• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa hết tiết, Khúc Quân liền muốn xách đít chạy trốn, ai biết còn chưa đứng lên thì đã bị người nhấn ngồi xuống trở lại.

Mịa! Là tên nào có sức lực trâu bò thế hả!

Khúc Quân vừa quay đầu lại thì thấy đó là Lăng Mặc, khí thế nhất thời héo queo.

Lăng Mặc đặt mười đồng lên bàn.

“Tớ mới không phải là chân sai vặt của cậu đâu!” Khúc Quân cảm thấy Lăng Mặc không còn dễ thương như lúc trước nữa.

“Đi mua bánh phồng tôm, tiền dư cho cậu hết.” Lăng Mặc nói.

“Tớ ứ thèm!” Khúc Quân hất cằm lên, một bộ dáng vô cùng khí phách.

“Cậu không nhớ mình đã đáp ứng sẽ quan tâm đến tôi sao? Giờ tôi đang cho cậu cơ hội quan tâm.”

Lăng Mặc nhỏ giọng nói, môi của y cách vành tai của Khúc Quân rất gần, giống như tùy lúc có thể cắn một phát vậy. Khóe miệng của y hơi nhếch lên, Khúc Quân cậu có thể dựa vào kinh nghiệm lần trước mà khẳng định rằng tên này đang vui vẻ!

“Cậu ấu trĩ à! Ai thèm quan tâm cậu…”

Khúc Quân nhún vai tránh ra, cho đến khi Lăng Mặc xoay người đi.

Khúc Quân hít sâu một hơi, trong đầu nghĩ lỡ như mình không mua bánh phồng tôm giúp Lăng Mặc, người này lại giở trò khác thì mần sao?

Thây kệ, tôn nghiêm và khí phách có ăn được đâu, Khúc Quân cầm lấy tiền chạy đến căn tin.

Cậu mua hai gói bánh phồng tôm và một cái trứng muối, cũng vừa tiêu hết mười đồng, trở về lớp, ném bánh phồng tôm lên bàn Lăng Mặc.

Lăng Mặc đang đọc sách, Khúc Quân đang muốn xoay người rời đi thì cổ tay bị đối phương nắm lấy, vèo một cái kéo về.

“Cho cậu bánh phồng tôm. Coi như là phần thưởng cho cậu quan tâm tôi.”

Khúc Quân sửng sốt hai giây, mở to mắt nhìn chằm chằm Lăng Mặc, vẻ mặt của người này trước giờ luôn có một kiểu, nhưng việc y làm thì sai lắm sai a!

Phần thưởng? Chỉ là chân chạy vặt thôi mà, phần thưởng gì chứ? Cậu cũng không phải thú nuôi của Lăng Mặc!

“Cậu không ăn thì tớ ăn!”

Khúc Quân đẩy tay Lăng Mặc ra, quay về chỗ ngồi của mình ăn trứng muối.

Đúng là kì quái!

Lăng Mặc đúng là kì quái, cậu nên ứng phó sao đây!

Mà mọi chuyện diễn ra này đều lọt hết vào mắt của Sở Ngưng, nhỏ hơi nhíu mày lại.

Sau khi tan học, Khúc Quân đang đi bộ về nhà thì có người ở phía sau gọi tên cậu.

“Lộ Kiêu!”

Khúc Quân quay đầu lại thì thấy đó là Sở Ngưng “Ui, đại diện môn tiếng Anh của lớp à? Có chuyện gì không?”

“Tớ muốn hỏi cậu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa cậu và Lăng Mặc vậy?” Sở Ngưng không hề khách sáo một chút nào, vừa mở miệng liền trực tiếp hỏi thẳng.

“Hở? Chuyện giữa tớ và Lăng Mặc là sao?” Khúc Quân mờ mịt.

“Cho tới bây giờ Lăng Mặc chưa từng gần gũi với ai hết, mấy ngày nay đột nhiên chú ý đến cậu. Dù sao cũng phải có nguyên nhân chứ?”

“Có lẽ là do duyên phận?” Khúc Quân nhún vai.

Nghe Sở Ngưng nói thế, Khúc Quân chợt nhớ ra hồi nào đến giờ Lăng Mặc và Lộ Kiêu vốn không thân thiết mấy, hơn nữa dạo gần đây cậu luôn cảm thấy Lăng Mặc là chủ động tiếp cận cậu.

