Thịnh tiên sinh nhìn đùi phải bó thạch cao của mình, nói: “Đây là lần đầu tiên em đẩy tôi ra, tôi hi vọng đây cũng là một lần cuối cùng.” Nói xong sắc mặt có chút mất tự nhiên, Thịnh tiên sinh đỏ mặt.
Mình hiện tại đặc biết thấu hiểu tâm tình của dân xã hội đen khi nói ra loại lời yêu: tôi muốn đánh gãy chân em, như vậy em sẽ không thể chạy khỏi thế giới của tôi, bởi vì Thịnh tiên sinh lần nào cũng sẽ khiến nội tâm mình có dục vọng phạm tội, quả thực muốn nhốt hắn ở trong nhà không cho ai trông thấy.
“Chân em sẽ không khoèo thật chứ?” mình có chút lo lắng.
“Nói bậy.” Thịnh tiên sinh mở hộp giữ ấm, là canh xương trù nương hầm cho mình, nghe hương vị quen thuộc, đột nhiên nhớ quản gia và trù nương cực, mình nhả xương sườn gặm hết thịt ra nhìn Thịnh tiên sinh “Em muốn về nhà.” “Đợi em khoẻ lập tức mang em về nhà.”
Vì những lời này, mình còn có thể cam tâm tình nguyện làm gối ôm năm trăm năm nữa.
Giường ngủ buổi tối của Thịnh tiên sinh liền ngay bên cạnh giường mình, bởi vì lúc trước ngủ lâu quá mình lúc này ngược lại phá lệ thanh tình, nhìn sườn mặt say ngủ của Thịnh tiên sinh, nghĩ được đến ngày như bây giờ thật không dễ dàng, mình hẳn nên từ bỏ thói quen viết nhật kí này, sinh hoạt là của chính bản thân mình, chua ngọt đắng cay đều muốn đặt trong lòng, viết ra dễ dàng làm ông trời ghen tị, dễ dàng tiết lộ Thiên Cơ.
Cho nên, nhật kí tu dưỡng của gối ôm, xin phép được dừng lại ở nơi này, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, hi vọng mọi người đều hạnh phúc mỹ mãn, hoa nở trăng tròn, chúng ta không hẹn ngày gặp lại.
Chính văn Hoàn.