Có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai. Về sau cô lại ngủ ở biệt thự của Tiêu Tắc thêm vài lần, thậm chí có những lần chỉ đơn thuần đi ngủ chứ không hề làm chuyện đó. Không phải anh không muốn, mà là anh quyết tâm không làm. Không biết anh bị cái gì kích thích mà cứ dán chặt người ở sau eo cô, nhất quyết đòi ôm cô xem phim, sau đó điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ung dung đi ngủ.
Cô thử duỗi tay vuốt ve lại bị anh bắt lấy giữ chặt trong lồng ngực không cho động đậy.
Trong giọng nói lộ rõ sự kìm nén dục vọng mãnh liệt như lửa, “Ngủ đi.”
Dường như ở giữa bọn họ chỉ còn một lớp giấy ngăn cách mỏng mang như lớp giấy dán cửa sổ, có thể tùy tiện đâm thủng. Thế nhưng đằng sau lớp giấy đó là cái gì, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Tối nay tôi nấu cơm, muốn ăn gì?”
Khương Đường đọc được tin nhắn Tiêu Tắc gửi đến, nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời, “Gì cũng được.” Sau đó cô ngẩng đầu nhìn bản thân đang tươi cười ở trong gương, ngây ngốc ngồi đó.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên. Khương Đường lập tức cất điện thoại đi.
“Mời vào.”
Không ngờ người bước vào lại là Quách Úc.
Mặc dù hai người ở cùng một đoàn phim nhưng lại không có nhiều cảnh quay chung. Bởi vậy cho nên quan hệ cũng không quá thân thiết.
“Đạo diễn Từ tìm tôi sao?” Cô chỉ có thể nghĩ ra được lý do này.
“Không phải.” Người đàn ông trẻ tuổi cười cười đến gần cô. Anh ta không ngồi xuống ghế sofa mà đứng dựa vào bàn trang điểm, đầu gối gần đến mức sắp chạm vào người cô.
Khương Đường thầm cảm thấy không ổn, cố ý điều chỉnh tư thế ngồi để tránh đụng chạm với anh ta. Vẻ mặt của cô lạnh lùng thờ ơ nhưng vẫn rất lịch sự hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì, chỉ là tôi cảm thấy vào đoàn phim lâu vậy rồi mà vẫn chưa có cơ hội nói vài câu với chị. Hôm nay vừa hay có thời gian rảnh nên muốn tới thăm chị.”
Vào đoàn phim đã lâu nhưng cô chưa từng thấy anh ta tỏ vẻ muốn nói chuyện với mình. Khương Đường không tin mị lực của bản thân lại có thể tăng nhanh như vậy chỉ sau một đêm, lẳng lặng chờ đợi anh ta nói tiếp.
Quách Úc không ngờ cô lại khó đối phó như vậy, nhất thời có chút do dự. Ánh mắt vừa đảo tới khuôn mặt xinh đẹp của cô, anh ta lại hạ quyết tâm.
Cô rất đẹp, giá trị nhan sắc thuộc tầm top 1 top 2 trong số nữ nghệ sĩ hiện giờ. Bị người như cô làm quy tắc ngầm cũng không được tính là đau khổ.
Anh ta cố tình đung đưa đôi chân dài miên man của mình đụng chạm vào da cô. Quách Úc mỉm cười nói, “Chị à, tối nay chị có kế hoạch gì không? Ở gần Tây Tứ Hồ có một quán ăn Nhật mới mở, nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển trực tiếp từ Nhật Bản bằng đường hàng không. Hôm nay có nhím biển tươi ngon mới được mang tới, chị có muốn cùng đi ăn thử với em không?”
Chỉ là trùng hợp thôi sao? Vừa hay cô rất thích nhím biển.
Mặc dù không xác định được chắc chắn ý đồ của Quách Úc là gì, nhưng nhất định anh ta có ý đồ riêng. Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến Khương Đường cảm thấy rất khó chịu, dứt khoát đứng dậy tránh sang một bên.
“Xin lỗi, tối nay tôi có hẹn rồi. Thời gian không còn sớm, tôi phải đi đây.”