“Lăng Mặc… Cậu ấy… Cậu ấy không giống như những người khác! Nếu như cậu không thật lòng muốn làm bạn với cậu ấy thì hãy tránh xa cậu ấy ra!” Sở Ngưng vô cùng nghiêm túc nói.

“Ý cậu là sao? Đừng nói… Cậu có ý gì với Lăng Mặc nha, hơn nữa đâu tới lượt cậu quản chuyện của Lăng Mặc?” Khúc Quân buồn cười hỏi.

“Bọn tớ đã học chung với nhau hồi còn học cấp hai, tớ rất rõ ràng những chuyện cậu ấy đã trải qua! Khi người bạn thân nhất của cậu ấy, Mạc Tiểu Bắc qua đời, cậu ấy đã suy sụp rất nhiều! Cậu ấy sẽ không dễ dàng kết bạn với bất kì ai, cậu vốn không hề biết Mạc Tiểu Bắc có ý nghĩa như thế nào đối với cậu ấy đâu!”

“…Cái gì?”

“Hôm đó, tớ nghe được dì Lương, mẹ của Mạc Tiểu Bắc và Lăng Mặc nói chuyện với nhau.” Ánh mắt của Sở Ngưng đỏ hoe.

Trong khu nghĩa trang, từng tấm bia bộ thẳng hàng dày đặc, nhưng không hiểu tại sao lại khiến người ta cảm thấy trống rỗng.

Gió thổi qua kẽ lá, ánh nắng mặt trời chan hòa, nụ cười của Mạc Tiểu Bắc rất rực rỡ, bức ảnh được cắt từ tấm hình Lăng Mặc cõng Mạc Tiểu Bắc chụp chung ở sân vận động.

Nói đến ngày hôm đó đi viếng mộ Mạc Tiểu Bắc, hốc mắt của Sở Ngưng ánh lên hơi nước.

“Tiểu Bắc à, trong mắt mẹ, Tiểu Bắc mãi mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành.” Lương Như nói.

“Vâng.” Lăng Mặc chuyên chú lướt qua bức hình Mạc Tiểu Bắc và bia mộ.

“Vậy còn con? Thằng bé thích chơi đùa với con như thế, trong mắt con, thằng bé là người như thế nào?”

“Lúc cậu ấy cười ngây ngô trông giống như làn gió mát, lúc ngoan ngoãn nằm ngủ trông giống như mây trôi.” Giọng nói của Lăng Mặc rất nhẹ, giống như sợ thức tỉnh khỏi giấc mộng này.

“Đúng vậy.” Lương Như mỉm cười nói.

“Nhưng con không thể bắt được gió, cũng không thể chạm được tới bầu trời.”

Trái tim như bị nghiền ép vô hạn, máu huyết bị kẹt lại, rối loạn không tìm được phương hướng thông thuận, khi Sở Ngưng nói đến đây, trong mắt Khúc Quân đã lấp đầy ánh nước.

Cậu có một sự xung động muốn chạy vọt tới trước mặt Lăng Mặc, ôm chặt y vào lòng, nói hết tất cả mọi chuyện với y.

Cho dù là trong thực tế hay là trong thế giới được tạo nên bởi tiềm thức của y… Cậu đều nguyện ý làm bạn ở bên cạnh y.

“Thế nên, nếu như cậu không thật lòng thì đừng nên tiếp cận cậu ấy, đừng tỏ vẻ làm bộ muốn quan tâm đến cậu ấy! Đừng để cậu ấy nghĩ là thật! Một khi cậu đã chơi xong cuộc vui ‘làm bạn’ này của mình rồi, cậu chắc chắn sẽ làm cậu ấy bị tổn thương!”

Sở Ngưng vừa mới nói xong liền cúi đầu hít sâu một hơi.

Bởi vì Lăng Mặc đứng ở sau lưng Khúc Quân, nhưng Khúc Quân cũng không biết.

“Quan tâm một người sao có thể nói là trò chơi được? Lăng Mặc là người biết phân rõ đâu là thật đâu là giả. Cậu ấy không cần phải bắt lấy gió, cùng không cần phải chạm đến bầu trời, vì đã có tớ ở đây. Dù sao thì cũng cảm ơn cậu đã thật lòng quan tâm cậu ấy.”

Khúc Quân nhìn Sở Ngưng với ánh mắt chân thành.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Khúc Quân có một sự khát vọng mãnh liệt, cậu muốn bảo vệ một người, cho dù người đó ở trong thế giới ảo thay là thật.

