• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hách Như Nguyệt không biết mình đã có tên trong danh sách con dâu của Giác La thị. Đợi tới khi các vị khách nữ đã ổn định chỗ ngồi nàng mới rời đi, đi giúp chị dâu chăm sóc em bé.

Từ sau đại hôn của hoàng đế, Như Nguyệt rất ít khi rời khỏi viện tử. Sau khi chuyển tới Am Thịnh Tâm, nàng càng không đi đâu, ai cũng không gặp.

Nói chung, Đồng Giai thị đã nhiều năm không gặp Như Nguyệt, thấy nàng ấy hiện nay đã nguyện ý đi ra ngoài tiếp khách, thậm chí còn đến giúp mình chăm sóc con cái, nàng rất vui.

Mấy năm không gặp, Như Nguyệt đã cao hơn nhiều, cũng xinh đẹp hơn trước, chỉ đáng tiếc, hôn nhân vẫn không mấy suôn sẻ.

Nhưng Lão gia cũng đã nói, nếu Như Nguyệt không kết hôn thì ngài ấy sẽ nuôi nàng cả đời, cũng không phải là gia đình không có khả năng nuôi nổi nàng ấy.

Đồng Giai thị vô cùng đồng ý, thế nên nàng cũng bỏ qua sự lo lắng trong lòng, vui vẻ trở lại.

"Chị dâu, tiểu bảo nhỏ nhắn như vậy, phải ôm như thế nào?" Hách Như Nguyệt nhìn đứa bé đang nằm trên giường, đột nhiên cảm thấy có chút không biết phải làm sao.

Trước khi xuyên không, nàng vốn dĩ đã có cơ hội tiếp xúc với trẻ con, chỉ không ngờ ngờ một vụ tai nạn xe hơi xảy ra đã cướp đi cha mẹ, đại ca, chị dâu kèm đứa con trong bụng, khiến nàng trở thành trẻ mồ côi.

Từ cô nhi lớn lên, trở thành một con sói đơn độc. Mỗi ngày, ngoài làm việc chăm chỉ ra thì vẫn cứ là làm việc. Một mình chống chọi trong thế giới người trưởng thành lạnh lùng, nàng từng thấy chó cắn người, người cắn chó, thế nhưng nàng lại chưa bao giờ nhìn thấy một sinh mạng nhỏ bé mềm mại và mong manh như vậy.

Năm hai mươi bảy tuổi, đến lúc nói đến chuyện kết hôn, nàng được bác sĩ thông báo rằng nàng đã mất khả năng làm mẹ do làm việc quá sức.

Lúc đó, nàng không nghĩ gì nhiều.

Nàng nghĩ nàng sẽ không thích trẻ con.

Cho đến khi đến thế giới này, cho đến khi cuộn bông ấm áp trắng mềm đặt trước mặt nàng, nàng bất chợt rất muốn đưa tay ra ôm bé, hôn bé.

Đồng Giai thị cảm thấy rất thích thú với vẻ ngoài ngốc nghếch của Hách Như Nguyệt, liền nhờ vú nuôi dạy nàng cách bế đứa bé.

Khi Hách Như Nguyệt tay chân cứng đơ ôm bé lên, trong đầu vang lên một tiếng "ting", không gian dược liệu tích luỹ +10 điểm.

Hách Như Nguyệt thuận theo cảm xúc, cúi đầu hôn lên khuôn mặt trắng mềm của bé. Điểm trong không gian dược liệu của nàng lại tăng thêm 10 điểm.

Bồng bé bế đi bế lại được +10 điểm, dỗ dành chơi với bé được +10 điểm, thay tã +10 điểm, dỗ ngủ +10 điểm.. Mới nửa ngày, Hách Như Nguyệt đã mệt đến mức lưng cũng đau, mà điểm tích luỹ trong không gian dược liệu của nàng vẫn chưa nổi đến 100 điểm.

Mà một cây cỏ huyết gà có thể trị băng huyết sau sinh cần 30.000 điểm mới đổi được, quả thực là lừa đảo!

Sau khi tiểu bảo đã ngủ say, Hách Như Nguyệt vừa đưa nôi, vừa tìm kiếm trong không gian dược liệu, vẫn chỉ có mỗi loại Cỏ Huyết Gà là có thể sử dụng.

Tích luỹ đủ 30.000 điểm trong thời gian chưa đầy sáu tháng, nàng cần phải hoàn thành một số lượng công việc rất lớn.

