Chẳng qua Khúc Quân không thể chắc chắn liệu thế giới này có nối tiếp với thế giới kia không, nếu mà kí ức của Lăng Mặc ở thế giới này không có sự tồn tại sâu sắc của Mạc Tiểu Bắc thì quả là… một điều tiếc nuối.
Khi Khúc Quân lần nữa ngẩng đầu lên, phát hiện Lăng Mặc vẫn còn đứng ở nơi đó, hơn nữa còn đang nhìn về phía mình.
Ánh mắt của y cực lạnh, lạnh đến mức giống như miếng băng rơi vào ngọn lửa cháy hừng hực, nháy mắt bốc hơi điên cuồng.
Khúc Quân theo bản năng lui về sau nửa bước, nhưng cậu quên mất mình đang đứng mấp mé ở bờ hồ, nên lỡ đạp hụt rơi cái tùm xuống hồ một lần nữa.
“Ùm—!” một tiếng, nước văng khắp bốn phía
Khúc Quân đang muốn bơi lên trên thì bất hạnh nhận ra bắp chân trái của mình bị chuột rút!
Cậu ôm bắp chân, tự nhủ ‘Thả lỏng… Thả lỏng là ổn thôi’, nhưng bắp thịt ngày càng rút chặt lại, trong nhất thời cậu không thể thả lỏng được.
Lúc đầu Sở Ngưng còn đứng bên hồ nghĩ Khúc Quân đang giở chứng đùa cợt “Tên này là tự té xuống nha, tớ không có đẩy cậu ta đâu!”
Kết quả mười giây trôi qua, không thấy Khúc Quân nổi lên, Lý Tĩnh cuống quýt nói “Sao cậu ấy còn chưa lên? Đừng nói lúc té xuống bị va đập vào đâu rồi?”
Sở Ngưng cũng cảm thấy không đúng, đi tới bên hồ hô lên “Lộ Kiêu! Lộ Kiêu cái tên đùa dai nhà cậu! Đừng có giả bộ nữa, mau đi lên đi!”
“Lộ Kiêu! Lộ Kiêu! Cậu không có chuyện gì chứ!” Lý Tĩnh cũng hô lên.
“Ai đó đi xuống xem được không? Trong số đây có ai biết bơi không vậy!” Lý Tĩnh sốt ruột túm lấy một người bên cạnh hỏi.
“Tớ không biết bơi!”
“Không biết, hồ nước này sâu quá, còn tớ thì bơi kém lắm!”
Sở Ngưng rốt cuộc cũng ý thức được tình huống đặc biệt nghiêm trọng, lớn tiếng gào
“Cứu mạng! Cứu mạng! Có học sinh bị rớt xuống hồ! Cứu mạng!”
Khúc Quân ở trong hồ ôm cái giò bị chuột rút, khóc không ra nước mắt.
Sao bây giờ mới gọi người tới cứu hả cô nương!
Nãy giờ chớt ở đâu vậy hả!
Tui mà trực tiếp ngủm ở đây là coi như đi tong nhiệm vụ đó!
Những người trên bờ cũng xúm tụm lại hô tên cậu, nhưng không có ai dám nhảy xuống cứu cả.
“Lộ Kiêu! Cậu đừng có giỡn nữa— Tớ sẽ không nói chuyện lớn tiếng với cậu nữa đâu! Cậu mau lên đây đi! Xin cậu đó!”
Lúc này Sở Ngưng gấp đến sắp khóc tới nơi.
Một bóng người chợt lóe lên bên cạnh nhỏ, Sở Ngưng còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã lao thẳng xuống nước.
Nhỏ vừa quay đầu lại thì phát hiện Lăng Mặc vốn đứng dưới gốc liễu đã biến mất!
Lúc này Khúc Quân tự giận mình, chắc chắn cậu sẽ là người đầu tiên ghi danh có thời gian tư duy thâm tiềm ngắn nhất từ trước đến giờ, sau đó lập tức bị đá đít khỏi nhiệm vụ….
Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu loáng thoáng nhìn thấy có bóng người bơi về phía mình, từ trong hỗn độn vọt tới… Giống như ảo giác.
…Lăng Mặc…
Khúc Quân hé môi đọc ra cái tên kia, cũng thở ra luôn ngụm khí cuối cùng trong phổi.
Cảm giác có người ôm lấy mình, giống như đưa cậu ra khỏi vực sâu không đáy.