Vừa xoay người thì đã chạm mắt với Lăng Mặc, trong khoảnh khắc đó, Khúc Quân có ảo giác như bị xuyên thấu.

“Lăng… Lăng Mặc…”

“Đi thôi. Đi đến trạm xe buýt chung đi.”

“À… Được.”

Khúc Quân đi theo sau lưng Lăng Mặc, hoàn toàn không biết nên nói gì với Lăng Mặc.

Người đứng đợi ở trạm xe rất nhiều, phía sau có bà mẹ vừa bồng con gái ngồi đợi xe đến vừa đọc truyện cổ tích <Cô bé lọ lem> cho con mình nghe.

“Cô bé lọ lem mang giày thủy tinh vào, ngồi lên xe ngựa với hoàng tử, cùng hoàng tử cử hành buổi hôn lễ vô cùng long trọng, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”

“Lộ Kiêu, cậu thích truyện cổ tích <Cô bé lọ lem> không?” Lăng Mặc đột nhiên hỏi.

“Tớ là nam, dĩ nhiên là không thích rồi. Hơn nữa truyện cổ tích rất không có logic. Chắc chắn giày thủy tinh của cô bé lọ lem rất lớn nên mới bị tuột ra! Rõ ràng không hợp size chân, làm sao hoàng tử có thể dựa vào chiếc giày thủy tinh mà tìm được cô bé lọ lem chứ?” Khúc Quân đáp.

“Tớ cũng không thích.” Lăng Mặc nghiêng mặt nhìn Khúc Quân “Một người đàn ông mà phải dựa vào đôi giày thủy tinh mới có thể nhận ra người mình yêu thì đúng là quá sai.”

“Đúng vậy!” Khúc Quân gật đầu đồng ý.

“Cho nên người mà tớ yêu, cho dù người đó có biến thành hình dáng gì hay là một người nào khác đi nữa, thì tớ cũng sẽ nhận ra người ấy.”

Lúc này xe buýt đến trạm, vì là giờ cao điểm nên tấp nập người lên xe xuống xe, hầu như không chừa một kẽ hở nào.

Khúc Quân có chút do dự “Hay là đợi chuyến sau đi?”

“Đợi thêm hai ba chuyến nữa thì cũng giống vậy cả thôi.”

Lăng Mặc nắm lấy tay Khúc Quân rồi kéo cậu chen chúc lên xe.

Ở trong xe ngoại trừ có chỗ đặt chân và tay vịn thì Khúc Quân gần như không thể cựa quậy cơ thể được.

Cậu và Lăng Mặc bị đám đông chèn ép chen chúc một chỗ, hai người đối mặt với nhau, Khúc Quân bối rối quay mặt sang một bên, còn Lăng Mặc thì một tay cầm tay vịn một tay vòng qua eo Khúc Quân ôm lấy cậu.

Lại là cảm giác khẩn trương này, Khúc Quân nói “Tớ… Tớ có thể đứng được!”

“Lộ Kiêu, cuối tuần này là cuộc tranh tài tuyển chọn đội bơi lội thiếu niên cấp thành phố, cậu nhất định phải thông qua.”

“Hở?”

“Tớ muốn tham gia tranh giải cùng với cậu.”

Nội tâm của Khúc Quân như nước ở trong cái ly, không thể tự mình chuyển động được.

“Được.”

Cậu nhớ lại hồi thi đấu hội thao ở cấp hai, cậu và Lăng Mặc cùng tham gia thi chạy tiếp sức.

Tớ cũng rất muốn cùng với cậu tham gia một sự kiện nào đó.

Đến cuối tuần, mới sáng sớm Khúc Quân đã lồm cồm bò dậy, Lưu Phân Hương đứng ở cửa phòng nói “Lộ Kiêu, có bạn học tới tìm con kìa!”

“Hở? Bạn học?”

Chẳng lẽ là Thịnh Dĩnh Hi.

Vừa mở cửa ra thì lập tức thấy Lăng Mặc đeo cặp đứng trước cửa.

Mặc dù trông y rất đẹp nhưng không mất đi nét anh tuấn, ngay cả Lưu Phân Hương đã lên chức dì rồi mà cũng không nhịn được nhìn lâu hơn một chút.

“Lăng Mặc? Sao cậu lại tới đây?”

“Tới rủ cậu đi chung đến câu lạc bộ thể dục.” Lăng Mặc trả lời.

Lưu Phân Hương lập tức nhiệt tình nói “Con… Con chính là Lăng Mặc? Chính là học sinh giỏi toàn diện nhất khối? Mau vào nhà ngồi! Lộ Kiêu còn chưa đánh răng nữa! Con đã ăn sáng chưa?”

“Cám ơn dì, con đã ăn rồi. Con có thể vào phòng Lộ Kiêu ngồi đợi được không ạ?”

“Tất nhiên là được! Mau vào đi con! Lộ Kiêu con nhanh lên kẻo bạn đợi lâu!”

Khúc Quân cứ thế bị Lưu Phân Hương đá đít vào toa lét.

Lăng Mặc đi vào phòng ngủ bây giờ của Khúc Quân, mặc dù có hơi nhỏ so với phòng ngủ lúc trước nhưng lại có hơi thở và tác phong quen thuộc của Mạc Tiểu Bắc.

Ví dụ như chiếc bút mực quên đậy nắp lăn lóc trên bàn, ví dụ như sách giáo khoa và quyển bài tập mở ra để lung tung trên bàn, cùng với…

Lăng Mặc cúi đầu xuống, bàn tay vuốt nhẹ lên tấm chăn được xếp thành một khối tàu hủ vuông vắn thẳng thớm, khóe môi của y nhếch cao nở nụ cười rất tươi.

Khúc Quân đi ra khỏi toa lét, nhìn thấy Lăng Mặc đang ngồi trước bàn học xem bài tập vật lý của cậu.

“Có phải tớ xong đời rồi không?” Khúc Quân vừa nhai bánh nhân đậu vừa hỏi.

“Chỉ cần chưa chết thì vẫn có cơ may cải tử hồi sinh.” Lăng Mặc đáp.

Khúc Quân suýt chút nữa buột miệng nói kiến thức của cấp hai và cấp ba không có giống nhau đâu.

Nhưng cậu cảm thấy nếu nói như vậy thì sẽ bị bại lộ, Khúc Quân thầm nuốt lời nói đó vào bụng.

Khi Khúc Quân và Lăng Mặc xuống lầu, phát hiện Lăng Mặc đạp cái xe có quấn băng keo trong đến đây.

Khóe mắt Khúc Quân hơi cay cay.

“Lên đi, tớ chở cậu.”

“Tớ nặng lắm đó…”

“Tớ đã từng chở người còn nặng hơn cả cậu.”

Đầu ngón tay của Khúc Quân khẽ run lên, Lăng Mặc chắc chắn là đang nói đến Mạc Tiểu Bắc.

Cậu làm ra vẻ cái gì cũng không biết leo lên yên sau.

“Này, tớ thấy xe cậu có quấn băng keo trong, liệu có bị lỏng ra không?” (Băng keo mà dán lâu thì thường sẽ bị bong tróc ra, hết độ dính.)

“Cậu nghĩ sao?”

Lăng Mặc hỏi lại rồi bất ngờ lấy chớn nhảy lên yên xe, cổ xe khẽ lắc một cái, Khúc Quân hoảng hốt ôm chặt lấy eo của Lăng Mặc.

“Cậu chạy cẩn thận tí đi!”

Cuộc tranh tài tuyển chọn đội bơi lội thiếu niên cấp thành phố có trên một trăm người tham gia. Mỗi một người sẽ được phát số thứ tự, hơn nữa sẽ chia thành từng nhóm. Phụ huynh được sắp xếp ngồi trên khán đài, những thí sinh tham gia chỉ khi nào được gọi số thì mới được vào.

Phòng thay đồ ở câu lạc bộ bơi lội không chứa được một lúc nhiều người, nên có những thí sinh mặc sẵn đồ bơi ở nhà.

Khúc Quân thở ra một hơi nói “Cũng may là không phân chung nhóm với cậu.”

“Cuộc thi tuyển chọn không phải là một nhóm hai người, mà là top tám người bơi nhanh nhất trong các thí sinh tham gia.” Lăng Mặc nói.

“Hở?”

“Nếu như cậu được phân chung nhóm với tớ, tớ còn có thể dựa vào tốc độ vớt vát cậu, còn nếu cậu bị phân chung nhóm với người bơi kém thì coi như xong.” Lăng Mặc trả lời.

Khúc Quân nuốt nước miếng, cho nên cậu chỉ có thể liều mạng bơi thôi a!

“Thế còn… Bơi tự do có nhiều người không?”

“Đầu tiên là bơi ếch, thứ hai là bơi tự do, cậu thấy sao?”

