Cô bỗng la lên như vậy khiến mọi người đều kinh ngạc. Hoắc Cần trên mặt cũng có chút không nỡ.
Đặc biệt thấy cô bé khóc đến mặt đỏ bừng, đôi mắt đều là nước mắt, còn mang theo một loại tuyệt vọng cùng ỷ lại, trong nháy mắt khiến hắn cảm thấy có chút động lòng.
"Ký chủ, sắp thành công rồi, cố gắng một chút." 888 cổ vũ.
Tô Nguyên Nguyên thanh âm lớn hơn nữa: "Anh, anh hai, anh hai ơi.."
Cô thiếu chút nữa kêu 'Oppa' luôn rồi.
888: "..."
Lúc này đừng nói là Cao chủ nhiệm, tới bí thư thôn cũng bị cảm động: "Lại thêm một ấm nước!"
Tô Nguyên Nguyên vừa nghe còn có chỗ tốt lại gào khóc lớn hơn nữa, giọng nói đều ách: "Khụ khụ, anh hai, em muốn anh hai.. anh ơi.."
Cao chủ nhiệm lại nói: "Lại thêm một khối xà phòng!" cô tự xuất tiền túi ra.
Hoắc Cần nhưng thật ra không để ý nghe đến xà phòng gì mà là nhìn đôi mắt Tô Nguyên Nguyên đều khóc sưng: "Được rồi."
Mãi cho đến bí thư thôn đến Công Xã đăng ký hộ khẩu phân chia đồng ruộng cùng đồ vật, Tô Nguyên Nguyên mới đi theo Hoắc Cần trở về nhà, tảng đá nặng trong lòng cô mới được buông xuống.
Làm cô kinh hỉ đó là nông trường còn phát tiền an ủi cho cha mẹ nguyên chủ, tuy rằng không nhiều lắm cũng chỉ 200 khối tiền, nhưng đối với hai đứa trẻ mà nói đã là số tiền khổng lồ.
Tô Nguyên Nguyên tuy rằng trước mắt vẫn là một đứa bé 3 tuổi nhưng cô cảm thấy bản thân tốt xấu gì cũng là người trưởng thành, như thế nào cũng phải chiếu cố tốt thiếu niên có nội tâm đã hắc ám này. Vì thế có được tiền trong tay lúc sau, nghĩ phải cho Hoắc Cần mua quần áo mới, giày mới.
Cô nhưng nhìn thấy quần áo trên người Hoắc Cần toàn mụn vá, giày còn thủng lỗ lộ cả ngón chân ra, quần thì ngắn ngủn, giờ đang mùa đông rất lạnh. Nhìn Hoắc Cần hiện tại, có ai có thể nghĩ đến đây là đại lão hô mưa gọi gió ở cả một vùng phương nam về sau đâu.
"Em mua cho anh một cái áo bông. Anh hai, anh đừng bị lạnh nha."
Cô tuổi còn nhỏ, thanh âm mềm mại, ngữ khí tuy nghiêm túc nhưng lại càng có vẻ nhuyễn manh đáng yêu.
Hoắc Cần ngồi trên băng ghế duy nhất trong nhà, cúi đầu nhìn cô bé, trong mắt không tự giác lại có thêm một chút độ ấm. Nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên nhìn qua, hắn lập tức quay đầu đi, vẻ mặt cao lãnh.
Trong thôn trẻ con rất nhiều, Hoắc Cần nhìn thấy không ít nhưng không thấy một đứa bé nào hiểu chuyện như em họ của hắn.
Có tiền không nghĩ đến mua đồ ăn, mà sẽ nghĩ đến hắn, một người mới quen biết không đến một ngày.
Loại cảm giác này Hoắc Cần cảm thấy xa lạ, nhưng lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Giờ khắc này hắn mới mơ hồ cảm thấy chính mình thật sự có người thân.
"Đói bụng rồi đi, anh đi làm thức ăn." Hoắc Cần xoay người đi vào bếp.
Tô Nguyên Nguyên vừa nghe liền chạy nhanh đuổi theo, chuẩn bị xem lương thực trong nhà dự trữ có bao nhiêu.
Trong nhà đồ ăn ngon đã không có, vẫn là trước đó phân ruộng trong đội lương thực còn dư được phân cho. Hoắc Cần ngày thường có đồ ngon thì liền ăn ngay cũng không giữ lại làm gì.
Lúc này liền chỉ dư ra một ít bột ngô còn có thể ăn, nhìn đến bé con đi theo phía sau hắn chạy tới chạy lui, hắn lại có chút hối hận trước đó đồ ngon đều ăn xong hết rồi, trong lòng có chút ảo não.
Sắc mặt này của hắn ở Tô Nguyên Nguyên nhìn thấy thì nghĩ là hắn đang rầu rĩ chuyện lương thực không còn bao nhiêu.
