"Cô nương, chắc là A Chiêu nghe nhầm. Nạp Lan công tử và Ngũ cô nương sao có thể đi tới Mai Viên thưởng thức phong cảnh trong thời tiết lạnh giá này? Bên ngoài trời rất lạnh. Chúng ta mau về thôi". A Tiến bồi Hách Như Nguyệt đứng trong Mai Viên đã được một khắc, hai chân tê dại đi vì lạnh.
Hách Như Nguyệt xoa xoa tay: "Chờ thêm một khắc nữa, nếu không có ai đến, chúng ta sẽ quay về".
Trước khi xuyên qua, mẹ nàng là một fan hâm mộ của Nạp Lan Tính Đức. Nhờ mẹ, Hách Như Nguyệt biết rất rõ về Nạp Lan Tính Đức, nguyên phối ban đầu của Nạp Lan Tính Đức họ Lư, không phải Hách Xá Lí.
Cho nên dù Minh Châu đặt cược vào Sách Ngạch Đồ hay Sách Ngạch Đồ coi trọng tài năng của Minh Châu và muốn thu phục hắn ta, thì cuộc hôn nhân này vẫn sẽ không thành.
Hách Như Nguyệt hiện tại đang chờ Nạp Lan ở Mai Viên, nàng không liên quan gì đến người và sự vật trên thế giới này, nàng chỉ muốn gặp thần tượng thay cho người mẹ đã mất sớm của mình.
Kết quả là chưa đến một khắc, Mai Viên đang im lặng bỗng náo nhiệt hẳn lên.
Mai Viên của gia tộc Hách Xá Lí rất nổi danh ở kinh đô, đặc biệt là những cây mai xanh ở góc Tây Bắc của Mai Viên, cực kỳ khó chăm sóc và vô cùng quý giá.
Vào mùa đông, mỗi khi có khách quý đến thăm, thông thường đều tới Mai Viên để chiêm ngưỡng những bông hoa mai xanh.
Làm sao một văn sĩ như Nạp Lan lại có thể bỏ lỡ cơ hội đi thưởng mai trong tuyết được?
Hách Như Nguyệt đã sớm đưa A Tiến trốn vào sâu trong Mai Viên, bọn họ còn đứng cách những cây mai xanh ở góc Tây Bắc khá xa, nàng chỉ muốn thay mẹ từ xa nhìn một chút, chứ không có ý định làm phiền họ.
"Nạp Lan công tử, hoa mai xanh ở góc Tây Bắc nở rộ rồi, chúng ta tới đó nhìn xem". Người lên tiếng là Ngũ cô nương của Tam phòng.
Người Mãn cũng không dè dặt như người Hán, hai gia đình muốn thông gia luôn thu xếp để hai bên đối phương gặp mặt, trừ khi ở xa, hiếm khi có cuộc hôn nhân nào được tổ chức mà hai bên chưa từng gặp mặt nhau.
Lúc này nhóm người vừa đi đến giữa Mai Viên, những cây mai lớn đỏ rực như lửa, Hách Như Nguyệt cũng khoác lên mình một chiếc áo choàng đỏ, che kín từ đầu đến chân, vô cùng khó bị phát hiện khi ẩn giữa rừng mai đỏ.
Nàng kiễng chân nhìn về cách đó không xa, liếc mắt đã nhìn thấy một thanh niên cao gầy nổi bật giữa đám đông, nàng không chỉ nhìn thấy dáng người, mà còn có thể nghe thấy giọng nói trong trẻo của hắn ta "Tuy rằng mai xanh cũng đẹp, nhưng ta chỉ thích duy nhất một loại mai là mai đỏ, ta không thích chỉ vì một vài cành mận xanh mà phải từ bỏ đi cả một rừng mai đỏ".
Quả thực, sống trên đời, không nên vì một cành cây cong mà từ bỏ đi cả một khu rừng đẹp.
Thật hiếm khi có thể thấy Nạp Lan Tính Đức thời trẻ, mà còn sống rõ ràng và ăn nói tao nhã như vậy.
"Cô nương, Nạp Lan công tử đang đi qua hướng bên này, chúng ta mau đi thôi!"
Hách Như Nguyệt bị A Tiến giật mình, chưa kịp suy nghĩ đã vội bỏ chạy.
Vừa chạy, nàng nhận ra có gì đó không ổn, Mai Viên này là Mai Viên của gia tộc Hách Xá Lí, nàng là Nhị cô nương của gia tộc Hách Xá Lí, việc nàng thưởng ngoạn phong cảnh ở đây không phải là chuyện bình thường sao?