Khúc Quân bị ngàn tiễn xiên tâm liên.

Cuộc thi đấu đầu tiên là bơi ếch, Lăng Mặc kéo Khúc Quân đi ra bên ngoài vận động làm ấm người và thư giãn gân cốt.

Trong đám người, Khúc Quân liếc mắt thấy Thịnh Dĩnh Hi, cậu tính đi qua đó chào hỏi thì bị Lăng Mặc túm cái gáy lôi đi.

“Này! Gặp bạn học thì ít nhất cũng phải qua đó chào một tiếng chớ!”

“Không cần.” Lúc này cả người Lăng Mặc sặc mùi độc đoán bá đạo.

Khúc Quân cạn lời, cậu có thể cảm nhận được địch ý khó hiểu của Lăng Mặc đối với Thịnh Dĩnh Hi.

Rốt cuộc đến trận thi đấu bơi tự do, Khúc Quân và Lăng Mặc đều đăng ký bơi 100 mét, mà Thịnh Dĩnh Hi lại đăng kí bơi 400 mét.

Khúc Quân nhìn về phía Thịnh Dĩnh Hi, đối phương khẽ mỉm cười với cậu.

Sau khi ba nhóm đầu thi bơi tự do 100 mét xong, trong mắt Khúc Quân thì cho là thiếu kỹ thuật căn bản, phần lớn chỉ là học sinh yêu thích bơi lội mà thôi.

Ở bên cạnh hồ bơi có mấy người trung niên mặc quần áo thể thao, vừa nhìn là biết ngay đó là tổ huấn luyện viên thanh niên cấp thành phố.

Bọn họ nhao nhao lắc đầu, nhận xét nào là có vài người bơi lạc hướng, ngay cả tư thế bơi cũng không chính xác.

Lăng Mặc được xếp ở tổ thứ năm, Khúc Quân rướn cổ nhìn Lăng Mặc đứng khởi động trên bệ nhảy, tư thế kia thật đúng là hạc trong bầy gà, ngay cả mấy người huấn luyện viên kia cũng nhìn về phía Lăng Mặc.

Khi hiệu lệnh vang lên, Lăng Mặc liền đâm thẳng vào trong nước, y nhảy xuống cơ hồ vượt xa gấp đôi những người khác, ngay sau đó là đôi chân xinh đẹp uốn lượn kiểu cá heo, làm cho Khúc Quân ngồi trên khán đài cũng kích động theo. Tiếp theo lưu loát vẫy nước và đạp chân, nhanh chóng kéo dài khoảng cách với những người khác, vóc dáng mạnh mẽ như một mũi tên lao thẳng về phía trước, để lại một chuỗi bọt nước thẳng tắp, mấy vị huấn luyện viên đều bật dậy khỏi ghế, nhìn chằm chằm vào Lăng Mặc.

Lúc Lăng Mặc lộn người bơi về, bọn họ không hẹn mà vỗ tay rần rần, đợi đến khi Lăng Mặc kết thúc vòng bơi, những người còn lại thì mới đang lộn người bơi về.

Kết thúc vòng thi này, Lăng Mặc tháo kính bơi xuống ngửa mặt lên vuốt nước đi, sau đó chống hai tay leo lên bờ.

Mấy vị huấn luyện viên lập tức chạy ào tới bên người Lăng Mặc.

“Bạn học, em là học sinh trường nào vậy? Tên gì?”

“Em học ở trường Tam Trung, tên đầy đủ là Lăng Mặc.”

“Tam Trung… Đây chính là trường cấp ba tốt nhất thành phố a!”

===Hết chương 39===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 39.

Khúc Quân: Tui không phải là cô bé lọ lem, cũng không có mang giày thủy tinh, sao anh lại nhận ra được?

Lăng Mặc: Bởi vì cậu được làm riêng cho tôi.

Khúc Quân: Là sao?

Lăng Mặc: Cậu viết chữ cẩu thả như gà bới, không có đầu óc diễn trò, bộ dáng ăn uống, ngủ ngáy, xếp chăn hình đậu hủ, tất cả đều là dáng vẻ tôi thích.

Khúc Quân: Túm cái váy lại dùm! Tiểu gia nghe không hiểu gì hết!

Lăng Mặc: Xuyên thấu qua vẻ ngoài nhìn vào bản chất, tôi yêu tính hài hước và linh hồn ngây ngô trong sáng của em.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK