Đông Li quốc, Cửu Vu Sơn.
"A! Các ngươi là người phương nào?"
Thiếu nữ mặc trang phục hoa lệ màu hồng phấn, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ bị người đánh ngã xuống đất.
Nàng trúng một chưởng ở đan điền, giờ phút này sinh khí toàn thân đều đang nhanh chóng bị xói mòn.
Trong phút chốc, nàng liền từ Cửu đỉnh võ giả rớt xuống thành một người bình thường.
Thiếu nữ vô lực nằm trên mặt đất, nhìn đám hắc y nhân đột nhiên xuất hiện bao vây bốn phía, không biết bọn họ rốt cuộc do ai phái tới.
Bản thân tìm đến địa phương cực kỳ bí mật này bế quan tu luyện chờ đột phá, trừ bỏ vài người thân thích căn bản không có ai biết đến nơi này.
Toàn bộ Cửu Vu Sơn lớn như vậy, những người này vì cái gì lại tìm tới nàng?
Hơn nữa vừa ra tay đã âm ngoan tàn độc như vậy, trực tiếp phế đi tu vi của nàng?
Rất nhanh, nàng đã có đáp án.
"Ha hả....Đại tỷ, mùi vị trở thành phế vật có dễ chịu không?"
Một thiếu nữ toàn thân váy màu lam nhạt như nước chảy mây trôi, hai tay chắp lại phía sau tay áo, ngọc bội trên người phát ra tiếng vang leng keng theo từng bước chân, từ phía sau đám hắc y nhân chậm rãi đi ra.
Mỗi bước đi của nàng ta, đều phảng phất như đạp lên đầu quả tim của Lạc Thanh Đồng làm cả thân thể nàng không không chế được run lên.
"Lạc Tâm Ngưng? Là ngươi? Thế mà lại là ngươi?".
Thiếu nữ như thế nào cũng không nghĩ tới, người ám hại nàng lại là người mà nàng coi như muội muội ruột thịt hết lòng chiếu cố.
Lạc Tâm Ngưng, tam tiểu thư nhị phòng Trấn quốc hầu phủ Lạc gia của Đông Li quốc, từ nhỏ liền bệnh tật ốm yếu không được coi trọng.
Là nàng mang theo nàng ta bên người, dùng tài nguyên của chính mình giúp nàng ta điều dưỡng thân thể.
Cuối cùng Lạc Tâm Ngưng cũng có thể tập võ, thiên phú được khai phá liền trở thành người có thực lực thứ hai trong thế hệ thứ ba của Lạc gia, sau Lạc Thanh Đồng.
Mỗi người đều có lý do phản bội nàng, chỉ có Lạc Tâm Ngưng là không thể! Bởi vì tất cả những gì nàng ta có hiện tại, đều là nàng cho nàng ta!
"Vì cái gì? Người vì cái gì lại đối xử với ta như vậy?"
Thiếu nữ như thế nào cũng không nguyện ý tin tưởng những chuyện xảy ra trước mắt.
Nàng nơi nào có lỗi với Lạc Tâm Ngưng, thế nhưng nàng ta lại muốn đối xử với nàng như vậy? Thừa dịp nàng đang ở ngưỡng đột phá, dẫn người đến vây hãm, phế đi tu vi của nàng.
"Có muốn trách thì nên trách mệnh của đại tỷ quá tốt, làm chướng mắt người khác đi!".
Lạc Tâm Ngưng nhìn thiếu nữ tuyệt sắc vẻ mặt trống rỗng đang nằm trên mặt đất không thể đứng dậy nổi, trong lòng trào ra khoái chí không nói nên lời.
Lạc Thanh Đồng, đích nữ đại phòng Lạc gia.
Trước giờ Lạc Thanh Đồng đều đè ở trên đầu nàng.
Luận thực lực, Lạc Thanh Đồng là người đứng đầu trong số những người kế thừa đời thứ ba của Lạc gia.
Luận mỹ mạo, Lạc Thanh Đồng lại là đệ nhất mỹ nhân Đông Li quốc.
Khuôn mặt tuyệt mỹ, da thịt trắng như tuyết, nõn nà như ngọc, mỗi ngày đều không cần chăm chút gì, tùy tiện đứng ở chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm khiến người ta chú ý.
Đặc biệt là đôi mắt màu ngọc bích kia, giống như hai dòng suối chảy, rực rỡ lung linh, óng ánh trong suốt, phụ trợ cho dung mạo vốn đã thập phần xinh đẹp của nàng đến mười hai phần.
Đều nói đại tiểu thư Lạc gia đẹp tựa tiên nữ, tuyệt mỹ không gì sánh được, giống như Huyền nữ trên trời cao, chỉ có thể nhìn mà không thể thân cận.
Thực tế đúng là như vậy.
Cho dù Lạc Tâm Ngưng cũng được xem là một đại mỹ nhân, đều có loại cảm giác chỉ cần đứng bên người Lạc Thanh Đồng, nàng lập tức từ mẫu đơn tuyệt diễm biến thành hoa cỏ dại ven đường.
Cái gọi là quốc sắc khuynh thành, chính là như vậy.
Nhìn Lạc Thanh Đồng chật vật trên mặt đất vẫn như cũ không mất đi phong tư thanh nhã quý khí, Lạc Tâm Ngưng trong lòng ghen ghét nói không nên lời.
Nàng ta dậm chân bước lên, đưa tay bóp chặt cằm của Lạc Thanh Đồng, nâng mặt nàng lên: "Đại tỷ, trong lòng thực tuyệt vọng sao? Đáng tiếc, đây chỉ mới là bắt đầu!".