Lồng ngực quen thuộc, lực cảm quen thuộc, mang cậu xông thẳng ra khỏi mặt nước.
Đối phương kéo cậu vào gần bờ, Khúc Quân vươn tay chống lên thành bờ, nhưng không nhấc cả người lên được. Chân cậu vẫn chưa khôi phục lại sức lực.
“Hai cậu ổn chứ? Lộ Kiêu! Cậu muốn hù chết bọn tớ đấy à!”
“Tớ bị chuột rút…” Khúc Quân nói.
Lăng Mặc dễ dàng chống tay nhảy lên bờ, Lý Tĩnh và Sở Ngưng hai người hai bên nắm lấy tay Khúc Quân kéo cậu lên, nhưng ngược lại làm cho Khúc Quân không có chớn đi lên.
Trên tay bị mất lực, Khúc Quân trợt một cái, suýt chút nữa lại té vào trong nước, chợt cổ tay cậu bị ai đó giữ chặt lại.
“Lăng Mặc!” Sở Ngưng kinh ngạc nhìn người bên cạnh.
Nhỏ cho là Lăng Mặc chịu nhảy xuống nước cứu Lộ Kiêu đã là ngoài dự đoán của mọi người rồi, nhưng không nghĩ tới y còn biết hỗ trợ kéo Lộ Kiêu lên!
“Hai cậu thả tay ra đi.” Lăng Mặc nói.
Sở Ngưng và Lý Tĩnh tránh ra, Khúc Quân cảm giác mình dán chặt vào ngực Lăng Mặc, tựa như có thể nghe rõ ràng nhịp tim của y.
Lăng Mặc cũng mất trọng tâm, Khúc Quân nằm trên người y, cùng nhau té trên bờ.
Khúc Quân trợn to mắt nhìn Lăng Mặc, ánh mắt của y vẫn hờ hững như hồi còn ở cấp hai, nhưng trong cái hờ hững đó có cái gì đó khiến Khúc Quân cảm thấy sợ hãi.
Rất lâu sau này Khúc Quân mới hiểu được… Đó chính là nỗi khát vọng cháy bỏng điên cuồng ẩn nấp thật sâu trong ánh mắt đó.
“Cám… Cám ơn…” Lúc này Khúc Quân mới lên tiếng.
“Cậu tên gì?”
Tiếng nói của Lăng Mặc vang lên, vẫn là giọng nói ung dung lãnh đạm như nước kia, giây phút này Khúc Quân nghe thấy giống như đã cách một đời.
“Cái tên đáng ghét này là…”
Sở Ngưng còn chưa nói hết thì đã bị Lăng Mặc cắt ngang.
“Tôi đang hỏi cậu ta chứ không có hỏi các cậu.”
Giọng nói và thái độ của y mang theo sự sắc bén, vô hình tách biệt với mọi người.
Khúc Quân há miệng, cậu lại xém buột miệng nói mình là ‘Khúc Quân’.
“Lộ Kiêu.”
“Lộ là gì? Kiêu là gì?”
Lăng Mặc cứ như vậy nhìn cậu, lực độ trong ánh mắt y làm cho Khúc Quân nhớ tới thời điểm cậu còn là Mạc Tiểu Bắc, lúc đó cậu ở trên đường lôi kéo khuyên lơn Lăng Mặc về nhà mình, y đã nhìn cậu giống như vậy.
Khúc Quân đứng hình tại chỗ.
Quả thật cậu không biết tên của thân thể này viết ra sao hết ớ!
“Cám ơn.” Hai tay Khúc Quân còn đang chống hai bên hông của Lăng Mặc, cậu nghiêng mặt đi, định lảng tránh vấn đề này.
Nhưng không ngờ Lăng Mặc đặt một tay sau lưng cậu, còn tay kia nắm cằm cậu dùng sức xoay lại.
Hai cơ thể cách nhau lớp quần áo mỏng tanh ướt nhẹp, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể của nhau.
Tại sao Lăng Mặc lại muốn biết tên của cậu?
Đừng có nói là lúc mới lẻn vào thì đã bị Lăng Mặc phát hiện nha?
Không thể nào!
Phản khoa học!
Cũng chẳng phải là định mệnh gặp gỡ gì đâu!
Giang Thành đã nói qua, nếu như bị Lăng Mặc phát hiện thì rất có thể cậu sẽ bị gạt bỏ ngay lập tức!
Khúc Quân khẩn trương không thôi, cậu cẩn thận nhớ lại lúc nãy mình vắt khô quần áo có nhìn lướt qua cái tên bên tay áo.
“ ‘Lộ’ trong ‘Tất cả con đường đều dẫn tới La Mã’.” Khúc Quân thử lần nữa chống tay ngồi dậy, nhưng cái tay để trên lưng cậu của Lăng Mặc vẫn vững vàng như cũ. (Lộ = Đường)
“Còn Kiêu là gì?”
Tim Khúc Quân đập như sấm, chẳng lẽ Lăng Mặc đã bắt đầu cảnh giác cậu rồi sao? Muốn cảnh giác bất kỳ người ngoại lai nào xâm nhập vào tiềm thức của y?
Cậu lại liều mạng nhớ cái chữ còn lại.
Không có ba chấm thủy, cho nên không phải là chữ kiêu (潇)này, cũng không phải là chữ kiêu (萧) này luôn…
(潇: Nước sâu trong vắt, 萧: tiêu điều, hoang sơ, ba chấm thủy (bộ thủy): 氵)
Khúc Quân chợt nhớ đến vị đội trưởng tên Lý Kiêu của mình, lúc đó đội trưởng đã giải thích chữ Kiêu như thế nào nhỉ?
Kệ! Chơi luôn!
“ ‘Kiêu’ trong ‘Tiểu đoàn kỵ binh dũng mãnh thời cổ đại’!” Khúc Quân lần nữa khấn phật đoán mò, nhưng rốt cuộc cũng thành công.
(Kiêu骁: dũng mãnh)
“Lăng Mặc, cậu không sao chứ?” Sở Ngưng đi tới muốn đỡ Lăng Mặc dậy “Chúng ta đều là bạn học chung lớp với nhau mà, mặc dù cậu không để ý đến chuyện khác nhưng chả lẽ không nhớ tên của Lộ Kiêu?”
Nhỏ còn chưa đụng vào thì y đã tự mình đứng dậy.
“Tại sao tôi lại để ý chứ?”
Y vẫn là cái tính không để bất kỳ ai vào mắt, giống như không thấy ánh mắt tràn đầy lo lắng quan tâm của Sở Ngưng và Lý Tĩnh dành cho y, một mình rời khỏi.
Điều khác biệt duy nhất so với lúc trước là, y không còn mang lại cảm một người thiếu niên gầy yếu nữa mà là sự hờ hững bất cần đời, nhưng đó lại là tấm áo giáp bảo vệ y.
Y lãnh đạm vì y cô độc.
Chẳng qua là nếu từ trước tới giờ y không chú ý đến người tên Lộ Kiêu này thì tại sao bây giờ lại hỏi đến?
Ngay lúc đó, Khúc Quân nghe một tiếng quát tháo “Lộ Kiêu—-! Con không ở nhà đọc sách mà chạy ra ngoài làm cái gì!”
Một giây tiếp theo, lỗ tai của Khúc Quân bị người nắm nhéo một phát đau điếng, cậu thề là cậu chưa từng thấy qua thủ pháp nhéo tai nào nhanh gọn lẹ đến vậy… Thím hai à…
“Ui da! Đau! Đau! Đau! Thím hai! Thím làm cái gì vậy!”
Một giây tiếp theo, Khúc Quân liền bị liên hoàn đấm đá cú nhéo.
“Mày dám kêu mẹ mày là ‘Thím hai’ à! Chán sống rồi hả con!”
Cái gì?
Vị thím hai chằn lửa này là mẹ của cậu?
Khúc Quân lúc này vô cùng nhớ nhung người mẹ Lương Như dịu dàng và thân thiện trước đây!
Đi theo mẹ Lộ Kiêu về nhà, cậu lập tức bị đá đít vào phòng.
“Còn một tháng nữa là thi cuối học kỳ rồi, mày còn có bản lĩnh đi lêu lỏng ngoài đường thì không bằng đi ngó thành tích của mình đi!”
Đầu óc Khúc Quân mơ hồ, lúc cậu còn là Mạc Tiểu Bắc thì thành tích tương đối tốt lắm nha!
Tiện tay kéo hộc bàn ra, thì nhìn thấy một đống bài kiểm tra bị vò nhăn nhúm, lật xem cuốn sách đại số ‘đã lâu’, nhìn bài kiểm tra một tiết ‘đã lâu’ trong lớp, rồi đến khi nhìn bài thi học kỳ…
Ngay cả những môn khác như vật lý hóa học, cũng giống đều hết, thê thảm đến mức không nỡ nhìn…
Khúc Quân cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng cậu nhóc Lộ Kiêu này thi đậu cùng một trường với Lăng Mặc mà, cũng là Tam Trung đó?
Tam Trung chính là trường điểm danh giá nhất thành phố này, nếu có thể thi đậu Tam Trung thì tại sao thành tích lại thảm hại be bét thế này? Dù có nhắm mắt viết bừa thì… Cũng không tệ đến cỡ này đâu!
Đầu của Khúc Quân bắt đầu đau lâm râm, cậu đụng phải một vấn đề tương đối nghiêm trọng, đó chính là cậu phải lấy lại kiến thức căn bản từ đầu đến giờ, nếu không thì thành tích sẽ tuột dốc nhanh dần đều, và cuối cùng sớm muộn gì cũng phải nghỉ học!
A…A…Cậu không hề muốn chăm chỉ học tập một chút nào hết!
Tối hôm đó, Khúc Quân vừa thích ứng ‘người mẹ mới nhậm chức’ Lưu Phân Hương của mình, vừa dỏng tai nghe cô nói chuyện.
Chồng của Lưu Phân Hương đã qua đời hai năm trước, Khúc Quân đã lĩnh hội được cảm giác sống độc thân của cô.
Rốt cuộc cậu cũng hiểu rõ nguyên nhân tại sao thành tích Lộ Kiêu lại thụt lùi như vậy— Lộ Kiêu nghiện game trên internet, cả ngày ngâm mình trong quán nét. Lưu Phân Hương không cho con trai tiền, Lộ Kiều lén trộm tiền trong túi sách của bà, sau đó um sùm đến mức Lưu Phân Hương chiều nào cũng đến túc trực trước cổng trường đón đứa con nghiện game nặng của mình về.
Nhưng thật ra nghiện game internet chỉ chiếm nhiều thời gian của Lộ Kiêu thôi, trên thực tế, con trai học giỏi thì chỉ cần chăm chỉ chút là được, cái mà chân chính quất Lộ Kiêu một đòn trí mạng, đó là cậu ta yêu qua mạng!
Sau một thời gian yêu đương trên mạng, sau đó hẹn gặp mặt nhau ở ngoài đời, nhưng kết quả lại làm người ta hộc máu.
Lưu Phân Hương không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng con trai của cô hoàn toàn chán chường. Không chơi game nữa, mà cũng chẳng đoái hoài gì đến chuyện học hành, không biết là đã bị uất ức lớn gì.
Khúc Quân vốn muốn đăng nhập vào tài khoản QQ của Lộ Kiêu xem cậu ta đã chat chít những gì, tiếc là không biết mật khẩu nên đành từ bỏ.
So với việc này, Khúc Quân nhận ra bây giờ cậu là học lớp mười một, cậu phải nhanh chóng ‘thân cận’ với Lăng Mặc, có lẽ… Giống như trước đây đi tìm Lăng Mặc dạy kèm cho mình?
Chỉ có thể ngày mai đến trường coi tính tình bây giờ của Lăng Mặc như thế nào rồi mới lên kế hoạch tác chiến!
Cũng tối hôm đó, Lăng Mặc ăn cơm cùng với Lương Như.
“Mẹ, sắp tới ngày giỗ của Tiểu Bắc, con muốn xin nghỉ học để đi tảo mộ với mẹ.” Lăng Mặc gắp một miếng thịt xườn để vào chén cơm của Lương Như.
“Con học giỏi, mẹ biết nghỉ học một hai ngày cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện học hành. Nhưng mà… Mẹ sợ con đến đó rồi tâm tình sẽ không được tốt.” Ánh mắt của Lương Như có chút ướt át.
“Chưa biết nữa. Mẹ, mẹ còn nhớ câu cửa miệng của Tiểu Bắc là gì không?” Giọng nói của Lăng Mặc nhàn nhạt, tất cả mọi hỉ nộ ái ố của y đều chìm sâu xuống đáy biển đen ngòm.
“Câu cửa miệng của thằng bé à… Thường xuyên hét lên oai oái…” Lương Như bỗng nhiên nhớ tới gì đó liền bật cười “Con còn nhớ vào ngày chuẩn bị đi thi cấp ba không, Tiểu Bắc rêu rao nói ‘Đờ phắc, hôm nay là ngày quốc khánh của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đó!’”
