Cậu vừa mới cắm chìa khóa vào ổ khóa thì cửa liền mở ra, một phụ nữ trung niên mặt tức giận hầm hầm nhìn cậu.
“Tiểu Bắc! Tại sao lại như vậy hả! Tại sao lại về trễ hả! Có phải lại trốn ra tiệm net chơi không!”
“Con không có! Con không có đi tiệm net mà!”
Người trước mắt đang muốn nhéo tai Khúc Quân chính là mẹ của thân phận Mạc Tiểu Bắc mà cậu đang chiếm giữ – Lương Như. Cô là nhân viên kế toán của một xí nghiệp, tương đối bận rộn vào đầu tháng cuối tháng và đầu năm cuối năm, không có thời gian ở nhà nhiều như những phụ huynh khác, nhưng cô rất thương yêu Mạc Tiểu Bắc, nhìn bộ dáng béo béo tròn tròn này của Mạc Tiểu Bắc là có thể hiểu được.
Còn cha của Mạc Tiểu Bắc là một kiến trúc sư cao cấp, rất có danh tiếng trong ngành, thường xuyên công tác ở bên ngoài.
Hôm nay cũng vậy, chỉ có hai mẹ con Mạc Tiểu Bắc ăn tối với nhau.
Nhìn thử thức ăn trên bàn, một nồi thịt kho, cá hấp, một đĩa rau xanh, ở niên đại này, có thể ăn rau xanh và thức ăn như vậy, Khúc Quân cảm thấy thật hạnh phúc vì mình có thể trở thành Mạc Tiểu Bắc.
Nhưng Khúc Quân còn chưa kịp nuốt nước miếng thì bị nữ sĩ Lương Như xách lỗ tai lên.
Người mẹ này của cậu nha, cái gì cũng tốt hết, nhưng còn về phần hay nhéo tai người khác này thì cần phải sửa!
“Năm đồng sáng nay mẹ cho con đâu rồi? Đây là tiền ăn sáng hay ngày nay của con đấy, bây giờ còn lại bao nhiêu?”
Lương Như vẫn còn nghi ngờ cậu đến tiệm net chơi kìa!
Cậu rất muốn đi lắm chứ, nhưng tiền cúng hết cho Trình Trì hết rồi, không đi được a!
“Vốn là dư lại hai ngàn rưỡi… Nhưng lỡ làm rớt lúc đi ra khỏi cổng trường…”
Cậu quyết không thể nói rằng vì để bắt chuyện với Lăng Mặc mà cúng hết tiền cho Trình Trì! Nếu Lương như không nhéo lỗ tai của mình thì cũng sẽ xách dao phay đi chém Trình Trì đó!
“Làm rơi?”
“Dạ… Con có đi vòng quanh trường học mấy lần để tìm… Nhưng vẫn không tìm được…” Khúc Quân đáng thương nói.
Cậu cũng cảm thấy bản thân đáng thương thật, dù sao cậu vẫn chưa xài năm đồng kia đi mua bánh kẹo, cũng không có mua mì trộn hay tàu hũ (tào phớ), chứ đừng nói đến tiệm net chơi, đưa hết cho tên Trình Trì kia rầu! Coi như cho Trình Trì mua thuốc lá nhưng cậu còn không được hút ké một điếu!
Lương Như lập tứ thả tay ra, ôm Khúc Quân xoa xoa nửa ngày “Con sao ngốc vậy hả! Lỡ làm rớt tiền thì làm sao có thể tìm được chứ? Con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ cho thêm!” (Best mẹ)
“Nhưng con không biết làm sao để chứng minh mình đã làm rơi tiền?”
“Chứng minh cái gì chứ? Mẹ tin tưởng con mà!”
Hể? Mới vừa rồi còn khăng khăng cậu trốn ra tiệm net chơi mừ?
“Lại đây! Mau ăn cơm thôi! Đừng buồn nữa!”
Khúc Quân nhìn chén cơm được bới chất thành một ngọn núi nhỏ, trong lòng than thở một trận: Đi theo Lăng Mặc suốt một quãng đường dài, đã tiêu hao sạch năng lượng.
Ăn xong cơm tối, Khúc Quân ngồi trước bàn học nhỏ của mình, làm bộ làm tịch mở cuốn bài tập ra, dù sao ngoại trừ từ ngữ, phần còn lại nào là toán học thì có định lý, vật lý thì có ánh sáng phản xạ, tiếng anh thì có điền vào chỗ trống, cậu nhìn cũng có chút quen mắt… Nhưng lại chả nhớ được gì.
