Bên trong phòng họp, Lương Ngạn Văn nhìn thấy người bước vào, đứng dậy bắt chuyện, “Xin chào, Khương Đường, tôi là Lương Ngạn Văn, rất vui được hợp tác cùng cô.”
Anh ta là người HongKong, nên khi dùng tiếng phổ thông có đôi chút hơi chuẩn mực, nụ cười ôn hòa, ánh mắt cũng chân thành, lúc nắm tay chỉ hơi dùng sức rồi buông ra, tử tế đến mức không thể nào bắt bẻ.
Nếu Khương Đường nhớ không lầm, Lương Ngạn Văn cũng đã gần bốn mươi tuổi rồi. Những nếp nhăn nho nhỏ càng khiến anh ta toát lên khí chất thành thục cuốn hút, so với mười năm trước quả thật càng hấp dẫn hơn nhiều. Vóc dáng anh ta cũng duy trì rất tốt, nhìn từ sau lưng... cả người đỉnh đạc, chính trực.
Trong phòng họp chỉ có hai người họ cùng trợ lý của mỗi người, Khương Đường tâm trạng thả lỏng, mỉm cười mở miệng, “Lương lão sư, anh đến sớm vậy.”
Lương Ngạn Văn cười cười có chút tự châm biếm, nói, “Hiện tại không thể so với những năm đó, muốn được mời xuất hiện với tư cách người mới có lẽ thái độ nên tốt một chút.”
Anh ta nói rất thoải mái, Khương Đường nghe lại có chút sững sờ.
Lương Ngạn Văn bị đóng băng hoạt động mười năm là chuyện mọi người đều biết, bây giờ tuy đã quay trở lại giới nhưng đãi ngộ không còn được như trước, trong đó khổ sở như thế nào không cần nói cũng biết, không nghĩ tới người trong cuộc là anh ta cứ thoải mái như vậy mà nói ra.
Sự im lặng của cô khiến không khí trong phòng có chút lúng túng, Tăng Hiểu Bắc đang muốn mở miệng, Lương Ngạn Văn đã tiến đến một bước thay Khương Đường kéo ghế bên cạnh ra, “Khương tiểu thư mời ngồi, đừng bối rối, đều là sự thật, không có gì là không thể nói. Hơn nữa đừng gọi tôi là Lương lão sư, gọi là Ngạn Văn hoặc Vincent là được rồi.”
Khương Đường chớp mắt mấy cái, mỉm cười nói, “Vậy được, Vincent.” Cân nhắc một chút đến thói quen của người Hong Kong, cô chọn tên tiếng Anh, “Vậy anh gọi tôi là Tiểu Đường nhé?” Lần này, liền lượt bớt kính ngữ đi.
Tăng Hiểu Bắc âm thầm lo lắng, cậu ấy đã gặp rất nhiều kiểu người trong ngoài không giống nhau, không thể xác định Lương Ngạn Văn này thật sự hiền hòa hay là kẻ giả vờ rộng lượng đây.
Lương Ngạn Văn cũng không từ chối, trong mắt ý cười càng đậm, trực tiếp thay đổi cách xưng hô, “Tiểu Đường.”
Hai người trò chuyện qua lại, càng tán gẫu Khương Đường càng thích thú. Cô rất thích kiểu người đàn ông khoác lên mình dáng vẻ thân sĩ* có chút hơi xưa ấy, loại dáng vẻ mà bây giờ cô không còn thấy nhiều nữa.
(*) Thân sĩ: Người đàn ông cư xử lịch thiệp,tử tế.
Trác Linh và Cù đạo diễn lần lượt xuất hiện, Trác Linh nổi lên chính là nhờ hiện tại đang có xu hướng yêu thích loại hình mang gương mặt mối tình đầu, khi cười hiện lên hai lúm đồng tiền nhỏ đặc biệt sinh động.
Khương Đường nghĩ đến chú chó Shiba mình nuôi ở nhà, không nhịn được hơi ngứa tay.
Người vẫn chưa đến đủ, Cù đạo diễn không vội bàn chuyện chính, bốn người câu được câu không nói chuyện phiếm. Lại qua mười mấy phút. Người cuối cùng rốt cuộc cũng thong thả đến muộn.