Trên thực tế, công việc nhiều tới đâu nàng cũng có thể xử lý được, chỉ là nàng sợ tiểu bảo không thể chịu đựng được.

Vì vậy nàng phải tìm biện pháp, tìm thêm một đứa trẻ nữa.

Đối với trẻ con, không gian dược liệu cũng có quy định riêng, chỉ công nhận những đứa trẻ dưới 5 tuổi. Nhìn khắp gia tộc Hách Xá Lí, cũng không tìm thêm được đứa trẻ nào.

"Ngạch nương, nếu gia tộc Nạp Lan thành tâm cầu hôn thì cũng là một mối hôn sự rất xứng đôi". Khi Hách Như Nguyệt đang lo lắng tìm trẻ con, Đồng Giai thị đang nhỏ giọng nói chuyện với Đại Phúc Tấn.

Diệp Hách Na Lạp là họ nhà nàng, ngạch nương của Nạp Lan Công tử là cô mẫu của nàng, gia tộc Nạp Lan cũng được coi là thân thích của hoàng đế. Hơn nữa, trước đó Tam lão gia cũng có ý định gả Ngũ cô nương cho Nạp Lan công tử, điều này chính tỏ Tam lão gia rất coi trọng gia tộc Nạp Lan.

Nói về nhân tài trong gia tộc Hách Xá Lí, ngoài ông nội quá cố của phu quân nàng, thù cũng chỉ có Tam lão gia Sách Ngạch Đồ là người có năng lực duy nhất ở hiện tại.

Có thể khiến Tam lão gia mạo hiểm gả đích nữ của mình, chắc chắn là mối hôn sự tốt.

Môn đăng hộ đối, có tiền đồ hứa hẹn, Nguyệt Nhi sau khi gả qua cũng là chính thê của đích tử. Theo lý mà nói, Đại Phúc Tấn nên đồng ý ngay lập tức, thế nhưng trong lòng bà ấy lại có rất nhiều lo lắng: "Nghe nói vị Nạp Lan công tử này có mệnh cứng khắc thê".

Đồng Giai thị liếc nhìn tiểu cô đang chuyên tâm chăm sóc tiểu bảo: "Thế không phải là càng hợp nhau hay sao?"

Việc Như Nguyệt mệnh cứng khắc phu, không phải là tin đồn vớ vẩn, mà là do Khâm Thiên Giám tính toán ra.

Đại Phúc Tấn lại buồn bã nói: "Nhưng phía Hoàng thượng.."

"Đã nhiều năm như vậy, bên đó có lẽ cũng không còn nhớ gì nữa".

Đồng Gia thị kịp thời ngắt lời Đại Phúc Tấn, nhìn trái nhìn phải rồi hạ giọng nói: "Ngoại trừ Am Thịnh Tâm, bên đó có chiếu cố một chút nào tới Như Nguyệt không? Chẳng có gì cả! Từ đầu đến cuối chỉ có lời hứa mơ hồ năm đó".

Vẫn nói thiên tử nhất ngôn cửu đỉnh. Nhưng khi đó hoàng đế còn chưa nắm chính quyền, thượng triều thì phải nghe lời các quan đại thần, hậu cung thì phải nghe theo sự sắp xếp của Thái hậu, có rất nhiều thứ bản thân không thể làm chủ.

Chỉ là lời nói, tất nhiên không được tính!

Chỉ là tiểu cô ngốc nghếch, luôn tin đó là thật, nghĩ rằng mình có thể trở thành hoàng hậu dựa vào một lời hứa của hoàng đế.

Kết quả là cửa cung còn không chạm tới, còn trở thành trò cười của cả kinh thành.

Đại Phúc Tấn thở dài, đúng như lời con dâu trưởng của bà nói, cũng đã sáu năm rồi, hoàng đế cũng chỉ ban cho Nguyệt Nhi một lời hứa và một Am Thịnh Tâm, ngoài ra chẳng có gì khác.

Trên triều công việc nhiều như vậy, hậu cung lại có vô số mỹ nhân, có lẽ hoàng đế đã sớm quên mất có Nguyệt Nhi.

Chờ đợi nhiều năm một cách vô ích như vậy, cũng chỉ là do Nguyệt Nhi tự mình đa tình mà thôi.

