Nghĩ đến lúc trước ở nước ngoài, mỗi lần hắn đến giúp đỡ, thì Lý Thanh Diệp lại ở trước mặt hắn tỏ vẻ ngượng ngùng, hắn khi đó còn cảm thấy kỳ quái. Vừa nãy nghe em mình nói như vậy thì hắn suy nghĩ lại.
Nữ nhân kia, sẽ không phải cho rằng hắn là thích cô ta đi...
Tưởng An Đông run lập cập, đi đến chỗ em rể tương lai của mình. Làm anh vợ, hắn sao có thể không làm khó em rể mình một chút đâu.
Ở bên kia điện thoại, Lý Thanh Diệp lại gọi một lần nữa, nhưng đều không thấy bắt máy. Cuối cùng cô chỉ có thể an ủi bản thân, điện thoại đường dài cho nên khó gọi đi.
Cô phải chờ tin tức của Tưởng An Đông.
Rốt cuộc người nam nhân kia đối với cô thật tốt. Giới thiệu việc làm cho cô. Còn ở lúc cô gặp khó khăn thì vươn tay viện trợ nữa.
Trái ngược hoàn toàn Trần Cảnh Hoa từ khi ra nước ngoài thì thờ ơ đối với cô, người nam nhân này lại thật sự đối với cô quá tốt.
Nhớ tới những điều đó, trong lòng Lý Thanh Diệp lại bắt đầu rối rắm. Một bên là đối với tình yêu trung trinh, một bên khác là tình cảm thiệt lòng của một người khác đối với cô.
Ngay lúc cô còn đang cầm điện thoại rối rắm, thì Trần Cảnh Hoa xách theo túi công văn từ bên ngoài trở về.
Cái chung cư này là khi hai người đến đây đã thuê. Hai người đến nơi này, trừ bỏ tiền để gây dựng sự nghiệp ra, có thể nói là hai bàn tay trắng. Hắn phải cực khổ liên hệ những nhân mạch trước kia, sau đó lại tìm chút người thân thiết trong gia tộc trợ giúp hắn. Lúc này sự nghiệp hắn mới dần vào quỹ đạo. Nhưng người Trung Quốc lập nghiệp ở nước ngoài luôn khó khăn. Đặc biệt là người đã mất đi sự che chở của gia tộc như hắn thì càng gian nan.
Cho nên trận này vô cùng khó khăn. May mắn gặp được Tưởng An Đông giúp đỡ một phen. Nhưng từ khi quen biết Tưởng An Đông, Trần Cảnh Hoa thường xuyên thấy Lý Thanh Diệp biểu tình quen thuộc.
Đã hiểu rõ tư duy của Lý Thanh Diệp, Trần Cảnh Hoa không cần đoán cũng biết cô ta nghĩ gì.
Đúng là bởi vì biết, cho nên Trần Cảnh Hoa càng thêm cảm thấy bản thân lúc trước cỡ nào buồn cười. Sao lại thích một nữ nhân tam tâm nhị ý như vậy.
Mặt ngoài thì cô ta đối với hắn là toàn tâm toàn ý, nhưng thực tế, trong lòng lúc nào cũng nhớ thương những người khác.
Nếu thật sự trung trinh đối với tình yêu, sao lại luôn ảo tưởng người ta thích cô đâu.
Lúc này một thân đều mỏi mệt trở về nhà, thấy bộ mặt rối rắm ôm điện thoại của Lý Thanh Diệp, Trần Cảnh Hoa cảm thấy mình cần phải kết thúc cái sai lầm này.
Vì thế không tới mấy ngày, lúc Lý Thanh Diệp từ bên ngoài trở về, đã phát hiện đồ của Trần Cảnh Hoa đã không thấy đâu nữa. Chỉ còn lại một phong thư.
Trần Cảnh Hoa nói cho Lý Thanh Diệp biết, ở nơi này Tưởng An Đông trợ giúp người Trung Quốc không dưới ba mươi người, trong đó nữ nhân cũng có mười mấy người. Mà Lý Thanh Diệp cô chỉ là một trong số đó mà thôi.
Cái gì yêu thầm, tương tư đơn phương, đều là do chính Lý Thanh Diệp mơ mộng hão huyền mà thôi.
