Hôm nay là ngày thứ hai mình xách theo vali chính thức trở thành gối ôm của đại nhân vật, bởi vì tối hôm qua đại nhân vật bận xã giao căn bản không về, quan gia theo chỉ thị đại nhân vật sắp xếp cho mình vào phòng đại nhân vật, phòng rất lớn, rất khí phách, nhưng mà lại lạnh như băng, giường lớn hơn hai mét lăn qua lăn lại đều không rơi xuống đất.
Buổi sáng hôm nay quản gia hàn huyên một ít chuyện của đại nhân vật cùng mình, biết đại nhân vật họ Thinh, cũng biết Thịnh tiên sinh vì sao mất ngủ thời gian dài, nguyên nhân thực phức tạp. liên quan đến nội đấu gia tộc và thương chiến(*), tóm lại không phải việc gì thực vinh quang, lão quản gia thấy mình hơi hiểu rõ một chút mới thôi.
(*) Thương chiến: thương trường như chiến trường ấy (chắc m.n hiểu).
Kỳ thật mình đối với ý kiến chủ quan của Thịnh tiên sinh cho rằng ôm mình có thể khiến hắn thuận lợi ngủ có hoài nghi nghiêm trọng, hơn nữa mình cũng không nhớ rõ nửa tháng trước cảm giác một mình ngủ cùng một người xa lạ, vạn nhất lầm còn có thể trả hàng lấy lại tiền? Tô Viêm Giang tuyệt đối sẽ không đem tiền nuốt vào trong bụng phun ra, mình bắt đầu vì ngày mai của mình lo lắng, không biết hiện tại tích cóp tiền còn kịp không, nếu nhớ không lầm trong thẻ mình còn bốn chữ số, đến thời điểm chắc chỉ đủ để chạy thoát thân.
Đổi một góc độ suy tính, như mình cực may mắn có thể làm Thịnh tiên sinh an ổn ngủ, có thể tính là vì tổ quốc những nhà nghiên cứu mất ngủ tăng thêm một đề án sinh động phức tạp, liệu có bị tha đến bàn xét nghiệm coi như chuột bạch bị giải phẫu? Mình rùng mình, phát hiện không thể nghĩ sâu.
Lúc mình đương lo lắng quản gia tri kỷ pha sữa bò cho mình, đây là đãi ngộ từ sau khi mẹ qua đời mình không còn được hưởng thụ, quản gia đặt ly sữa vào tay ta, dặn dò mình nghi ngơi cho tốt, bưng lấy ly sữa nóng hôi hổi, có chút cảm động, đã bước đến một bước này, cứ nghĩ ngợi lung tung, không bằng hạ quyết tâm thật tốt làm hết chức trách một gối ôm, chờ chứng mất ngủ của Thịnh tiên sinh chữa khỏi nói không chừng có thể giơ cao đánh khẽ thả mình đi.
Tuy rằng mấy năm trước mình bị Tô Viêm Giang nuôi thành phế vật tay chân không chăm chỉ, thế nhưng trong khung vẫn chảy xuôi dòng máu thanh niên ngũ giảng tứ hảo, có thoát ly khỏi Tô gia không hẳn không phải là chuyện tốt, chỉ là về sau, bước đường cần nhờ chính bản thân mình, cố gắng! Coi như là vì người mẹ mất sớm.