"Là ai?" Không chạy trốn thì không ai biết, vừa chạy đã bị phát hiện ra.
Hách Như Nguyệt muốn dừng lại nhưng không may bị trượt chân, may mắn có người giữ eo nàng lại, không thì đã bị vồ ếch rồi.
"Nạp Lan Công tử!"
"Cô nương!"
Tiếng hét từ hai phía truyền đến, Hách Như Nguyệt chưa kịp đứng vững đã bị buông ra, đang nghiêng ngả suýt lại ngã tiếp thì bị ôm lại.
Hách Như Nguyệt quay người lại mới nhận ra người ôm nàng hai lần liên tiếp chính là Nạp Lan Tính Đức, nhưng vừa rồi người này còn đang cách cô khá xa, sao đã xuất hiện cạnh nàng nhanh như vậy?
Nàng quên mất, người này hình như là cao thủ cả văn lẫn võ, Hách Như Nguyệt miễn cưỡng cười: "Công phu của công tử thật tốt!"
Nạp Lan Tính Đức hơi có vẻ giật mình, nở một nụ cười không được tự nhiên, sau đó buông tay ra: "Đường tuyết trơn trượt, cô nương cẩn thận."
Xong rồi, xong thật rồi, hoàng đế phái nàng đến chăm sóc cho Nhị cô nương, hoàng đế còn chưa một lần được ôm Nhị cô nương mà đã bị người khác ôm trước mất rồi. Hoàng đế mà biết chuyện này sẽ tru di cửu tộc nhà nàng mất.
Da đầu A Tiến tê cứng, vội vàng chạy tới, chặn giữa Hách Như Nguyệt và Nạp Lan như một bức tường: "Cô nương, người không sao chứ?"
"Nhị tỷ, tỷ không sao chứ? Tại sao tỷ lại chạy ra khỏi ni viện khi trời tuyết như vậy?" Ngũ cô nương mặc bộ y phục lộng lẫy, mái tóc đính cài phỉ thúy, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như cây thông Noel được đặt trong trung tâm thương mại vào ngày Giáng sinh.
Tam Phúc Tấn mới phàn nàn gia đình không có tiền chưa được bao lâu, nhìn xem, bà ta lại trang trí cho nữ nhi của mình y hệt cây thông Noel bằng những tấm lụa lộng lẫy và đồ trang sức quý giá. Rõ ràng, không phải vì nhà không có tiền mà chỉ vì bà không muốn đưa cho Đại phòng.
Nàng ta vừa mở miệng liền nhắc tới ni viện, như sợ người khác không biết nàng là ai. Hách Như Nguyệt trước khi xuyên qua, đã từng dùng đủ mọi thủ đoạn để tranh giành tài sản của gia đình, còn cái chuyện gì mà nàng còn chưa thấy qua, mấy việc lẻo mép như này càng là chuyện thường gặp như cơm bữa.
Khi đó nàng một mình đối phó với ba người trong gia đình còn không sợ, huống chi bây giờ chỉ là một đối một.
Nàng khẽ nhướng mày, quay người lại đối mặt với "Cây thông Noel": "Khiến Ngũ muội muội thất vọng rồi. Ta vẫn có thể ăn ngon ngủ tốt. Tam thẩm vì sợ ngươi gả đi không có cơm ăn áo mặc, cắt giảm khẩu phần của ta để tích của hồi môn cho ngươi. Ta đã hơn chục ngày phải nhai rau với cơm, trong lòng rất không thoải mái nên muốn đi ra ngoài kiếm người trút giận đây!".
Xin lỗi nha, ngươi sờ nhầm vào họng súng rồi.
Nàng ta điên rồi hay sao, những lời này cũng dám thốt ra. Ngũ cô nương trước giờ quen được yêu chiều, nhưng cũng chưa bao giờ dám cư xử như thế trước mặt người ngoài, vì sợ bị bên ngoài gắn mác không tốt, ảnh hưởng đến việc nghị hôn sau này.
Vốn dĩ cô không hài lòng với cuộc hôn nhân mà A Mã sắp đặt cho mình.
Đại tỷ của Đại phòng được gả vào cung làm hoàng hậu, thì tại sao nàng lại không thể vào cung làm phi tần cao quý? Tại sao A Mã không muốn cho nàng vào cung, với bối cảnh của gia tộc Hách Xá Lí hiện nay, tại sao nàng phải gả vào gia tộc Nạp Lan đã lụi tàn kia chứ!
Tuy nhiên, hôm nay được gặp Nạp Lan Tính Đức, nàng cảm thấy cuộc hôn nhân này cũng không hẳn là tệ, ít nhất Nạp Lan công tử ngọc thụ lâm phong, mặc dù chưa có nhiều danh tiếng nhưng lại rất xứng đôi vừa lứa với nàng.
Kết quả, nàng thậm chí còn chưa một lần được chạm vào người nam nhân mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên mà Nhị tỷ đã được ôm hẳn hai lần, nàng sao có thể nhịn nổi cơn tức này.
Đến tượng phật cũng có ba phần thổ tính!
Khi Đại tỷ còn chưa xuất giá, nàng không dám động tới Nhị tỷ. Từ lúc Đại tỷ xuất giá, Nhị tỷ như người mất hồn. Sau khi Am Thịnh Tâm được xây dựng, Nhị tỷ càng giống một con rối, dường như không nghe thấy người khác nói gì về mình.
Tháng trước khi Nhị tỷ đòi tuyệt thực, nàng tưởng Nhị tỷ không trụ được bao lâu nữa. Ai biết sau khi được cứu sống, không những tai đã mọc trở lại, mà còn trở nên xảo quyệt và khó đối phó hơn trước.
Ngũ cô nương chưa bao giờ bị đối xử như thế này, nàng muốn trả thù, nhưng ngặt nỗi Nạp Lan Công tử đang ở, nàng không muốn để lại hình tượng khó coi, nhưng không trả thù thì thật khó nuốt trôi mối hận này, gương mặt nàng đỏ bừng vì giận dữ.
Hại nàng phải gặm nhiều rau như vậy, tai tự nhiên cũng phải mọc trở lại thôi, không khiến nàng ta tức chết, nàng sẽ không dừng lại: "Ngũ muội muội cũng thật là, trời sinh cái miệng ngu ngốc, có chuyện gì thì biết khóc. Sau này gả đi sao có thể chưởng quản việc nhà, quản lý hậu viện đây?"
Hách Như Nguyệt quay sang Nạp Lan Tính Đức với khuôn mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Nạp Lan Công tử, ngài nói xem có đúng không?"
Cũng giống như Ngũ cô nương, Nạp Lan Tính Đức cũng rất không hài lòng với cuộc hôn nhân này, hắn sắp tham gia Điện thí, làm gì có thời gian đi xem mặt.
Nhưng sau khi nghe kể rằng trong nhà Hách Xá Lí có một Mai Viên rộng lớn, biển rực đỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong sương mờ. Hắn mới đáp ứng ghé qua một lần. Không phải là để hẹn hò mà chỉ đơn giản là đi ngắm cảnh.
Ai biết được, hoa còn chưa kịp ngắm đã đụng phải cuộc cãi vã giữa tỷ muội người ta, Nạp Lan Tính Đức không còn hứng thú đạp tuyết thưởng mai nữa nên chỉ nói có việc rồi rời đi.
Ngũ cô nương tức giận đến dậm chân, rưng rưng nước mắt đuổi theo.
"Chúng ta còn phải nhìn sắc mặt nhà người ta, cô nương đắc tội Ngũ cô nương làm gì?" Tam Phúc Tấn không phải bụng dạ độ lượng, A Tiến sợ bị cô trả thù.
Hách Như Nguyệt không quan tâm: "Cũng hai món chay và một bát cơm rồi, còn muốn kém đến độ nào nữa". Dù sao bọn họ cũng không dám bỏ đói nàng.
Cho dù Tam thẩm dám, Tam thúc cũng sẽ không đồng ý.
Thánh Tâm là bùa cứu mạng của nàng.
Người dân thời nhà Thanh chỉ ăn hai bữa một ngày, bữa sáng và bữa tối, buổi trưa ăn điểm tâm và trái cây, một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya nếu cần thiết trước khi đi ngủ.
Buổi sáng, nàng tuy đã chọc khóc Ngũ cô nương, điểm tâm buổi trưa vẫn khó nuốt như thường lệ, kiểu như không thể tệ hơn được nữa.
Bữa tối và đồ ăn nhẹ vào đêm khuya cũng vậy.