Đây là tiết tấu xong đời nha.
Nghĩ tới thời điểm cậu nhập ngũ, cùng đám bạn học dốt của mình cụng ly chúc mừng cuối cùng cũng thoát khỏi thi cử!
Nhưng cậu lại vạn lần không ngờ tới, trở lại một lần, cậu vẫn không thoát được kiếp thi cử.
Từ trước tới giờ giáo viên luôn nói bọn cậu, cần cù bù thông minh, nếu cố gắng sẽ có thu hoạch. Nhưng càng lớn lên, cậu càng biết rằng, càng cố gắng càng lâu thì vẫn không có kết quả gì.
Cũng giống như trước đây, cậu càng cố gắng học tập, thì câu trả lời càng trôi xa rồi lạc trôi đâu mất.
Còn Lăng Mặc, không cần phải làm bài thi khiến trời đất u ám, không cần học thuộc công thức khiến người ta đau đầu mỏi mệt, y vẫn như cũ mười năm sau trở thành một nhà vi khuẩn học lừng danh khắp thế giới, là thiên tài trong thiên tài.
Ở thế giới thật của Khúc Quân bị một loại vi khuẩn tên ‘Hale’ xâm nhập và lây lan, khiến toàn cầu khủng hoảng, khi các tinh anh nghiên cứu của các quốc gia đều lâm vào bế tắc, Lăng Mặc chỉ dành nửa tháng uống trà, nhịn mấy ngày mấy đêm, liền dẫn dắt cả đoàn đội nghiên cứu của y tìm được kháng thể vi khuẩn, rồi từ đó nghiên cứu ra vắc xin.
Nhưng ngay khi y mang theo thành quả nghiên cứu lên phi cơ không tới một giờ, phi cơ liền xảy ra sự cố, cũng may phi công có kỹ thuật lái rất tốt nên miễn cưỡng rơi xuống phía rừng núi.
Trợ lý của Lăng Mặc chết tại chỗ, những thành viên nghiên cứu khác không có trình độ cao siêu như Lăng Mặc nên không thể phục hồi lại thành quả nghiên cứu của y.
Còn Lăng Mặc thì bị chấn thương đầu, rơi vào hôn mê sâu.
Còn cái rương được y mang theo bên cạnh có khóa mật mã, nghe nói máy tính cần phải có mười năm thời gian thì mới có thể hoàn toàn phá giải được mật mã, mà cái rương kia làm bằng vật liệu chịu nhiệt và chịu lực cực cao, ngoại trừ có mật mã, nếu không thì không thể nào mở ra được, là một kiệt tác tân tiến nhất của công ty kỹ thuật của tập đoàn Cự Lực. Mà kiệt tác này hoàn toàn dẹp bỏ hy vọng của loài người.
Đồng thời ở đây, loại vi khuẩn tên ‘Hale’ này khi tiếp xúc vào máu nóng sẽ lập tức phát tán ra không khí, từng giây từng phút trôi qua, số người chết ngày càng tăng cao.
Y học hiện đại không thể nào thức tỉnh được Lăng Mặc, vì vậy, tập đoàn Cự Lực tài trợ cho phòng nghiên cứu của Lăng Mặc đã khởi động hạng mục hàng đầu nhưng vẫn còn trong quá trình thí nghiệm – Tư duy thâm tiềm.
Mặc dù Lăng Mặc rơi vào hôn mê sâu nhưng não bộ của y vẫn đang hoạt động bình thường, áp dụng kỹ thuật kết nối thần kinh của ‘Tư duy thâm tiềm’ là có thể đưa suy nghĩ của một người vào trong suy nghĩ của một người khác.
Tập đoàn Cự Lực phái các nhà tâm lý học, nhà thần kinh học và cả đoàn đội nghiên cứu của Lăng Mặc tiến vào trong tiềm thức của y, nhưng cuối cùng vẫn không thể thức tỉnh được y, cũng không tìm được manh mối nào liên quan đến mật mã của cái rương đựng hàng mẫu vắc xin trong đầu y cả.
Vào một ngày nào đó, sau khi kết thúc nhiệm vụ trở về nghỉ phép, Khúc Quân vừa híp mắt hút thuốc, vừa gác chân lên bàn xem thời sự có liên quan đến vi khuẩn ‘Hale’, chuông cửa nhà cậu vang lên.