Làm một người trưởng thành, vẫn là một người trưởng thành thích xen vào chuyện của người khác, Tô Nguyên Nguyên cũng bắt đầu vì kế sinh nhai trong nhà mà phát sầu.
"888 làm sao đây, trong nhà sắp không còn thức ăn rồi."
888 rất nghiêm túc an ủi cô: "Không có việc gì, nhân vật mục tiêu sẽ không để ngươi đói chết đâu. Hắn là đại lão."
".. Ý ta là ta muốn giúp đỡ nhân vật mục tiêu. Ta là người trưởng thành không thể liên lụy người khác được. Vạn nhất hắn cảm thấy áp lực quá lớn sau đó cảm thấy cuộc sống như vậy thật không chịu nổi nữa rồi làm chuyện xấu thì sao?"
"Đó chính là lúc thời gian thử việc kết thúc, giải trừ ngươi ngay."
Tô Nguyên Nguyên: "..."
Cô xem như đã rõ, cái gọi là trợ lý này căn bản cũng không dùng được gì!
Muốn hoàn thành nhiệm vụ, vẫn là phải dựa vào chính mình. Vì không để cho Hoắc Cần áp lực quá lớn mà đi làm chuyện xấu, thời điểm ăn cơm cô không ăn nhiều chỉ ăn chưa đến nửa chén cơm, còn lại đều để cho Hoắc Cần ăn: "Em ăn không vô nữa, anh ăn nhiều đi."
Cô nghĩ thể hiện bản thân ăn so với gà còn ít hơn nhiều, làm so với cẩu sẽ nhiều hơn, ngàn vạn đừng ghét bỏ cô, cũng đừng cảm thấy nuôi cô áp lực lớn. Cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, sinh hoạt từ từ sẽ tốt hơn.
Hoắc Cần cảm thấy cảm xúc xa lạ kia lại hiện lên, hắn kiên định đem cháo đổ vào chén của cô: "Ăn, ăn nhiều một chút, anh còn không đến mức không nuôi nổi em!"
Nói xong liền xoay người sang chỗ khác há to mồm ăn sạch sẽ đồ ăn trong chén.
Tô Nguyên Nguyên cảm thấy hắn hình như hiểu lầm gì đó.
Còn không kịp giải thích, Hoắc Cần đã đem đồ trong chén ăn hết sạch sẽ, xoay người thấy Tô Nguyên Nguyên còn không ăn. Hắn liền nhớ đến cảnh tượng bà lão ở đầu thôn đúc cơm cho cháu trai.
Hắn nhìn em họ, còn nhỏ như vậy chắc không biết tự ăn cơm.
Vì thế hắn đem thức ăn đưa đến bên miệng cô, vụng về học theo bộ dáng của bà lão kia mở to miệng: "A--"
Tô Nguyên Nguyên theo bản năng há miệng ăn một ngụm, sau đó mới phản ứng lại, tức khắc cả người cảm thấy như sét đánh. Cô đây là bị người ta đúc ăn!
Nhưng người đúc cô lại cảm thấy làm như vậy thật thú vị rất có cảm giác, một loại thú vui khi nuôi con nít cho nên lại tiếp tục đúc cho cô ăn, vừa đúc vừa nói: "Em có tên ở nhà sao?"
Tên ở nhà?
Nguyên thân đương nhiên là có, gọi là Hoa Hoa. Tô Nguyên Nguyên trước kia có nuôi một con mèo cũng đặt tên này, cho nên kiên quyết không thể để cho người khác biết. Cô nghiêm túc lắc cái đầu nhỏ.
"Kia thì anh về sau gọi em là bé đi." Hoắc Cần cũng nghiêm túc nói. Hắn trước kia đi huyện thành nghe một bà lão gọi một bé gái như vậy, lúc ấy liền cảm thấy thực dễ nghe. Hiện tại nhà mình cũng có một bé con, hắn đương nhiên cũng sẽ lấy tên ở nhà như vậy cho bé con.
Tô Nguyên Nguyên run run: "888, ta cảm thấy hắn không xem ta như em gái, mà là như con gái của hắn a."
"Chúc mừng ngươi, con gái so với em gái thân hơn nhiều."
"..."
Tô Nguyên Nguyên nhìn Hoắc Cần nghiêm túc đúc cô ăn, trong lòng có chút tò mò, thiếu niên ôn nhu đúc cơm cho con nít như vậy, về sau thật sự sẽ làm ra những chuyện xấu đó sao?
Hơn nữa dựa theo hệ thống kiểm tra đo lường, lúc này Hoắc Cần nội tâm đã bắt đầu vặn vẹo. Nhưng cô hoàn toàn nhìn không ra tới a.
"888, hắn lúc này thoạt nhìn rất thiện lương."
888 ngữ khí rất phiền muộn nói: "Tri nhân tri diện bất tri tâm."
"..."
Buổi tối ngủ, trong nhà cũng chỉ có một giường có chăn bông cũ cùng một giường với chăn bông mới. Hoắc Cần không thói quen cùng người khác ngủ chung, cũng không có suy nghĩ phải ngủ cùng với trẻ con, vì thế đem chăn bông mới cho Tô Nguyên Nguyên, chính mình vẫn như cũ dùng cái chăn bông mỏng trên giường.
"Anh dùng đi, em không sợ lạnh đâu!" Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc lôi kéo chăn bông. "Lạnh sẽ sinh bệnh." Cô tận lực học ngữ khí con nít nói.
"Không cần, anh quen rồi." Hoắc Cần nghiêm túc nói, sau đó xụ mặt nằm xuống.
Lại giơ tay đè Tô Nguyên Nguyên nằm xuống, đắp chăn bông lên cho cô.
Bên ngoài gió lạnh thổi từng đợt, trong phòng tối đen như mực, còn có chút lạnh, Tô Nguyên Nguyên có mặc áo bông nhưng thật ra còn tốt, cô rất lo lắng cho Hoắc Cần. Tuổi cũng không lớn, thân thế đáng thương, trải qua nhiều nhấp nhô. Là một thanh niên năm hảo, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn người khác chịu tội. Vì thế một lát sau, lén lút từ trong ổ chăn bò dậy, đem chăn của mình đắp cho Hoắc Cần. Dù sao cô vóc dáng nhỏ, không cần cái chăn lớn như vậy.
Kết quả mới vừa đắp chăn cho hắn xong, chuẩn bị trở về ổ chăn của mình, thì ổ chăn lại đột nhiên bị xốc lên, sau đó Hoắc Cần vốn nên ngủ đột nhiên ngồi dậy, dọa cô nhảy dựng.
Còn không đợi cô phản ứng, Hoắc Cần liền duỗi tay lại, đem cô ôm vào trong ổ chăn của mình, sau đó dùng hai cái chăn đắp lên hai người.
"Ngoan ngoãn ngủ đi." Hoắc Cần thanh âm mang theo giọng mũi, giống như ngủ đến mơ hồ.
Còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô hai cái.
Tô Nguyên Nguyên động đậy thử, hoàn toàn động đậy không được, đành phải nằm như vậy. Tốt xấu thằng nhóc này cũng đã đắp chăn đàng hoàng, sẽ không chịu đông lạnh. Cô quả nhiên vẫn cơ trí thiện lương như vậy.
Trong chăn ấm áp, tuy rằng có chút không quen, nhưng bản năng thân thể không khống chế được, thực mau mí mắt liền mỏi mệt nhắm lại rồi thoải mái ngủ thiếp đi.
Chờ cô ngủ say rồi, Hoắc Cần mới duỗi tay đầy lạ lẫm sờ sờ bím tóc cô: "Em gái."
Ngày hôm sau thức dậy, mặt trời đã lên cao.
Lúc này mùa đông đã bắt đầu từ lâu, bên ngoài tuy rằng không có tuyết rơi, nhưng vẫn khô lạnh.
Tô Nguyên Nguyên một chút đều không nghĩ rời giường, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ, cắn răng từ trên giường bò dậy, đang chuẩn bị mặc quần áo, Hoắc Cần từ bên ngoài mang theo một chậu nước ấm vào, nhìn đến cô đã thức dậy, liền xụ mặt lại mặc quần áo cho cô.
"Em tự mặc được." Tô Nguyên Nguyên cự tuyệt nói.
Cô là tới trợ giúp, không phải kéo chân sau. Sau đó ngoan ngoãn tự mình cầm tiểu áo bông mặc vào, kết quả bởi vì tay ngắn, mặc vào vô cùng khó khăn.
"Để anh làm." Hoắc Cần trong mắt mang theo vài phần ý cười cầm tiểu áo bông mặc cho cô, sau đó lại đeo khăn quàng cổ cho cô. Thậm chí còn không biết từ nơi nào lấy ra một cái lược chuẩn bị chải tóc cho cô.
"..."
Tô Nguyên Nguyên nghĩ tự mình làm, nhưng là mặc quá nhiều đồ, cô phát hiện ra bản thân giơ tay đều khó khăn, liền đỏ mặt làm hắn chải tóc cho.
Hoắc Cần hiển nhiên trước kia chưa từng làm qua, lúc chải đầu, rất nhiều lần đều kéo da đầu cô thật đau. Trừ bỏ lần đầu bị đau cô còn rầm rì một tiếng, thì sau đó cô đều kiên cường nhịn xuống.
Dù sao cũng là người lớn, không thể cùng bé gái giống nhau ồn ào la đau được, như vậy rất mất mặt.
"Đau không?" Nhìn cô nhíu mày, tay Hoắc Cần có chút cứng đờ.
"Không đau." Tô Nguyên Nguyên kiên định nói.
Hoắc Cần nhìn cô bé phồng mặt, nhịn không được cười.
Tô Nguyên Nguyên nhìn hắn tươi cười, đột nhiên ngẩn ngơ. Không thể không nói, tiểu vai ác thật sự lớn lên không tồi. Cô trong lòng đột nhiên cảm thấy kỳ thật trở thành con nít cũng không phải quá khó chấp nhận.
Rốt cuộc cô trước kia tâm nguyện chính là có một anh trai soái ca hoặc là em trai soái ca, lần này cũng coi như là được như ước nguyện.
Lăn lộn cả buổi, rốt cuộc cô cũng được chải hai bím tóc. Bím tóc được tết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Cũng may Tô Nguyên Nguyên tuy rằng còn nhỏ, nhưng tóc rất tốt đen bóng, còn cắt mái bằng, hơn nữa trước đó được cha mẹ nuôi trắng trẻo đáng yêu. Đôi mắt tròn xoe, môi nho nhỏ. Thoạt nhìn quả thực chính là búp bê.
Hoắc Cần chưa thấy qua búp bê, nhưng lúc này ở trong mắt hắn, em họ được hắn trang điểm qua, quả thực chính là đứa bé đẹp nhất, đáng yêu nhất trên đời này.
Hơn nữa vẫn là đứa bé tri kỷ nhất.
Sau khi làm tóc xong, Tô Nguyên Nguyên lại hưởng thụ Hoắc Cần cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, lau mặt cho cô, súc miệng, còn đúc cơm cho cô..
"Em có thể tự làm." Tô Nguyên Nguyên nghiêm túc nói. Ba tuổi có khả năng làm được nhiều chuyện. Trước đó ở nông trường, còn có đứa bé ba tuổi giúp đỡ trông nom em trai một tuổi đâu.
"Em còn nhỏ." Hoắc Cần xoa xoa đầu cô. Hoàn toàn đã quên trước đó hắn còn cảm thấy em họ này là cái phiền toái.
Chờ Hoắc Cần đi ra ngoài rửa chén, Tô Nguyên Nguyên từ trên ghế bò xuống dưới, sau đó bám khung cửa nhìn ra bên ngoài.
Một trận gió lạnh thổi qua tới, cô nhịn không được run lập cập. "888, bây giờ là khi nào vậy?"
"Ngày 14 tháng 2 năm 80. Dựa theo nông lịch tính, cách ăn tết còn kém hai ngày."
Tô Nguyên Nguyên chạy nhanh đếm ngón tay tính ngày. Tính toán xong liền hoảng sợ.
Dựa theo cốt truyện bên trong miêu tả, Lý Thanh Diệp cùng Hoắc Cần hai người lần đầu tiên tiếp xúc, chính là ở đêm giao thừa Hoắc Cần 17 tuổi cũng chính là năm nay.
Bởi vì vai chính là Lý Thanh Diệp, cho nên đối thời thiếu niên của Hoắc Cần chỉ sơ lược nói qua thôi. Mà này vẫn là Lý Thanh Diệp lúc hồi ức lại, nhắc tới cô lúc ấy đưa sủi cảo cho nhà bác trai cùng bà nội, mới vừa lúc gặp gỡ Hoắc Cần bị thương.
Tô Nguyên Nguyên tức khắc khẩn trương.
Dựa theo cô nghĩ, quan trọng nhất chính là khiến vai ác cùng nam nữ chủ không cần tiếp xúc.
Bằng không cô bên này mới giáo dục người tốt, bên kia lại bị phản bội, không hắc hóa cũng sẽ hắc hóa.
Vấn đề là, Hoắc Cần rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mà bị thương, cô hoàn toàn không biết. Cho nên biện pháp duy nhất chính là làm Hoắc Cần lúc đêm giao thừa không cần ra cửa.
Kết quả Hoắc Cần rửa xong chén đũa, liền trở về nhìn chằm chằm Tô Nguyên Nguyên, sau đó nghiêm túc dặn dò cô, làm cô ngoan ngoãn ở nhà, hắn muốn ra cửa làm việc.
Tô Nguyên Nguyên tức khắc như lâm đại địch: "Anh hai đi đâu?"
"Nói em cũng không hiểu." Hoắc Cần kéo kéo khóe miệng, nhịn không được xoa xoa đầu nhỏ của cô. Hoắc Cần nghĩ chính là, nếu cô bé đội thêm một chiếc mũ len đỏ khẳng định sẽ vừa ấm vừa đẹp.