Sau bữa sáng tồi tệ vào ngày hôm sau, Tam Phúc Tấn đến gặp Hách Như Nguyệt và nói với nàng rằng mối hôn sự với gia tộc Nạp Lan không thành, Hách Như Nguyệt vờ ngạc nhiên: "Là ghét bỏ của hồi môn mà Tam thẩm chuẩn bị cho Ngũ muội muội không đủ dày hay sao? Nếu là như vậy, từ nay ta mỗi bữa chỉ ăn một đĩa rau thôi. Không cầu phải no bụng, chỉ cầu cho Ngũ muội muội được gả vào một gia đình tốt".
Nữ nhi nói Nhị cô nương nói năng bức người, Tam Phúc Tấn còn không tin. Hôm nay mới mở miệng chưa nổi nửa câu, đã bị nàng ta chọc đến suýt ngã: "Cùng là cô nương của gia tộc Hách Xá Lí, ngươi hủy đi mối hôn sự tốt của Phù Dung, đối với ngươi có ích lợi gì đâu?"
Hách Như Nguyệt nói: "Dù sao thì ta cũng đã như thế này rồi, có lợi ích hay không có lợi ích cũng như nhau. Tam thẩm ức hiếp ta, ta liền lấy Ngũ muội xả cơn giận. Xả được giận, tâm tình ta cũng tốt lên nhiều".
Tam Phúc Tấn: "..."
Hách Như Nguyệt quay lại nhìn Tam Phúc Tấn híp nhẹ mắt: "Sau này, Tam thẩm ức hiếp ta một lần, ta liền lấy Ngũ muội xả giận một lần. Ta không thể gả ra ngoài, cũng có Ngũ muội ngày ngày trong nhà làm bạn".
Làm phản rồi, Tam Phúc Tấn giận dữ mà đến rồi lại tức giận mà đi. Lúc trở về còn đem tất cả sự việc nói lại với Tam lão gia, cuối cùng nói: "Con hâm Như Nguyệt điên rồi. Nàng ta đã phá hỏng cuộc hôn nhân của Lão gia tìm cho Phù Dung, còn dám uy hiếp ta!"
Sách Ngạch Đồ cau mày: "Sau này chi tiêu của Đại phòng chỉ cho phép tốt hơn Tam phòng, không được phép tệ hơn Tam phòng!"
"Lão gia, người đang nói cái gì vậy!" Sắc mặt Tam Phúc Tấn tái nhợt vì tức giận, móng tay suýt chút thì đâm vào thịt, "Tại sao chứ? Dựa vào cái gì!"
Là vì Đại lão gia là trưởng tử, được thừa kế tước vị của phụ thân, hoàng hậu nương nương xuất thân từ Đại phòng, vì thế nên tất cả mọi chỗ tốt đều là của Đại phòng, Tam phòng cái gì cũng không có?
Lão gia có thể làm đến vị trí Đại học sĩ đều là tự dựa vào bản thân mình.
Đại lão gia và Đại Phúc Tấn không giỏi quản lý, cơ bản sống phụ thuộc vào bổng lộc. Ban thưởng của hoàng hậu cũng rất hạn hẹp. Nếu lão phu nhân trước khi chết không cho phân gia, thì Tam phòng sớm trút bỏ gánh nặng lớn là Đại phòng rồi.
Tại vì sao? Dựa vào cái gì à? Là dựa vào Đại cô nương là hoàng hậu, là dựa vào Nhị cô nương là người trong lòng hoàng đế.
Điểm này, chậm chạp như Đại Phúc Tấn cũng có thể nhìn ra. Chỉ có người vợ tự nhận khôn ngoan của hắn vẫn cứ mãi mờ mịt, nghĩ rằng hoàng hậu thì nằm ngoài tầm với, Nhị cô nương trong Am Thịnh Tâm yếu đuối và dễ bắt nạt.
Đúng vậy, chức vụ hiện tại của hắn quả thực là do chính hắn kiếm được, nhưng nếu muốn tiến xa hơn hoặc muốn duy trì lâu dài địa vị cao như hiện tại thì phải dựa vào Hoàng hậu và Thái tử tương lai.
Về phần Nhị cô nương của ni viện. Vào thời điểm nguy cấp, không biết chừng lại là đường sống duy nhất của cả gia tộc họ.
Chương này tới đây là hết rồi, nếu có ý kiến đóng góp gì thì mong mọi người góp ý cho mình cải thiện. Các bạn thấy truyện hay thì cho mình xin một like, một nút chia sẻ và bỏ phiếu làm động lực nhé, mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn. Yêu các bạn rất nhiều, love all.