Chào hỏi với Từ Phàm xong, cô đi thẳng ra chỗ để xe. Vừa mới rời khỏi trường quay không được bao lâu, điện thoại của cô chợt rung, là số lạ.
“Chị à, tôi là Quách Úc. Đây là số của tôi, chị có thể liên lạc bất cứ lúc nào.”
Bất cứ lúc nào?
Nếu Khương Đường còn không hiểu chuyện gì thì thật lãng phí kinh nghiệm lăn lộn bao nhiêu năm trong nghề. Nhưng cô thật sự không hiểu nổi, bản thân có cái gì đáng để Quách Úc tự nguyện hiến thân.
Về đến nhà, cô vừa mới thay quần áo ở nhà ra xong thì Tiêu Tắc tìm đến.
“Không phải anh nói sẽ đến muộn một chút sao?” Khương Chỉ lấy dép lê đi trong nhà ra cho anh, đứng dậy mới phát hiện người đàn ông vẫn đứng ở ngoài cửa không hề nhúc nhích. Trên gương mặt lạnh lùng của anh không hề lộ ra một tia cảm xúc nào, ánh mắt anh nhìn cô lại vô cùng kỳ quái. Cô sợ hãi hỏi, “Làm sao thế?”
Môi mỏng của anh khẽ động đậy. Anh nói, “Chị đề cử tôi diễn vai nam chính trong bộ phim sắp tới của đạo diễn Thái Dĩnh với bà ấy à?”
Đúng là hai ngày trước cô có gọi điện cho Thái Dĩnh, cũng thật sự đã đề cử Tiêu Tắc. Khương Đường chợt hiểu ra ý đồ của Quách Úc là gì.
Quả nhiên trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được.
Cô gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ khen anh hai câu thôi. Người quyết định cuối cùng vẫn là bà ấy. Bà ấy không phải loại người có thể dễ dàng bị người khác điều khiển vậy đâu.”
Đáy mắt người đàn ông chợt hiện lên vẻ chế giễu. Điều anh quan tâm không phải là quyết định của Thái Dĩnh, mà là thái độ của cô khi gọi điện thoại cho bà ấy. Tiêu Tắc tiến lên một bức, khí thế mạnh mẽ dồn đến, “Chị cho tôi lợi ích, còn có phí bịt miệng, thì gọi là cái gì?”
Ánh mắt của anh trở nên sắc bén như dao, dường như muốn một nhát cắt cô thành hai nửa. Khương Đường không thể chống đỡ lại khí thế của anh, vô thức lùi lại về phía sau, cứng miệng nói, “Anh từng nói tôi tặng người khác thứ tôi cảm thấy tốt là không sai.”
Nội tâm Tiêu Tắc trầm xuống. Cô không những không phản bác, lại còn cố tình nói sang chuyện khác để trốn tránh. Rốt cuộc là vì sao?
Khóe miệng anh khẽ nhếch thành một nụ cười lạnh lẽo, tiếp tục ép sát cô, lồng ngực chỉ cách chóp mũi cô vài centimet. “Là không sai. Nhưng mà Khương Đường, chị làm vậy là thì thích tôi, yêu tôi sao?” Anh cười nhạo một tiếng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, “Hay là vì tôi vượt qua giới hạn của chị nên chị bắt buộc phải làm gì đó cho tôi mới có thể yên tâm tiếp tục làm bạn giường của tôi?”
Anh gọi cô là Khương Đường. Đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ tên của cô như vậy.
Hơn nữa, mỗi một câu nói của anh đều trúng tim đen của cô, kéo ra tâm tư cô đã vô thức cất giấu bao lâu nay. Rõ ràng bản thân cô còn không ý thức được điều này, nhưng khi sự thật bị anh chọc thủng, cô lại không thể phủ nhận.
“Không có gì muốn nói sao?”
Anh cứ từng bước ép tới, cô liên tục lùi lại. Sau lưng đã dán sát vào vách tường tự bao giờ. Khí lạnh xuyên thấu lớp vải tràn vào da thịt khiến Khương Đường không khỏi rùng mình. Rốt cuộc cô cũng chịu ngẩng đầu nhìn anh.
Trong mắt của người đàn ông ngoại trừ áp lực, chất vấn còn xen lẫn một chút chờ mong. Khi cô vẫn tiếp tục im lặng, vẻ mặt của anh lại càng thêm lạnh giá.
Roẹt, lớp giấy mỏng che giấu tâm hồn cô đã triệt để bị phá vỡ. Cô bị người đàn ông nhốt lại một chỗ, trong mắt lóe lên tia sáng chói lọi, “Bây giờ tôi sẽ nói rõ ràng cho chị biết, tôi thích chị,” Dừng lại một lát, anh tiến tới áp sát vào người cô không chừa một đường lui nào, “Hơn nữa chị cũng thích tôi. Vậy nên rốt cuộc chị đang trốn tránh điều gì?”
Anh vốn định từ từ từng bước đến gần cô. Thế nhưng hôm nay anh lại cảm thấy thất bại chưa từng có.
Đối với người phụ này, chậm rãi không có tác dụng.
Xấu hổ, nhục nhã, bối rối, trốn tránh, đủ mọi loại cảm xúc đang quay cuồng trong đầu cô. Cô cảm thấy bản thân bị lột sạch sẽ ở trước mặt anh, chỉ có thể cam chịu tiếp nhận phán quyết từ anh.
Im lặng hồi lâu, cô khó nhọc cất lời, “Không sai, tôi có cảm giác với cậu, thế nhưng là vì cơ thể của tôi rất thích cơ thể của cậu, cậu hiểu chưa? Tôi không có cách nào xác định được cảm giác này làm gì bản thân anh, hay chỉ là vì khi lên giường với anh rất thoải mái.”
Tiêu Tắc bị cô chọc tức đến mức giận quá hóa cười, chỉ hận không thể nuốt trọn cô.
Đây là lý do quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ cơ thể của anh không phải là một bộ phận của chính anh hay sao?
Không cho anh cơ hội phản bác, người phụ nữ tiếp tục lên tiếng, “Hơn nữa, nếu để xảy ra loại chuyện bạn giường trở thành người yêu này… về sau tôi nhìn thấy cậu thân mật với người phụ nữ khác sẽ không khỏi nghi ngờ liệu hai người có từng là bạn giường của nhau hay không, liệu có một ngày sẽ thực sự hẹn hò với nhau hay không. Chắc chắn cậu cũng sẽ nghi ngờ tôi như vậy, cậu...”
Mọi người đều nói bắt đầu tốt đẹp đã là thành công một nửa. Vậy thì nếu là bắt đầu không thuận lợi thì có lẽ cũng chính là thất bại một nửa.
Tiêu Tắc nắm chặt cánh tay cô, mặt mày lạnh lùng nhưng trong mắt lại tràn đầy lửa nóng, “Trước giờ tôi chưa từng có người phụ nữ nào khác. Từ đầu đến cuối tôi chỉ có một mình chị.”
Khương Đường không kiềm chế được khẽ run lên một cái, mãi lúc sau mới nhớ ra mình định nói cái gì, “Nhưng tôi…”
Anh trực tiếp cắt ngang lời cô nói, “Tôi biết rất rõ chị là người như thế nào.”
Lời nói chắc như đinh đóng cột khiến Khương Đường suýt nữa thì thỏa hiệp. Nửa ngày sau cô mới rũ mắt xuống, “Cậu mới quen tôi được bao lâu.”
Sự chua xót và lửa giận dày vò cơ thể anh. Nếu anh đủ cứng rắn thì anh nên dứt khoát tách cô ra rồi hiên ngang rời đi mới phải. Năm ngón tay của anh nắm thật chặt, đầu ngón tay đâm sâu vào trong da thịt mềm mại của cô. Anh càng giữ tay cô chặt hơn, giọng nói trầm xuống, “Bây giờ không phải tôi không tin chị, mà là bản thân chị không chịu tin rằng tôi sẽ tin chị.”
Dường như từ tay anh truyền tới một ngọn lửa nóng hừng hực đốt cháy toàn thân cô.
Mãi lâu sau Khương Đường mới nói, “Để tôi nghĩ thêm được không?”