Tiến sĩ Giang, người phụ trách hạng mục ‘Tư duy thâm tiềm’ đến tìm cậu, đại diện cho chủ tịch Tống Trí của tập đoàn Cự Lực mời Khúc Quân tham gia hạng mục này, tiến vào tiềm thức của Lăng Mặc.
“Tại sao các người lại chọn tôi? Tôi không biết vi khuẩn là gì, không hiểu được tư duy phức tạp của thiên tài, còn là một đứa học dốt— Tôi và cái người gọi là giáo sư Lăng kia căn bản không thể trò chuyện với nhau được đâu!” Khúc Quân cảm thấy vô cùng nghi ngờ.
“Bởi vì cậu duy trì thành tích hoàn thành nhiệm vụ giải cứu tốt đến sáu lần, hơn nữa dựa theo kết quả điều tra của chúng tôi, cậu còn là một người trời sinh lạc quan. Tôi tin tưởng cậu nhất định sẽ lay chuyển được giáo sư Lăng.”
Không biết Giang Thành lấy đâu ra tự tin với cậu thế?
“Tôi có thể cự tuyệt không? Vẫn là thuốc lá và bia thích hợp với tôi hơn.”
‘Trời sinh lạc quan’ là lí do quái quỷ gì vậy!
Khúc Quân định ngồi lại sofa thì Giang Thành liền đưa điện thoại di động có hình một người đến trước mặt Khúc Quân.
“Đây là đồng đội của cậu, cũng là giám sát viên của cậu, Trần Đại Dũng. Cậu ta trên đường đi xe buýt về thăm gia đình thì bị nhiễm vi khuẩn Hale. Cậu có 72 tiếng, sau 72 tiếng, cậu phải thay đổi một giám sát viên khác.”
Khúc Quân sững người tại chỗ, Trần Đại Dũng còn chưa đưa cậu cuốn bí kiếp cua gái đâu, làm sao có thể chết được chứ?
Nếu Trần Đại Dũng đi rồi thì sau này lúc thi hành nhiệm vụ, ai sẽ tán nhảm giải sầu với cậu? Ai sẽ đuổi muỗi cho cậu, ai sẽ gặp xui xẻo chung với cậu? Lỡ cậu chọc vào rắc rối, ai sẽ giúp cậu giải vây?
“72 tiếng… Căn bản là không đủ?”
“Ở trong đầu của giáo sư Lăng, thời gian trong đó khác với thời gian hiện thực. Cậu cảm thấy đã qua một năm, hai năm, nhưng ở hiện tại thì chỉ mới trôi qua năm phút mà thôi.”
Đối với Khúc Quân, mấy thứ này chả khác gì câu chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng cậu biết, tập đoàn Cự Lực vốn đứng đầu thế giới về khoa học kỹ thuật, thậm chí có lời đồn đãi rằng họ còn phát minh ra kỹ thuật xuyên không, đi đến dị thế để tiến hành nghiên cứu thăm dò.
Cho nên đối với tập đoàn Cự Lực, cái gọi là ‘Tư duy thâm tiềm’ này không phải là khoa học viễn tưởng.
“Vậy thì sau khi tiến vào tiềm thức của giáo sư Lăng, tôi cần phải chú ý cái gì? Nếu anh ta kháng cự tôi, tiêu diệt tôi thì sao?”
“Nếu vậy thì cậu phải nhớ ba quy tắc. Thứ nhất, tiềm thức chính là phản ánh lại cuộc sống trong thực tại. Cậu nhìn thấy mỗi một con người, mỗi một chuyện xảy ra trong đó thì đều đã từng xuất hiện hoặc xảy ra trong thực tại, có lẽ bởi vì cậu và các nghiên cứu viên mà đã từng tiến vào đã làm thực tại xảy ra chút chênh lệch nhỏ, nhưng giáo sư Lăng cũng sẽ dựa vào cuộc sống của mình ở thực tại mà trải qua, và hướng mọi sự việc đến kết cục cuối cùng vốn dĩ.”
“Còn quy tắc thứ hai?”
“Ở trong tiềm thức của giáo sư Lăng, cho dù phát sinh chuyện gì đi nữa thì cậu cũng phải bảo vệ anh ta, tuyệt đối không được để anh ta chết trong tiềm thức của mình, nếu xảy ra chuyện như vậy… Anh ta sẽ hoàn toàn không tỉnh lại.” Ánh mắt của Giang Thành vô cùng nghiêm túc.