Lăng Mặc siết chặt đũa “Vâng… Con còn trả lời là ‘Ngày quốc khánh của nước người ta thì liên quan gì đến mình, cậu đừng lý sự nữa.’”
“Đúng vậy, mẹ rất thích nghe hai đứa nói chuyện với nhau.” Lương Như cười nói.
“Mẹ, hôm nay con có nghe một người nói ‘Đờ phắc’.”
“Cho nên con muốn kết bạn với người đó? Mẹ và ba con cũng nhớ nó lắm.”
Mắt thấy Lương Như sắp khóc, Lăng Mặc nhẹ giọng an ủi nói “Mẹ ăn cơm đi. Nếu như gầy xuống, ngày giỗ Tiểu Bắc về thấy thế sẽ đau lòng lắm.”
Ăn cơm tối xong, Lăng Mặc trở về căn phòng ngủ mà y và Khúc Quân đã từng sống chung với nhau. Tất cả đều vẫn như cũ, ngay cả hai cái ghế nhỏ trước bàn học cũng còn nguyên đó.
Lăng Mặc tiện tay kéo hộc bàn ra, bên trong có một bức hình hai người chụp chung khi tham gia hội thao cuối cùng của năm cấp hai. Khi đó Khúc Quân thi chạy tiếp sức bị té trầy đầu gối, mặc dù rất đau nhưng vẫn ôm cổ Lăng Mặc cười vô tư.
Đầu ngón tay của Lăng Mặc khẽ chạm lên khuôn mặt tươi cười kia “Không phải nói là sẽ chờ tớ về sao? Cậu chạy đi đâu rồi?”
Phía dưới là rất nhiều quyển bài tập và bài thi, được xếp ngay ngắn và giữ gìn cẩn thận, tựa như còn có thể cảm nhận hơi ấm và lực độ viết chữ của người kia.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Phân Hương vốn như thường lệ đi vào phòng nhéo tai kêu con trai thức dậy, không ngờ con mình đang đánh răng rửa mặt trong phòng vệ sinh.
Lưu Phân Hương không có nấu bữa sáng thịnh soạn như Lương Như, nên cũng không cần phải lo lắng vì dư dinh dưỡng, nuôi Khúc Quân mập mạp thêm lần nữa.
Khúc Quân vừa tới cổng trường thì thấy mười một đứa sao đỏ đang đứng xếp hàng chào đón thầy cô, còn năm phút nữa là bắt đầu ghi tên học sinh đi trễ.
Khúc Quân nhanh chân vào trường, còn chưa đi được hai bước thì có người kêu “Lộ Kiêu! Lộ Kiêu cậu chờ một chút!”
Khúc Quân còn chưa quen với cái tên này, cho nên không hề phản ứng, đến khi có người vỗ lên vai cậu.
Bây giờ Khúc Quân đã không còn là Mạc Tiểu Bắc mập mạp chậm chạp kia nữa, cậu theo phản xạ tóm chặt lấy cổ tay của đối phương, rồi vặn một cái, quăng đối phương xuống đất.
Khi đối phương phát ra tiếng kêu đau, lúc này Khúc Quân mới chú ý tới cánh tay áo của đối phương có đeo vải đỏ tượng trưng cho sao đỏ đang chấp hành nhiệm vụ.
Khúc Quân vội vàng thả tay ra.
Lúc này đối phương mới lồm cồm bò dậy, ôm cánh tay nhìn cậu.
Đó là một học sinh nam rất đẹp trai, bên dưới khóe miệng có nốt ruồi son, nhìn trông khá là phong lưu.
“Lộ Kiêu, cậu ra tay nặng như vậy… Là vì còn ghét tớ?”
“Hở? Cậu là ai? Tại sao tớ lại ghét cậu?”
Khúc Quân rất rộng rãi hào sảng, cho dù trước giờ Lộ Kiêu có ghét ai, hận ai hay yêu ai đi nữa thì cậu cũng không quan tâm.
Đối phương cười nhăn nhó “Cậu chịu đến trường là tốt rồi. Nếu không tớ sẽ áy náy chết mất.”
“Vậy cậu không cần phải áy náy nữa, từ giờ trở đi, tớ sẽ cố gắng nỗ lực phấn đấu vì học tập!”
