Mấy ngày trước, Tăng Hiểu Bắc báo cô biết rằng đã tìm được ghế dựa rồi, là sản phẩm giới hạn, thật vất vả ở cửa hàng sưu tầm mới tìm được một bộ, chủ tiệm không muốn tách ra bán lẻ, Khương Đường không chút do dự mua lại nguyên bộ, một chiếc đưa đến nhà Tiêu Tắc, ba chiếc còn lại nhờ Tăng Hiểu Bắc sắp xếp người đưa đến nhà cô.
Phim điện ảnh của Từ Phàm 《 Thất Ngữ 》cuối tháng tiến hành khai máy, cô cuối cùng cũng trở thành ngôi sao điện ảnh, dù thời gian có hơi gấp, nhưng cũng may hai năm qua cô không có lịch trình nhiều, phần lớn là quay quảng cáo, gameshow giải trí, nên không ảnh hưởng gì nhiều.
Danh sách diễn viên được công bố, lập tức có người kêu cô vì có tiền nên mới có được vai trong bộ phim này, Khương Đường chẳng chút ý kiến.
Thật trùng hợp, lần này cô và Lương Ngạn Văn đóng vai tình lữ, nói đúng hơn chính là nửa đời phu thê.
Tại phim trường, sau khi đánh qua một vòng chào hỏi mọi người, Khương Đường chủ động tìm tới Lương Ngạn Văn.
“Vincent, đã lâu không gặp.”
Lương Ngạn Văn trước sau như một đều rất tử tế lịch sự, giúp cô tìm ghế tựa, “Tiểu Đường, công việc gần đây bận rộn không?”
“Cũng không có gì, nửa năm nay ngoại trừ chương trình của Cù đạo diễn và phim điện ảnh này, còn lại đều là quay quảng cáo.”
“Tôi cũng vậy.”
Hàn thuyên qua đi, Khương Đường nhắc đến chuyện chính.
“Vincent rất xin lỗi, là do tôi cân nhắc không chu đáo, liên lụy anh cũng bị mắng rồi.”
Bởi vì trong chương trình cô thẳng thắn nói ra tiêu chuẩn người đàn ông của mình, không những thế lúc quay cùng Tiêu Tắc lại tỏ thái độ lạnh nhạt, vì vậy bộ phận fan quá khích ngoại trừ mắng chửi cô, còn giận chó đánh mèo lây sang cả Lương Ngạn Văn.
“Chuyện gì?”
“Là chương trình của Cù đạo diễn.”
Người đàn ông ngạc nhiên, cười lên,”Chuyện này có gì đâu, tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nhờ cô mà lâu rồi tôi mới được mang lên hot search đấy.”
Anh ta chuyển đề tài, hỏi: “Sao rồi, cô và Tiêu Tắc hợp tác thuận lợi chứ?’
Trong đầu cô liền lóe lên đôi mắt đào hoa đen huyền đó, Khương Đường đột nhiên có cảm giác không tên, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói, “Cũng bình thường thôi. Còn anh, hợp tác cùng Trác Linh thế nào?”
Nhắc đến Trác Linh, Lương Ngạn Văn bật cười lắc đầu, “Tuổi tác chênh lệch quá lớn, thực sự có chút khác biệt, có lúc cô ấy nói gì tôi cũng không hiểu, cảm giác như đang nói chuyện cùng con gái nuôi vậy. Hiện tại cô ấy đều ngầm gọi tôi là chú, vào nghề hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên có người gọi tôi là chú.”
Khương Đường cũng bật cười, nghĩ thầm có thể đánh giá nhiều như vậy, xem ra hai người ở cùng nhau cũng không tồi.
Lúc cô cùng Lương Ngạn Văn tán gẫu rất thoải mái, cảm giác đồng cảm với nhau. Ở trong giới này có thể tìm được người có thể thoải mái tán gẫu thật không dễ dàng, giữa bọn họ phần nhiều chính là cảm giác thưởng thức đối phương.
Nhưng hình ảnh hai người vừa nói vừa cười trong mắt Tiêu Tắc lại khác.
Buổi sáng hôm đó anh phát hiện thái độ kì lạ của cô, sau đó lại nhận được chiếc ghế tựa, sao có thể không hiểu ý của cô nữa.
Chân trước cùng anh trút bầu tâm sự, chân sau lại hối hận vội vã phân rõ giới hạn.
A, xem anh là cái gì chứ?
Một nam một nữ không biết nói gì cứ liên tục nhìn nhau cười, mắt thấy khuôn mặt lạnh lùng lúc này vì vui vẻ mà trở nên rạng rỡ. Lúc ở cùng anh, cô rất ít khi lộ ra nét mặt này.
“Chị Khương thật đẹp.” Trác Linh xuất hiện bên cạnh anh, “Cười lên tựa như biến thành nữ minh tinh Hong Kong xinh đẹp quyến rũ thế hệ trước ấy.”
Cô gái đối diện dường như có thể nghe lời nhận xét của cô ấy, cô nhấc tay lên đùa nghịch mái tóc, móng tay sơn đỏ như ẩn như hiện giữa mái tóc đen.
Trác Linh nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nhỏ giọng bổ sung, “Tôi thật sự muốn được như chị ấy, nếu được vậy tôi sẽ tha hồ du hí nhân gian, đem đàn ông ra đùa giỡn trong lòng bàn tay, như vậy mới thật sự không thiệt thòi.”
“Tiểu Linh, điện thoại của mẹ cô này.” Người đại diện gọi cô ấy.
Tiêu Tắc lạnh lùng thu tầm mắt lại, cất bước đi vào.
Ngày hôm nay cũng là một tập của chương trình 《 Dù cho như thế nào vẫn muốn yêu 》quay anh và Trác Linh đến thăm ban, hai couple lần đầu tiên chạm mặt trong chương trình này.
“Chị, đã lâu không gặp.” Người đàn ông trẻ tuổi cười nhẹ, khách khí cùng cô bắt tay.
“Đã lâu không gặp.” Thấy Khương Đường đứng dậy Lương Ngạn Văn cũng đứng dậy theo cô.
Tay anh thu về, bỏ vào túi quần, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, “Tháng này bận lắm sao?”
Khương Đường ừ một tiếng, “Không có gì đặc biệt, vẫn là những chuyện kia.”
Lương Ngạn Văn phát hiện bầu không khí có chút vi diệu, chủ động giải vây, “Tiêu Tắc, gần đây thế nào, Trác Linh đâu?”
Tiêu Tắc cười cợt, ánh mắt có chút trêu tức, “Ở ngoài nghe điện thoại.”
Thực sự rất thân sĩ, chính là mẫu người đàn ông cô thích, không phải sao?
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Trác Linh chạy chậm về phía bọn họ.
Cùng tiến vào còn có một người khác.
Từ Phàm đang cùng Cù Đào tán gẫu, nhìn thấy người đến liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Chu tổng, sao anh lại tới đây.”
“Vừa lúc có việc gần đây, tiện đường đến xem một chút, không quấy rầy mọi người chứ?”
“Đương nhiên là không rồi, để tôi giới thiệu với anh, đây là Cù Đào, đây là đạo diễn hàng đầu của đài truyền hình, bọn họ đến đây để quay chương trình truyền hình thực tế, vừa vặn hai diễn viên của tổ tôi cũng là thành viên trong chương trình đó, hôm nay tới quay cảnh thăm ban.”
“Đây là nhà đầu tư cho 《 Thất Ngữ 》, Chu tổng.”
“Không dám, tôi chỉ thay người khác quản lý thôi.”
Mọi người lần lượt bắt tay, đến lượt Khương Đường, cũng theo mọi người gọi Chu tổng.
“Chu tổng, rất vui được gặp anh.”
Người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ, nói thẳng ra, “Đừng giả vờ xa lạ vậy chứ.”
Từ Phàm hỏi, “Hai người quen nhau?”
Chu Ngang mím môi cười, nhìn về phía Khương Đường. Khương Đường chủ động nói, “Bạn học cũ.”
“Vậy ra Tiểu Đường của chúng ta cũng là sinh viên ưu tú nha.”
“Không có, tôi là dựa vào thân phận Hoa Kiều được cộng thêm điểm mới có thể đậu.”
Cô thẳng thắn như thế, Từ Phàm lại không nhịn được bật cười, hỏi, “Này, thời điểm ở trường học Chu tổng biểu hiện thế nào?”
“Chính là thế hệ đại thần, tất cả giải thưởng có thể lấy anh ấy đều giành hết.”
Chu Ngang cười càng thêm sâu, “Vậy sao anh nhớ lúc ấy cuộc thi diễn thuyết Anh ngữ, quán quân đã bị ai đó giành mất nhỉ?”
“Tiếng Anh cũng xem như tiếng mẹ đẻ của tôi, nếu ngay cả cái này cũng không làm được thì quả thật quá xấu hổ.”
Chu Ngang cười to, anh ta vốn anh tuấn, lại được rèn luyện mà càng thêm thành thục, đứng gần Tiêu Tắc và Lương Ngạn Văn không hề thua kém chút nào.
Từ Phàm là một người đàn ông, hơn nữa còn là một người đàn ông làm nghệ thuật, rất nhanh đã cảm nhận được điều khác thường. Tầm mắt lướt qua lướt lại một vòng giữa hai người, nói: “Đừng chỉ nói chuyện học tập, Tiểu Khương, lúc đi học Chu tổng có phải đặc biệt được hoan nghênh không?”
Là rất được hoan nghênh.
Hai người sau khi xác định quan hệ, đã có người cố ý thêm QQ của cô vào bạn tốt, sau đó nói cô ngoài tiền và nhan sắc là thì chẳng có gì, căn bản không xứng với Chu Ngang.
Khi đó cô rất tự tin, chỉ lạnh nhạt trả lời cô gái ấy, “Bạn học, thật ngại quá, anh ấy chính là yêu thích người vừa có tiền vừa có nhan sắc là tôi đấy.”
Vai rũ xuống, hồi ức dừng lại.
Tiêu Tắc một tay ôm bả vai cô, nụ cười ôn nhu: “Từ đạo diễn, chị ấy bây giờ là bạn gái của tôi đấy.”
Tất cả mọi người đều sửng sờ, Cù Đào là người đầu tiên phản ứng, “Đúng, Từ Phàm, cậu đừng có mà đào góc tường của tôi nhé, muốn đào cũng phải chờ tôi quay xong chương trình này đã.”
Từ Phàm nhấc tay đầu hàng, “Tôi không nói nữa.”
Tán gẫu qua đi, ai nấy trở về vị trí của mình, chuẩn bị khởi động máy quay.
Tay Tiêu Tắc vẫn còn đặt trên bả vai cô, Khương Đường thừa dịp không có ai, nhỏ giọng nhắc nhở anh, “Tay của cậu.”
“Đã bắt đầu quay rồi.”
Khương Đường quay đầu nhìn lại quả nhiên đã có máy quay ngắm về phía bọn họ.
Quay rồi?
Tiêu Tắc cúi đầu, cô lại hơi ngước đầu lên, từ xa nhìn lại hai người vô cùng thân mật.
Chu Ngang nhìn mấy lần, không thể nhìn được nữa, nở nụ cười tự giễu, quay người đi ra bên ngoài hút thuốc.
Tiêu Tắc lại hỏi, “Tại sao tránh mặt tôi?”
Khương Đường mở to mắt nói dối, “Tôi không tránh mặt cậu, là do lịch trình bận rộn thôi.”
“Chị cảm thấy tôi sẽ tin sao?”
“Cậu không tin tôi cũng không có cách nào.”
Một lọn tóc buông xuống rơi vào trước ngực cô.
Tiêu Tắc thay cô chỉnh lại, ngón tay vuốt ve vành tai tinh xảo của cô, thấp giọng nói: “Chị à, sao ngực chị lại lớn vậy?”
Lỗ tai truyền đến cảm giác ngứa ngáy, Khương Đường giật mình nhìn anh, thấy khuôn mặt anh vẫn giữ nguyên biểu cảm ôn nhu lịch sự.
“Đã cho Lương Ngạn Văn nhìn qua rồi sao?”
“Cái gì?”
“Ngực của chị.”
Khương Đường nhíu mày, “Tiêu Tắc.”
“Hả?”
“Cậu đến cùng là muốn nói cái gì hả?”
“Muốn hỏi một chút là chị đã ngủ cùng Lương Ngạn Văn chưa?”