Người đại diện tay còn chưa rời nắm cửa đã vội vã nói xin lỗi, “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi mọi người, chúng tôi đến muộn, không nghĩ đến hoạt động trước lại kéo dài đến vậy, chúng tôi vừa kết thúc ngay quần áo cũng không kịp đổi, lập tức lên xe chạy đến đây, vậy mà vẫn bị muộn....”
Tiêu Tắc lẳng lặng nghe, chờ người đại diện giải thích trên đường kẹt xe như thế nào, tâm tình lo lắng ra sao, sau đó mới mở miệng, “Thật sự rất xin lỗi, làm lỡ thời gian của mọi người rồi.”
Người đàn ông ngữ điệu nhè nhẹ ngược lại không làm mất độ ấm, trong giọng nói còn mang theo chút từ tính, ngữ khí không khoa trương như người đại diện kia, cũng không giải thích nguyên nhân gì, ngược lại khiến người nghe cảm thấy anh thật sự thành tâm xin lỗi.
Tất cả mọi người đều có thể hiểu được, liên tục nói không sao, Khương Đường nhân cơ hội này đánh giá thêm vài lần.
Không hổ là nhân vật nổi bật trong đám tiểu thịt tươi có tài năng, giá trị nhan sắc không thể nào chê được, đường nét ngũ quan rõ ràng, khí chất lại là loại kín đáo ổn trọng, thật sự càng hợp với thẩm mỹ Phương Đông, so với ảnh chụp trên công cụ tìm kiếm Baidu càng thu hút ánh nhìn của người khác.
Có thể đánh bại Cảnh Tú, Khương Đường cho tới nay chỉ chưa thấy qua quá một người.
Người đàn ông tầm mắt đột nhiên di chuyển qua, vừa vặn bắt gặp ánh mắt của cô.
Khương Đương lúc này mới phát hiện anh còn có một đôi mắt đào hoa hẹp dài, nếu không cẩn thận sẽ mang lại cảm giác mờ ám không rõ, nhưng trong lời nói và hành động của anh đều mơ hồ giữ khoảng cách, trung hòa đi mấy phần kiều diễm.
Không chờ cô kịp che giấu, đối phương đã cười khẽ với cô, ôn nhu tựa như ánh trăng sáng lướt nhẹ qua mặt.
Khương Đường chú ý tới Trác Linh bên cạnh đã đỏ mặt.
“Tất cả mọi người đã đến đông đủ, chúng ta nên mở cuộc họp thôi. Trước tiên, mọi người vui lòng xem trước kịch bản một chút....”
Cù đạo diễn trực tiếp tiến vào vấn đề chính. Chương trình giải trí này tuy rằng không đến mức quy định từng câu nói cụ thể cho từng người, nhưng cơ bản vẫn có kịch bản nêu rõ hướng đi của chương trình.
Một bàn tay thon dài sạch sẽ với những khớp xương cân xứng xuất hiện trước mặt Khương Đường, là Tiêu Tắc đưa kịch bản cho cô.
“Cảm ơn.”
Người đàn ông khóe môi giơ lên, tươi cười đúng mực. “Đừng khách sáo.”
Khương Đường trong đầu vụt qua một suy nghĩ, vừa nhanh lại vừa mơ hồ, cô không cố suy nghĩ sâu thêm, bởi vì đối phương sau khi nở nụ cười lại cúi đầu xuống như cũ.
Vừa nhìn thấy, cả người cô đều cảm thấy không tốt lắm.
Ngay trang đầu tiên của kịch bản, bất ngờ xuất hiện hai cái tên viết cạnh nhau, là cô và Tiêu Tắc.
Cù đạo diễn chú trọng việc bảo mật công tác, bởi vậy trước khi bước vào cuộc họp lần này tất cả mọi người đều không biết mình sẽ hợp tác cùng với ai.
Tiêu Tắc lại như đã sớm chuẩn bị, bình tĩnh đón nhận ánh mắt kinh ngạc của cô, trên khuôn mặt ôn hòa vẫn là ý cười nhàn nhạt.
Cù đạo diễn giới thiệu xong những thông tin cơ bản, đột nhiên nói thêm, “Mọi người trước tiên nên làm quen với nhau một chút, sau đó chúng ta vào trong lều quay một đoạn VCR* ngắn, mỗi người nói khoảng một hai phút về tâm trạng và chờ mong khi tham gia chương trình, càng tự nhiên càng tốt nhé.”
(*) VCR: Video cassette recorder
Khương Đường vừa đứng dậy, Tiêu Tắc lịch sự bước qua bên cạnh cô, mỉm cười vươn tay ra, “Chị gái, mong chị chỉ bảo thêm.”
Anh không chỉ gọi cô là chị, mà thêm một từ, chị gái*.
(*) nguyên văn Tiêu Tắc gọi Khương Đường là “tỷ tỷ” thay vì chỉ dùng từ “tỷ”. Như vậy nhằm thể hiện sự thân thiết hơn rất nhiều.
Khương Đường nắm bàn tay anh, ngón tay cũng siết vào, lòng bàn tay chặn chẽ dán vào lòng bàn tay cô, vừa khớp.
“Cũng xin cậu chỉ bảo thêm.”
*
Trang điểm xong, Khương Đường ngồi ở phòng nghỉ chờ đợi đến lượt, Quách Thắng Nam gọi điện thoại đến.
“Sao rồi, mọi việc thuận lợi chứ?”
Khương Đường nghe một đằng trả lời một nẻo, “Thắng Nam, mình hợp tác cùng Tiêu Tắc.”
“Thật sao?”
“Mình tưởng sẽ hợp tác cùng Lương Ngạn Văn.”
Quách Thắng Nam dở khóc dở cười, “Tổ tông, Tiêu Tắc thì có gì là không được chứ, lớn lên đẹp trai, lại còn đang độ nổi tiếng, cậu biết hiện tại có bao nhiêu người muốn hợp tác cùng cậu ta không hả, cậu còn ở đó mà kén cá chọn canh.”
Tuy rằng rất hợp lý, nhưng Khương Đường vẫn không nhịn được nói, “Cậu ta còn quá nhỏ, sao tớ có thể xuống tay được chứ.”
“Cậu còn nghĩ đến chuyện xuống tay.” Bà đây kêu cô đến là để diễn chương trình yêu đương, chứ có phải kêu cô đi yêu đương thật đâu chứ.
Khương Đường hiểu rõ ý tứ trong lời nói của cô ấy, nhưng vẫn cố ý đùa giỡn, “Yên tâm, nhiều lắm thì mình cũng chỉ mơ ước một chút đến thân thể trai trẻ thôi mà.”
“Ừ, nhớ mang theo bao đấy, đừng hy vọng mấy em trai kia sẽ tự giác chuẩn bị, việc này thiếu nữ như cậu phải tự biết bảo vệ mình thôi.”
Đối phương so với cô càng bạo hơn nên Khương Đường chỉ còn cách dừng câu chuyện này.
Quách Thắng Nam đã mệt mỏi một ngày, hiếm có lúc tinh thần thả lỏng, lại tiếp tục tán gẫu, “Nếu nhận xét công bằng thì người thật so với ảnh chụp thế nào?”
“So với ảnh thật đẹp hơn nhiều.” Khương Đường ăn ngay nói thật, trong đầu lóe lên đủ loại biểu hiện và cử chỉ có thể xem là hoàn mỹ của Tiêu Tắc, không dám hé răng.
Quách Thắng Nam lại hiểu rõ cô, chủ động hỏi tiếp, “Thế nhưng?”
“Mình lại thấy có cảm giác là lạ.”
“Kì lạ như thế nào?”
“Chính là.. .”, Khương Đường suy nghĩ một chút, từ những suy nghĩ mơ hồ bắt được một cái ví dụ so sánh, “Cảm giác cậu ta giống như là, nhân viên ngân hàng ban ngày tận tụy, cẩn trọng làm việc, buổi tối lại hóa thành quỷ dâm loạn ấy.”
“Quỷ dâm loạn?” Quách Thắng Nam nhịn không được chân mày nhướng cao.
“Đúng, là kiểu khiến cho mình cảm giác ngột ngạt ấy.”
Quách Thắng Nam không nói gì, “Đúng là sợ cậu thật, mình cũng hy vọng cậu đừng bởi vì ngột ngạt quá mà tự mình suy diễn.”