"Ngạch nương nhìn xem, Nguyệt Nhi rất yêu trẻ con". Đồng Giai thụ cũng cảm thấy có chút u sầu, "Đợi tới lúc nàng có được đứa con của mình, không biết nàng sẽ vui mừng đến thế nào".

Đại Phúc Tấn nhìn sang, một lúc sau mới đứng dậy, bà biết mình phải làm gì.

Đứa bé mới một tháng tuổi rất buồn ngủ, Hách Như Nguyệt muốn tích điểm, không thể cứ ở bên cạnh liên tục như vậy nên lấy cớ bỏ đi để tìm những đứa trẻ khác.

Yến tiệc đầy tháng của hôm nay rất náo nhiệt, có rất nhiều trẻ con ở đây. Mỗi một đứa trẻ xuất thân từ gia đình quyền quý đều được phục vụ bởi rất nhiều nha hoàn, nàng tất nhiên sẽ không vội vàng đi tiếp xúc, hấp tấp quá mức sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Nếu như nàng có thể tìm được một người quen để bắt chuyện thì thật tốt. Nhưng thật không may, nàng không quen biết bất kì nữ quyến nào có đưa theo trẻ con tới đây.

Ánh mắt nàng lướt qua đám đông, lại nhìn thấy thần tượng Nạp Lan Tính Đức của mẹ. Lần này, một mình hắn đứng giữa hậu viện, càng thấy cực kì nổi bật, giống như hạc đứng giữa bầy gà vậy.

Điều vui hơn nữa là trên tay hắn đang bế một tiểu nam hài khoảng hai tuổi, hai người vừa chỉ trỏ vừa nói chuyện.

Hách Như Nguyệt bấm đốt ngón tay. Năm nay, Nạp Lan Tính Đức còn chưa đầy hai mươi tuổi. Trong thời nhà Thanh, bằng đó tuổi vẫn còn là trẻ vị thành niên, chẳng trách hắn ta có thể bế một đứa trẻ đi chơi ở trong viện, mà không bị người khác nhìn lầm thành kẻ trộm trẻ con.

Tuổi của nguyên chủ lớn hơn Nạp Lan khoảng một hai tuổi. Tuy rằng chưa làm lễ cập kê, nhưng nàng cũng đã trưởng thành. Nếu lúc này đi tới bắt chuyện, liệu có bị coi là nữ lưu manh không?

Haizzz, m dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải chiến đấu hết mình vì 30.000 điểm đó!

Hách Như Nguyệt đi xuyên qua đám đông, hướng về phía Nạp Lan đang ôm đứa bé, nàng giả vờ như vừa nhìn thấy đối phương, tiến tới chào đối phương một cách thân mật.

Trước khi xảy ra vụ tai nạn ô tô thảm khốc đó, Hách Như Nguyệt là sinh viên nghệ thuật, tuy chuyên ngành là học thanh nhạc nhưng đã là nghệ thuật thì đều có mối liên hệ với nhau. Nàng cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình hôm nay khá tốt.

Hắn rất ngây thơ, nữ lưu manh cũng chẳng sờ tới hắn làm gì.

Tuy nhiên, hiện thực đã tát mạnh vào mặt nàng, khoảnh khắc Nạp Lan quay lại nhìn thấy nàng, khuôn mặt tuấn tú của hắn bỗng đỏ bừng.

Hách Như Nguyệt: Có phải nàng diễn xuất không đủ xuất sắc?

Thanh niên trẻ, đẹp trai và quyến rũ đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý. Mặt của Nạo Lan vừa đỏ, Hách Như Nguyệt liền cảm thấy sự thù địch từ mọi hướng.

Hách Như Nguyệt: "..."

Đứa bé đã ở ngay trước mặt nàng, điểm số trong tầm tay, chút địch ý này cũng chẳng là gì. Hách Như Nguyệt không hề đỏ mặt đi thẳng vào vấn đề: "Đây là con nhà ai?"

Các vị tiên nữ ơi, các nàng có thể dừng lại rồi, ta chỉ muốn đứa trẻ thôi, chẳng liên quan gì đến trai đẹp cả.

Nạp Lan Tính Đức càng đỏ mặt hơn: "Không, không phải con của ta".

"..."

Câu hỏi và câu trả lời này ngay lập tức thu hút thêm nhiều sự chú ý, người nhà của đứa trẻ hiển nhiên đã nhìn thấy, vội vàng chạy tới ôm đứa trẻ và cảm ơn Nạp Lan.