Mà Khúc Quân cũng cảm thấy đây là nguyên tắc trọng điểm nhất.
“Tôi nhớ rồi. Nhưng còn nếu tôi chết thì sao?”
“Cậu sẽ rút ra khỏi tiềm thức của anh ta, kết thúc tư duy thâm tiềm.”
Tuy rằng đội trưởng của cậu đã từng không chỉ một lần bó tay mà tỏ vẻ ‘Khúc Quân, cậu chính là kẻ ngốc nhất mà tôi từng biết’, nhưng Khúc Quân vẫn lạc quan tự cho là trí thông minh của mình tuyệt đối thuộc về tầng lớp trung bình của kim tự tháp.
“Tuyệt đối sẽ không.”
“Còn quy tắc cuối cùng.”
“Cuối cùng, giáo sư Lăng chính là tự làm chủ ý thức của mình, nhưng không ai có thể khống chế hoàn toàn tiềm thức của mình, chúng tôi sẽ đưa cậu tiến vào ý thức bề ngoài của anh ta, có thể lẻn vào sâu bao nhiêu thì phải coi anh ta sẽ tiếp nhận cậu đến mức nào. Chúng tôi không thể bảo đảm cậu sẽ trở thành nhân vật nào trong ý thức anh ta, nhưng căn cứ theo kinh nghiệm trước đó của chúng tôi, chắc hẳn sẽ không phải là nhân vật quan trọng gì.”
Vì thế… Lần đầu tiên Khúc Quân xuyên vào tiềm thức của Lăng Mặc, cậu biến thành bạn cùng lớp thời trung học của y, một đứa học dốt, và còn là một đứa béo.
…Quả nhiên không phải là người quan trọng gì.
Sáng sớm hôm sau, Khúc Quân vừa nghe tiếng đồng hồ báo thức liền bò dậy, mọi thứ giống như bản năng vậy, cậu xếp chăn vuông góc thẳng thớm như miếng đậu hũ, sau đó vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lương Như đeo tạp dề, mới vừa gõ cửa phòng con trai liền ngẩn người.
Từ một tháng trước, sáng nào con trai cô cũng đều không cần cô gõ xoong gõ chảo liền tự mình thức dậy, ngay cả chăn mền đều được xếp chỉnh tề. Lương Như đứng nghiên cứu giường con trai mình một hồi lâu, con trai Mạc Tiểu Bắc của cô từ khi nào thì biết xếp chăn hình đậu hũ vậy?
Hồi nào tới giờ, Mạc Tiểu Bắc luôn đặt báo thức lúc sáu giờ sáng, nhưng lại nướng tới bảy giờ mới rời giường, nhưng đối với Khúc Quân mà nói, có phúc lắm được dậy lúc sáu giờ đó!
Khi còn ở trong quân đội, thường xuyên mới vừa đặt lưng xuống giường, chăn còn chưa nóng thì đã bị gọi đi làm nhiệm vụ, bây giờ trở thành Mạc Tiểu Bắc, Khúc Quân có thể ngủ thẳng cẳng đến sáng, quả là một chuyện hạnh phúc nhất đời cậu nha!
Ờm, cậu lại tìm ra được chỗ tốt khi trở thành bé mập Mạc Tiểu Bắc, đó chính là được ngủ ngon.
Mặc dù không biết có theo logic khoa học không mà trong ấn tượng của Khúc Quân, cậu bé mập này giống như luôn có giấc ngủ tốt.
===Hết chương 2===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 2.
Khúc Quân: Tui lạc quan cho rằng bé mập luôn ngủ rất ngon!
Lăng Mặc: Sống chung với tôi mà cậu còn muốn ngủ à?
Khúc Quân: Ngay cả bé mập mà cũng gặm sạch, rốt cuộc anh có lòng tự trọng của một người có chỉ số thông minh cao ngất ngưỡng không hả!
Lăng Mặc: Lúc mập cậu là một cái bánh bao, khi gầy xuống là một con tôm bị lột vỏ, tôi gặm hay không gặm thì có liên quan gì đến lòng tự trọng, đều do khẩu vị mỗi người thôi.
Khúc Quân: Chòi má, ông đây sẽ nổ banh xác mi ra!