lắc đầu: "Trong triều có rất nhiều việc, hoàng đế cũng rất bận rộn."

Thái hậu cười khổ nói: "Hoàng thượng không ngủ, ta cũng không ngủ, chúng ta liền thức đi."

Tô Ma Lạt Cô khuyên nhủ: "Chủ nhân không ngủ, nô tỳ đành nói nhiều thêm mấy câu".

"Ta biết ngươi định nói gì".

Thái hậu cắt ngang lời Tô Ma Lạt Cô, nhìn ánh nến lung linh trong phòng: "Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí rất xinh đẹp, hoàng đế thích, ta cũng thích. Nhưng chúng ta không phải một gia đình bình thường, và hoàng đế cũng không phải là một nam nhân bình thường. Người chúng ta muốn chọn là hoàng hậu nhà Thanh, mẫu nghi thiên hạ, chứ không phải người chỉ biết làm theo tính khí nóng nảy của mình".

"Lần đầu tiến cung, nàng dám xin hoàng đế dẫn nàng đi leo núi, cậy hoàng đế thích liền muốn tới ở trong viện tử lớn". Nói xong, Thái hậu nhìn về phía Tô Ma Lạt Cô, "Người không thấy nàng ấy giống ai sao?"

Tô Ma Lạt Cô suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt sắc bén, Thái hậu cười nói: "Ngươi cũng nghĩ vậy phải không? Nam nhân của gia tộc Ái Tân Giác La đều là người trọng tình, tiên hoàng như vậy, hoàng đế của chúng ta cũng vậy. Tiên đế năm đó ta không để ý, lần này đến lượt Huyền Dạ, ta đành phải làm người xấu vậy!"

Tô Ma Lạt Cô gật đầu, nhưng sau đó lại bối rối: "Nếu chủ tử muốn làm người xấu thì tại sao lại phái thái y đến gia tộc Hách Xá Lí để cứu người?"

Thái hậu không khỏi thở dài: "Không thể dùng lời lẽ tốt đẹp để khuyên một con quỷ đáng phải chết, ngự y có thể chữa khỏi bệnh nhưng không thể cứu được mệnh. Nhưng hoàng đế của chúng ta không muốn nàng chết, nhưng bản thân lại không tiện ra mặt, liền nghĩ biện pháp truyền đến tai hoàng hậu".

Tô Ma Lạt Cô cau mày: "Mọi người đều biết Hoàng hậu yêu thương muội muội mình nhất, nhưng Hoàng hậu đang mang thai, không nên suy nghĩ quá nhiều. Nô tì mạo muội nói câu không phải, hoàng thượng làm vậy có chút không thỏa đáng".

"Còn hơn cả không thỏa đáng!" Thái hậu nghiến răng nghiến lợi, "Sau khi Thừa Hỗ mất, Hoàng hậu suýt nữa đã đi theo hắn, sức khỏe không dễ dàng gì khôi phục, lại có tin vui. Đây là điều không thể khinh suất!"

Tô Ma Lạt Cô cũng cảm thấy muội muội ruột của hoàng hậu ngày càng giống với Đổng Ngạch phi của Tiên đế: "Cho nên chủ tử mới ra tay, là vì muốn nói với hoàng đế rằng người sẽ chăm sóc cô nương đó của gia tộc Hách Xá Lí, mong hoàng đế bỏ qua cho hoàng hậu".

Thái hậu mệt mỏi nhắm mắt lại: "Chuyện là như vậy".

Hai thái y lần lượt được cung Khôn Ninh và cung Từ Ninh cử đến, nhưng tình hình của gia tộc Hách Xá Lí lại được báo cáo về cung Càn Thanh sớm nhất.

Lúc này Khang Hi đang lo lắng chuyện của tam phiên vương, Lương Cửu Công nhận được tin tức từ Thái y viện, vội vàng đi vào báo cáo.

"Ồ? Hồ Viện Chính cũng đi?" Khang Hi nghe vậy, buông bút mực xuống, nhìn Lương Cửu Công.

Hồ Viện Chính là một trong những Tháy y đứng đầu Thái Y viện, quanh năm chữa bệnh cho Thái hậu, giữa đêm cho dù có lệnh của Hoàng hậu cũng khó điều động.

Lương Cửu Công vội vàng kể lại những gì đã biết: "Nô tài cũng cảm thấy kỳ lạ. Sau khi cử người đi hỏi thăm, nô tài mới biết Hồ Viện Chính là do đích thân Tô Ma Lạt Cô cử đi".

Lông mày Khang Hy không nhúc nhích, hắn lại cầm bút mực lên, vừa xem lại tấu chương vừa hỏi: "Người còn sống không?"

Lương Cửu Công thận trọng trả lời: "Mạng đã được cứu về".

Khang Hy dừng cổ tay lại, mực nhỏ xuống trên tấu chương, như là máu: "Sống được là tốt, còn nếu chết cũng không được phép chôn cất, nên chờ ở Am Thịnh Tâm, đợi ta lúc trăm năm.."

"Bệ hạ!" Lương Cửu Cung đập đầu xuống đất, cắt đứt chủ đề xui xẻo này.

Khó trách Thái hậu tàn nhẫn, chỉ cần có liên quan gì đến Nhị cô nương gia tộc Hách Xá Lí, hoàng đế sẽ không còn giống hoàng đế nữa, mà giống tiên hoàng hơn.

Khang Hy nhìn chằm chằm chấm mực đỏ tươi một lúc, sau một lúc lâu mới nói: "Tấu chương nhiều quá, đêm nay trẫm không ngủ".

Lần nào cũng vậy, Lương Cửu Công biết chỉ cần vị đó của gia tộc Hách Xá Lí làm loạn, hoàng đế sẽ không ngủ nữa.

Còn nhớ ngày cưới của hoàng đế, Nhị cô nương gia tộc Hách Xá Lí làm ầm ĩ chuyện xà treo, đêm tân hôn, hoàng đế bỏ rơi hoàng hậu, ngồi một mình trong ngự hoa viên đến nửa đêm, cuối cùng ngủ trong sảnh phụ của Càn Thanh Cung.

Khi hoàng hậu mang thai Thừa Hỗ Ca, hoàng đế muốn gặp nhị cô nương, nhưng nhị cô nương từ chối vào cung và thậm chí còn cắt tóc.

Thái hậu biết chuyện, liền tức giận muốn đưa vào am ni cô xuống tóc, hoàng đế đành phải ban thưởng cho gia đình hoàng hậu một am viện, đồng thời còn tự tay viết một tấm bảng gửi qua.

Ba chữ ban đầu được khắc trên tấm bảng là "Am Thánh Tâm" thay vì "Am Thịnh Tâm" như bây giờ. Thái hậu sau khi biết về nó, liền mang tấm bảng đến Từ Ninh Cung. Khi nó được mang vào, vẫn là "Am Thánh Tâm", khi ra liên biến thành "Am Thịnh Tâm".

Chữ viết tay cũng thay đổi từ chữ viết tay của Hoàng đế thành chữ viết tay của Thái hậu.

Hách Như Nguyệt không biết đêm qua trong cung rất nhiều người ngủ không ngon. Dù sao cô thuộc tuýp người sờ vào gối cũng ngủ, ngủ tới tận đến nửa đêm mới tỉnh lại.

Khi tỉnh dậy, cô nhận ra suy đoán của mình là đúng, cô quả thực đã xuyên tới thời nhà Thanh và trở thành muội muội ruột của Hoàng hậu Hách Xá Lí của Vương triều Khang Hy.

Xem ra cô và anh rể Khang Hy có chút chuyện trong quá khứ, có vẻ như thuộc tuýp người si tình quá mức, khiến người người ghét bỏ?

Trước khi xuyên qua, cô chỉ kém còn một bước nữa là đạt đến đỉnh cao của cuộc đời nhưng lại mệnh xấu chết trẻ. Xuyên tới đây, vẫn là mệnh xấu, nhưng cô cũng không sợ.

Ở đây, cô không đơn độc, cô có cha mẹ, có tỷ tỷ, còn có một chiếc nhẫn vàng trên tay khi xuyên qua, còn có thánh tâm (tâm ý của hoàng thượng).. Tuy nhiên, cô không có ý định sử dụng nó trừ phi cần phải bảo vệ tính mạng..

Lòng đàn ông như kim đáy biển, nàng sợ kim đâm vào tay mình.

Trong lòng cuộn trào suy tính, tuy nhiên với thân hình này muốn làm nên cơ đồ, nằm mơ à?

Vì vậy Hách Như Nguyệt biến đau buồn và tức giận thành thèm ăn, dùng hết sức lực nói ra một bàn đầy những món ngon, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể uống cháo.

"Ta không muốn ăn cháo trắng". Hách Như Nguyệt tức giận nói: "Ta muốn cháo thịt bằm, ta muốn ăn thịt."

Ý thức của cô dần dần khôi phục, ký ức của nguyên chủ cũng sống lại, cô biết nguyên chủ một mảnh si tình, cô cũng biết nguyên chủ một lòng muốn chết, nhưng cô lại không muốn chết.

Nếu không muốn chết phải bổ sung protein và sắt để cơ thể khởi động lại các chức năng đa dạng của cơ thể càng sớm càng tốt, đặc biệt là chức năng ngôn ngữ.

Cô muốn nói nhưng nói không nên lời, gần như nghẹt thở.

Thấy nữ nhi muốn sống và sẵn sàng ăn, Đại Phúc Tấn rất vui mừng, nhưng khi nghe tin nữ nhi muốn ăn thịt, bà lại bắt đầu lo lắng.

Am Thịnh Tâm này là am gia đình được hoàng đế ban tặng, dù sao cũng là am thờ Phật, làm sao có thể ăn thịt?

Ngay cả bàn ăn ngon này, nhìn cũng giống thịt nhưng thực ra nó chỉ giống thịt thôi, cho đến khi ăn thì nó là đồ ăn chay.

Đại Phúc Tấn niệm một tiếng Phật, Hách Như Nguyệt biết chuyện gì đang xảy ra, để cứu mạng, cô phải dùng con át chủ bài của mình.

Nàng há miệng, lại mở miệng, hồi lâu mới phun ra hai chữ: "Thánh.. tâm".

Đối phương có Phật, nàng có Thánh Tâm, cần phải xem trong lòng Đại Phúc Tán, Phật tổ quan trọng hay Hoàng đế quan trọng hơn.

Sự thật chứng minh, hoàng đế quan trọng hơn, Hách Như Nguyệt nhanh chóng được ăn thịt băm thơm ngon.

Ăn xong nửa bát cháo, cô ngủ thêm một ngày đêm, đến chiều ngày thứ ba sau khi xuyên qua, cuối cùng đã khôi phục chức năng ngôn ngữ.

Sau khi có thể nói được, việc đầu tiên Hách Như Nguyệt làm là đổi tên của bốn nha đầu trong Am Thịnh Tâm.

Trước đây, bốn nha hoàn này có một tên là Trung Xuân, một tên là Tư Nguyệt, một người tên là Sơn Minh, người còn lại tên là Hải Thệ. Gọi riêng thì không sao, nhưng gọi chung sẽ thành Trung Xuân Tư Nguyệt Sơn Minh Hải Thệ (Lời hứa tại núi giả mùa xuân giữa tháng tư).

Những câu từng từ bóng gió khiến người ta đau lòng.

Cho dù chưa từng sống trong xã hội phong kiến, Hách Như Nguyệt cũng biết rằng việc dằn vặt tấm lòng của hoàng đế và vạch trần khuyết điểm của hoàng đế thường sẽ không mang lại kết quả tốt.