Hách Như Nguyệt không làm ăn được gì, cười ngượng nghịu, xoay người định rời đi, lại bị nha hoàn bên cạnh Đại Phúc Tấn chặn lại: "Nhị cô nương, Phúc Tấn mời người ra đại sảnh trò chuyện".

Hách Như Nguyệt trốn thoát như ý muốn, đi về phía đại sảnh dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, đi cùng Đại Phúc Tấn để chiêu đãi quan khách.

Giác La thị, ngạch nương của Nạp Lan Tính Đức, lúc ấy cũng đang có mặt tại bàn ăn. Bà có địa vị cao nên được xếp đối diện với Đại Phúc Tấn, Hách Như Nguyệt ngồi bên cạnh Đại Phúc Tấn, bà cũng dễ dàng quan sát.

La Giác thị càng nhìn càng thích, lại nghe nha hoàn bẩm báo, mới vừa rồi ở trong sân, Nhị cô nương đã chủ động đến chào Dung Nhược, khuôn mặt của Dung Nhược đỏ bừng xấu hổ. Bà càng cảm thấy hài lòng.

Đại Phúc Tấn cũng nghe được chuyện vừa xảy ra ở trong sân, cảm thấy hai đứa trẻ có hứng thú với nhau nên rất thiện cảm đối với ánh mắt đang đánh giá Như Nguyệt của La Giác thị.

Những người ngồi đây đều đã thành tinh cả, làm sao mà không nhìn ra ánh mắt qua lại giữa hai phu nhân họ. Họ âm thầm bình luận, có lẽ gia tộc Nạp Lan vẫn muốn kết thông gia với gia tộc Hách Xá Lí.

Tuy nhiên, gia tộc Nạp Lan không có hứng thú với Ngũ cô nương mà là Nhị cô nương.

Những lời này rất nhanh truyền đến tai Tam

Phúc Tấn, Tam Phúc Tấn cảm thấy lồng ngực mình như nghẹn lại, không thể thở được.

Mệnh của Như Nguyệt là mệnh cứng khắc phu, làm sao có thể so sánh với nữ nhi của nàng. Mắt của La Giác thị quả là có vấn đề, gia tộc Nạp Lan ức hiếp người quá đáng.

Đến tối, Ngũ cô nương hay tin liền chạy đến tìm Tam Phúc Tấn khóc lớn, cầu xin Tam Phúc Tấn làm chủ cho mình.

Tam Phúc Tấn tức giận nói chuyện này với Sách Ngạch Đồ, Sách Ngạch Đồ nheo mắt lại: "Chuyện này nàng không cần phải quan tâm, cứ làm như không biết gì đi".

Tam Phúc Tấn càng thêm đau lòng, vuốt ngực nói: "Nhà Nạp Lan chân trước vừa mới từ chối Phù Dung nhà ta, trong nháy mắt đã câu kết với Đại phòng, giẫm lên mặt nhà chúng ta. Lão gia còn bảo ta giả vờ như không biết gì!"

Sách Ngạch Đồ khẽ cong môi: "Đừng lo lắng, mối hôn sự này sẽ không xảy ra."

Không những hôn sự không thành, mà Minh Châu còn theo đó bị hạ đài.

Gần đây, hoàng đế đang lo lắng về việc rút chư hầu, lại đang không đồng ý kiến với Minh Châu. Minh Châu phản đối việc rút chư hầu, khuyên hoàng đế nên lấy đại cục làm trọng. Minh Châu còn dám khi quân phạm thượng, ngay tại buổi thượng triều tranh cãi ngang hàng với hoàng đế.

Lòng muông dạ thú, cho dù Nạp Lan Dung Nhược có quỳ xuống trước mặt hắn cầu xin gả Phù Dung cho hắn ta, thì hắn cũng sẽ không bao giờ gả nữ nhi của mình cho gia tộc Nạp Lan.

Hiện tại gia tộc Nạp Lan đã lớn mật đến mức đánh chủ ý lên Am Thịnh Tâm. Vậy hắn chỉ cần chờ xem trò vui là được.

La Giác thị trở về, liền nói chuyện hôn sự với Minh Châu. Tuy nhiên, Minh Châu không bày tỏ thái độ gì, chỉ nói là hãy đợi thêm.

Kết quả vừa đợi, đợi xảy ra chuyện ngoài ý muốn luôn.

*Khang Hy: Là chuyện ngoài ý muốn thôi ý mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK