• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- ---

Soái ca kia mới vừa nhắm mắt, lại lần nữa mở mắt ra.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn về phía nàng, môi mỏng khẽ nhúc nhích.

Lạc Thanh Đồng vừa thấy tình huống này liền biết không ổn.

Đối phương hiển nhiên là bị quấy nhiễu, chuẩn bị đuổi nàng ra ngoài.

Lạc Thanh Đồng còn chưa kịp xem xét thương thế trên người chứ đừng nói là khôi phục một chút lực lượng.

Thời gian chạy trốn trong rừng cây dài như vậy, thể lực của nàng đã sớm tiêu hao gần hết.

Bây giờ nếu bị đám người kia phát hiện, nàng vô pháp trốn thoát.

Trong đầu Lạc Thanh Đồng chợt lóe lên chủ ý, ngay lúc canh môi đối phương vừa nhếch lên, nàng liền nhảy vào trong hồ nước.

Nàng rút trâm ngọc trên đầu nắm trong tay, đặt ở vị trí thận của nam nhân.

Cùng lúc đó, tay còn lại dùng để bịt kín miệng đối phương.

"Soái ca! Giang hồ cứu giúp, mượn chỗ của anh tị nạn.

Anh chắc sẽ không cự tuyệt một nữ tử nhu nhược như tôi đâu đúng không?"

Lạc Thanh Đồng trong lúc nhất thời nảy sinh chủ ý nhảy vào trong hồ, trực tiếp dán lên người đối phương, môi nàng ở bên tai hắn, miệng cười tủm tỉm, nhu nhược cùng vô lực cầu xin.

Nếu không nhìn thấy một cái tay khác dưới mặt nước đang uy hiếp hắn, chỉ sợ là người ngoài cũng nghĩ nàng thập phần bất lực.

Dạ Thiên Minh phẫn nộ nhìn nữ nhân lao vào thánh tuyền chữa thương của hắn.

Trên mặt đối phương dính đầy máu, lôi thôi đến độ nhìn không ra diện mạo.

Nhưng cánh môi hơi cong lên lộ ra ý cười này lại khiến nàng có một loại phong tư tà khí làm người ta lóa mắt.

Chưa có ai dám đối với hắn như vậy.

Cảm nhận đau đơn từ vị trí trâm ngọc của người này, trong lòng Dạ Thiên minh tức giận tới cực điểm.

"Ngươi không có mù?"

Hắn ném cho đối phương ánh mắt lạnh băng, hai mắt nàng vẫn như cũ không có ánh sáng, môi hắn gắt gao mím chặt.

Hắn thế nhưng nhìn lầm!

"Haha, ai nói, tôi chính là người mù mà!".

Lạc Thanh Đồng nhắm mắt lai giả ngu.

Nàng cũng không muốn bị người nam nhân này phát hiện chính mình đã xem hết hắn từ đầu tới chân đâu.

Bất đắc dĩ mới đắc tội hắn, nàng cũng thật xui xẻo.

Trực giác nói cho Lạc Thanh Đồng biết, người nam nhân này rất nguy hiểm, so với đám ngân y nhân ngoài kia còn nguy hiểm hơn vô số lần.

Nếu như để hắn biết, nàng không chỉ uy hiếp hắn mà còn nhìn thấy thân thể hắn, hậu quá kia....!

Dạ Thiên Minh căn bản không tin lời nàng.

Nữ nhân này vừa mới hành động hết sức chuẩn xác lại tàn nhẫn, không phải là chuyện mà người mù có thể làm được.

Lạc Thanh Đồng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, biết không thể gạt hắn được nữa, liền ngả bài: "Tôi nói soái ca này, anh nhìn tôi chằm chăm như vậy làm gì? Chẳng lẽ coi trọng tôi?"

Nàng lại tủm tỉm cười, nhưng trâm ngọc trong tay lại càng đâm sâu vào người đối phương.

"Anh phải biết rằng, một người đẹp trai như vậy nhìn chằm chăm tôi làm trái tim tôi đập loạn xạ, nếu tay tôi không cẩn thận, nói không chừng liền..."

Lạc Thanh Đồng không nói hết câu, trâm ngọc trong tay ở thắt lưng của nam nhân lại nhích sâu thêm một chút.

Xúc cảm lạnh lẽo không lúc nào không nói cho đối phương biết: nhược điểm của ngươi đang nằm trong tay ta! Còn nhìn ta như vậy, ta sợ tới mức tim đập loạn, tay không cẩn thận liền run lên đâm vào a!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK