Mình cảm thấy mình quả thực là sỉ nhục của giới gối ôm.
Ngày hôm qua mặt huấn luyện viên lần đầu gặp của lớp đầu bếp buổi đầu tiên lên lớp cho chúng mình xem một bộ phim phóng sự về mỹ thực, sau đó để các học viên mới lần lượt đứng lên nói về ước nguyện trở thành đầu bếp của mình, các học viên mỗi người phát biểu ý kiến của mình, thế nhưng có thể nhận thấy được các học viên yêu thích vô cùng với nấy ăn, lúc đến phiên ta, mình nóng mặt, cư nhiên nhớ đến gương mặt Thịnh tiên sinh nói một câu “Muốn bắt được trái tim của một người, trước tiên muốn bắt được dạ dày người đó.”
Lời kịch xấu hổ như vậy, tám trăm năm trước đã quá hạn, nhất định là do gần đây quản gia không cho mình xem TV, dẫn đến mình bế tắc tin tức ngôn từ lạc hậu.
Mọi người ở đây đều cười, dù mình biết tiếng cười này đó đều là thiện ý, trong đó còn có nhiều là ý tứ cổ vũ, thế nhưng mình vẫn tự ý thức đến tính nghiêm trong của sự tình, mình làm giới gối ôm hổ thẹn, mình cư nhiên một bên nhận tiền của Thịnh tiên sinh, còn một bên nhớ thương trái tim Thịnh tiên sinh.
Mình thực sự không cứu nổi.
Chương trình học kế tiếp mình đều không hứng thú nhiều lắm, may mà buổi lên lớp đầu tiên, cũng không học cái gì quan trọng, chỉ là làm quen một chút bố trí phòng bếp, chờ lúc mình về tòa nhà của Thịnh tiên sinh Thịnh tiên sinh đã trở về.
Thịnh tiên sinh thay chính trang đi làm bình thường đi, đổi một bộ quần áo ở nhà thoải mái một thân thanh sảng ngồi trên ghế sô pha, nghe tới động tĩnh ngoài cửa hơi hơi giương mắt, trong mắt quang hoa lưu chuyển, mình ngừng thở, tìm một lý do cho lòng tham của mình, nếu là bất cứ ai khác cũng sẽ khó kiềm chế nổi.
Mình thật là một cái gối ôm giảo hoạt.