“Thịnh Dĩnh Hi! Còn một phút nữa là đóng cổng trường rồi! Cậu mau tới đây làm nhiệm vụ đi!” Một bạn học nữ gọi cậu ta.
Ồ, thì ra thằng nhóc vỗ vai cậu tên là ‘Thịnh Dĩnh Hi’.
Khúc Quân cười nói “Sao tên cậu nghe giống con gái quá vậy?”
Thịnh Dĩnh Hi lập tức xấu hổ, cậu ta chìa tay ra như muốn bắt tay với Khúc Quân.
Lúc này có một bóng người hai tay đút túi, đeo tai nghe đi vào cổng trường, vừa vặn đứng giữa Khúc Quân và Thịnh Dĩnh Hi.
“Các người đang cản đường.”
Nghe giọng nói lạnh như băng đó, Khúc Quân theo bản năng run lên, nghiêng mặt sang nhìn thì thấy đó là Lăng Mặc.
Không biết có phải ảo giác hay không, ánh mắt của Lăng Mặc còn vô tình quét qua mặt Khúc Quân, cậu lập tức sốt sắng nuốt nước miếng một cái ‘ực’.
“À, thật xin lỗi.” Thịnh Dĩnh Hi lập tức xê người ra.
Lăng Mặc cứ như vậy đi qua giữa hai người họ.
Khúc Quân nhìn bóng lưng của y, lập tức hồi thần lại rồi chạy về lớp.
Tiết truy bài đầu giờ hôm nay vẫn là buổi đọc tiếng Anh quen thuộc, ngay cả đại biểu môn tiếng Anh vẫn không thay đổi, Sở Ngưng.
Còn chỗ ngồi hiện tại của Khúc Quân giống y chang như hồi cậu mới là Mạc Tiểu Bắc.
Sở Ngưng đang kêu cả lớp đọc từ đơn, có lẽ là Khúc Quân nhìn nhỏ quá nhập tâm, làm Sở Ngưng không vui, nhỏ lạnh lùng nói “Lộ Kiêu, cậu đọc cho cả lớp nghe từ đơn đầu tiên ở trang số ba.”
Hở? Lại là từ đơn?
Cái cảm giác định mệnh lập lại lần hai này là sao!
Khúc Quân vội vàng cúi đầu nhìn từ đơn, may mắn! Cậu biết từ đơn này!
“Contribute.”
Sở Ngưng ngẩn người, gật đầu nói “Lộ Kiêu, nên chăm chú đọc từ vựng đi, đừng nhìn tớ nữa.”
“Tớ đâu có nhìn cậu đâu, tớ chỉ đang ngẩn người thôi mà.”
Nói xong, Khúc Quân cúi đầu nghiêm túc nhìn sách giáo khoa tiếng Anh.
Lăng Mặc ngồi xéo phía sau đang cúi đầu lật sách bỗng cứng đờ, y ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Khúc Quân.
Tiết đầu tiên hôm nay là môn tiếng Anh.
Khúc Quân ngẩng đầu chăm chú nghe giảng, so với toán lý hóa thì tiếng Anh dễ tiếp thu hơn.
Giáo viên tiếng Anh thấy Lộ Kiêu hồi nào tới giờ vẫn luôn ngủ gục trong lớp, nhưng hôm nay lại ngồi ngăn ngắn nghe giảng bài, vì vậy cô nhìn Khúc Quân nói “Lộ Kiêu, cô cho một câu tiếng Trung như sau ‘Khi anh ấy đang ở Bắc Kinh, anh ấy sống cùng ba mẹ mình’, em hãy dùng ngữ pháp during chuyển sang tiếng Anh cho cô, lên bảng cầm phấn viết.”
===Hết chương 33===
Tác giả có lời muốn nói: DAY 33.
Lăng Mặc: Đây chính là định mệnh.
Khúc Quân: Đây chính là kiếp nạn!
Lăng Mặc: Hừ hừ, cậu sẽ nhanh chóng đắc đạo thành phật thôi. Tôi nhìn khả năng diễn xuất của cậu không ngừng rớt đài thê thảm.
Khúc Quân: Cái quần! Lần sau ông đây sẽ chuẩn bị kĩ càng hơn!
Lăng Mặc: Ừa. Vậy chúng ta sẽ quyết chiến bằng ‘súng’ thật trong hiện thực!
Khúc Quân: …Tui quyết định, tui sẽ giáo dục anh thật tốt trong cái thế giới này trước đã!