Thế là bốn nha hoàn đã đổi tên thành công để thu hút phú quý và tài lộc, một người tên là A Chiêu, một người tên là A Tài, một người tên là A Tiến, người còn lại tên là A Bảo.

Đổi tên cũng chính là sự phân công lao động, A Chiêu phụ trách công việc tiếp đón tiễn đưa, còn A Tài phụ trách quản lý tài chính, A Tiến phụ trách dọn dẹp trong nhà, còn A Bảo làm việc vặt trong sân.

Trước khi xuyên qua, Hách Như Nguyệt đã nắm cương vị Giám đốc điều hành của Tập đoàn Kiến Sơn ở tuổi 29. Biết người biết ta và xây dựng đội ngũ là những kỹ năng cơ bản.

Hơn nữa, nguyên chủ muốn chết, bên cạnh người hầu cũng không có bao nhiêu, cho nên buổi tối khi Đại Phúc Tấn tới thăm, mọi người ở Am Thịnh Tâm trên dưới đã trật tự ngăn nắp, không còn ồn ào náo nhiệt như đêm qua.

Đại Phúc Tấn cuối cùng cũng buông bỏ trái tim treo lơ lửng của mình, Như Nguyệt đã chịu ăn uống và dành thời gian huấn luyện những người xung quanh, là biểu hiện của việc nữ nhi không muốn tìm chết.

Đêm qua Tam lão gia đột nhiên thay đổi thái độ, vội vàng ra lệnh gọi ngự y, bà và lão gia đều bối rối. Vừa mới khuyên họ thực hiện tâm nguyện muốn chết của Nguyệt Nhi, xoay một cái lại muốn cứu Nguyệt Nhi bằng mọi giá, thay đổi lớn như vậy, không kịp nắm bắt, giống như não có bệnh vậy.

Khi được hỏi, Tam lão gia vừa lau mồ hôi trên trán vừa giải thích: "May mà Nguyệt Nhi không sao, nếu không gia đình chúng ta sẽ gặp rắc rối!"

"Là sao?" Lão gia hỏi khi ba người bước ra khỏi Am Thịnh Tâm.

Tam lão gia dừng lại, quay người chỉ vào tấm bảng Am Thịnh Tâm, thấy Lão gia và Đại Phúc Tấn vẫn chưa hiểu, lại hỏi: "Đại ca và chị dâu có biết Nguyệt Nhi ở đâu không?"

Lão gia càng bối rối hơn: "Không phải là Am Thịnh Tâm sao?"

Tam gia chớp chớp mắt, nhưng vẫn không chịu nói rõ ràng, chỉ cười khổ nói: "Quên đi, quên đi, chỉ cần mọi việc ổn thỏa là được."

Mãi đến khi đến thăm và nghe nữ nhi đích thân nói hai từ Thánh Tâm (Thánh Tâm và Thịnh Tâm trong tiếng Trung có phiên âm khi đọc giống nhau), bà mới hiểu ra, hiểu được lời Tam lão gia muốn nói.

Trong trái tim. Thịnh Tâm chính là Thánh Tâm, Nguyệt Nhi không ở trong am, rõ ràng là ở trong trái tim của hoàng thượng.

Tuy nhiên, những lời này chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời, nhất là trước mặt người hầu.

May mắn thay, Nguyệt Nhi không sao, nếu người không còn nữa, gia tộc Hách Xá Lí làm ngược Thánh Tâm, chờ đợi họ chính là xui xẻo.

Bảo vệ không cẩn thận thì ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng phải chôn cùng.

Chương này tới đây là hết rồi, nếu có ý kiến đóng góp gì thì mong mọi người góp ý cho mình cải thiện. Các bạn thấy truyện hay thì cho mình xin một like, một nút chia sẻ và bỏ phiếu làm động lực nhé, mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn. Yêu các bạn rất nhiều, love all.

Xin Thông báo, Truyện Ta Thay Tỷ Chăm Thái Tử sẽ được đổi tên thành Trọng Sinh Chi Như Nguyệt ạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK