Trình Việt sững sờ một lúc, phủi đất trên người, sau đó lập tức chạy ra khỏi sân.
Bình thường, ta chưa từng sai bảo mấy đứa em làm gì, nên chúng chẳng biết làm gì cả.
Khi phụ mẫu còn sống, mọi việc trong nhà đều do ta phụ giúp họ làm. Sau khi phụ mẫu không còn, chúng chỉ biết ngồi chờ ta làm.
Vì phải lo liệu mọi chuyện, ta mới mệt mỏi đến mức ngất xỉu. Ta làm tất cả công việc vặt vãnh của cuộc sống vì bọn chúng, nhưng chúng chưa từng nói một lời cảm ơn. Trong mắt chúng, mọi thứ dường như là chuyện đương nhiên.
Thật nực cười, giờ đây ta mới nhận ra điều này.
Sở dĩ ta để Trình Việt đi làm chuyện này, là vì đứa nhỏ này tuy học hành chẳng ra gì, nhưng lại rất lanh lợi và láu cá, thích hợp nhất để đảm đương việc này.
Trình Việt vừa bước ra khỏi cổng không lâu liền bắt đầu kêu lớn: "Trời ơi! Phụ mẫu ta còn chưa yên mồ yên mả, lễ thất tuần còn chưa qua, vậy mà đại bá đã đến cướp gia sản rồi!"
Trình Việt vừa đi vừa lớn tiếng kêu gào, thu hút không ít dân làng mở cửa ra xem chuyện gì xảy ra.
Phần ta cũng không ngồi yên. Ta bảo Trình Nhu rót rượu cho đại bá và đường ca, rồi kéo Trình Trác vào trong phòng, dặn hắn tính toán kỹ càng lại số tài sản, để khi đối chất có thể nắm chắc lý lẽ.
Chẳng bao lâu sau, Trình Việt đã dẫn trưởng thôn quay lại. Vì trên đường kêu gào inh ỏi, nên cùng với trưởng thôn, còn có một nhóm dân làng hiếu kỳ kéo tới xem.
Ta mời trưởng thôn ngồi ở vị trí cao nhất, mang trà và thức ăn lên tiếp đãi. Sau đó, ta bảo Trình Trác ra sân sau mời đại bá và đường ca vào, đồng thời bảo Trình Nhu mở toang cổng chính, để người bên ngoài dễ dàng nhìn thấy sự việc.
Đại bá và đường ca bước vào, nhìn thấy trưởng thôn đã ngồi ở vị trí cao nhất, lông mày khẽ cau lại.
Đợi bọn họ ngồi xuống, ta mở lời: "Đại bá bảo muốn chúng ta giao lại gia sản, để ông ấy thay phụ mẫu chăm sóc chúng ta. Ta nghĩ việc này không phải chuyện nhỏ, còn liên quan đến địa khế, hộ tịch và thủ tục chuyển giao. Vì thế, ta đã mời trưởng thôn tới đây để phân xử rõ ràng."
Đại bá cười tươi, quay sang nói với trưởng thôn: "Phải đó, nhị đệ và đệ muội vừa mất, để lại mấy đứa trẻ này, chúng làm sao quản lý được gia sản? Ta chỉ muốn thay chúng trông coi, tiện thể chăm sóc bọn nhỏ mà thôi."
Trưởng thôn nhấp một ngụm trà, chậm rãi đáp: "Nói cũng có lý. Trước tiên, hãy hỏi xem bọn trẻ nghĩ thế nào."
Ông quay sang ta, hỏi: "A Vận, đệ muội của con còn nhỏ, con là trưởng nữ, con hãy nói suy nghĩ của mình."
Ta còn chưa kịp trả lời, đại bá đã vội vã ngắt lời: "Ôi trời! Còn gì phải nói nữa? Giờ người thân duy nhất của chúng chính là ta, đại bá của chúng. Nếu không dựa vào ta, chúng nó còn biết dựa vào ai?"
Ta quay lại nhìn các đệ muội, hỏi: "Vậy các ngươi thì sao? Các ngươi muốn để đại bá thay các ngươi làm chủ, hay có ý kiến riêng? Dù ta là a tỷ của các ngươi, nhưng cũng cần hỏi ý của các ngươi, để sau này không ai trách ta xử lý không thỏa đáng mà làm các ngươi chịu khổ."
Trình Trác và Trình Việt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: "Trước tiên nghe thử ý kiến của a tỷ."
Thấy chưa, không phải kiếp trước ta không giữ được gia sản, mà là bọn chúng cũng chẳng có cách nào tốt hơn. Cuối cùng, mọi lỗi lầm đều bị đổ hết lên đầu ta.
Bọn chúng thản nhiên hưởng thụ sự chu cấp của ta, nhưng lại đổ mọi khổ sở sau khi phụ mẫu qua đời lên đầu ta, luôn miệng trách ta vô dụng, hoàn toàn phớt lờ sự hy sinh của ta.
Đáng tiếc thay, kiếp trước, mãi đến khi hấp hối, ta vẫn cố chấp níu kéo thứ tình thân nực cười, tìm đủ mọi lý do biện minh cho bọn chúng, chẳng dám thật lòng oán hận.
Nhưng kiếp này, ta sẽ chuẩn bị tốt đường lui cho các ngươi, sau đó, chúng ta không còn bất kỳ liên quan nào nữa.
Ta hít sâu một hơi, điều chỉnh lại nhịp thở, rồi cất lời: "Đại bá, ông nói muốn chăm sóc chúng ta. Vậy xin hỏi, ruộng đất và nhà cửa nếu giao cho ông quản lý, đến khi Trình Trác và Trình Việt trưởng thành, liệu có trả lại cho chúng ta hay không?"
Đại bá trừng mắt nhìn ta, lớn tiếng quát: "Nuôi các ngươi vốn là chuyện khổ cực, lại tốn kém bạc tiền. Số gia sản này, để nuôi các ngươi trưởng thành e rằng không đủ, ta còn phải bỏ thêm vào đấy!"
Lời này, chính là ý sẽ không trả lại.
"Vậy nếu đại bá đã nói như thế, ta muốn hỏi trưởng thôn. Phụ mẫu ta để lại năm mươi mẫu ruộng tốt, sáu gian nhà, một con trâu, mười con gà và năm con lợn. Hôm nay đã g.i.ế.c một con lợn và sáu con gà để đãi làng, vậy số còn lại quy ra bạc thì đáng giá bao nhiêu?"
Trưởng thôn đáp: "Một mẫu ruộng tốt khoảng năm lượng bạc, một gian nhà sáu lượng. Cộng thêm trâu bò, gia cầm, tài sản nhà ngươi tính ra khoảng ba trăm lượng bạc."