- Tôi để lại cho cô một vạn đô la mỹ (10,000 đô la), tùy cô dùng như thế nào. Chúng ta vĩnh viễn không cần gặp lại.
Lý Thanh Diệp ôm phong thư, ngồi dưới đất gào khóc:
- Cảnh Hoa, Cảnh Hoa em không có như anh nghĩ...Anh tin tưởng em đi...
.....
Bởi vì cách quá xa cho nên nam nữ chủ phát sinh biến cố, Tô Nguyên Nguyên đều không biết gì. Nhưng nguy cơ hiện tại đều đã không còn. Cho nên cô cũng không chú ý nam nữ chủ nữa.
Từ khi trong nhà có thêm một người chị dâu, Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình hạnh phúc đến sắp bay lên trời luôn.
Anh hai với chị dâu đi hưởng tuần trăng mật, cô cũng bị cưỡng bách đi theo làm bóng đèn, nhưng mà cũng được ngắm phong cảnh bên ngoài vô cùng mỹ lệ.
Chị dâu của cô, Tưởng An Nam lại là một người phụ nữ sinh hoạt rất phong phú, vô cùng hiểu biết yêu thích của cô em chồng này, vì thế mỗi lần chỉ cần được nghỉ sẽ mang theo cô ra nước ngoài du lịch. Ngược lại anh cô, người đã kết hôn này lại trở thành người cô đơn.
Cái trạng thái như vậy kéo dài đến khi Tưởng An Nam mang thai mới tạm dừng.
Tuy rằng mang thai, nhưng Tưởng An Nam vẫn vô cùng yêu thương Tô Nguyên Nguyên, mỗi lần chỉ thấy Tô Nguyên Nguyên, cô lại dạy đứa con còn trong bụng mình rằng:
- Bảo bảo à thấy cô của con không, đây là người cô tốt nhất thế giới đó.
Sau mấy tháng, đời sau của Hoắc gia cũng đã sinh ra đời. Là một bé trai đáng yêu.
Tô Nguyên Nguyên thấy trên người anh mình rốt cuộc cũng có một loại tình cảm gọi là tình thương của cha. Tình cảm ấy nội liễm lại vô cùng thâm sâu.
Cô lại gần nhìn bảo bảo, sau đó nhìn anh mình:
- Có con của mình rồi, anh có cảm giác gì khác không? Có phải hay không cảm thấy vô cùng hạnh phúc?
Hoắc Cần ôn nhu nhìn đứa con còn đang ngủ say cùng vợ của mình, lại nhìn Tô Nguyên Nguyên, hắn cười gật đầu nói:
- Thực hạnh phúc.
Tô Nguyên Nguyên vui vẻ vô cùng, cô nhoẻn miệng cười tươi:
- Em biết mà.
Hoắc Cần cũng vui vẻ nở nụ cười. Hắn nghĩ nói cho bé biết, kỳ thật hắn đã sớm cảm thấy hạnh phúc rồi, hắn vẫn luôn nhớ rõ, ở trong sinh hoạt hắc ám của hắn lúc ấy đã có được tia sáng đầu tiên chiếu vào, từ khi đó ánh sáng kia xuất hiện, nó vẫn luôn dẫn đường cho hắn.
Nhưng mà, bé của hắn mới không so đo những thứ đó.
...
Tô Nguyên Nguyên thi đại học cũng là ở trong nước. Vốn dĩ cho rằng sau khi anh cô kết hôn sinh con rồi, thì không yêu cầu cô nữa. Cô cũng nên thành công lui thân, nơi nơi đi chơi. Kết quả cư nhiên lại chị dâu đến lại thêm một người ngăn cản cô đi ra ngoài.
Sau đó chờ đứa nhỏ hiểu chuyện, cũng gia nhập cái hàng ngũ này.
Ở trong mắt bọn họ, cô tựa hồ vĩnh viễn đều là một đứa em gái không bao giờ lớn lên vậy, cả ngày đều trông chừng cô.
Tô Nguyên Nguyên cũng không nỡ bỏ rơi cháu trai nhỏ của cô, vì thế cô dứt khoát ở lại đây học đại học, thi vào chuyên ngành vũ đạo, sau khi tốt nghiệp cô liền trở thành hiệu trưởng trường vũ đạo. Chuyên môn bồi dưỡng những đứa trẻ nhà nghèo nhưng có thiên phú.
Cũng không biết có phải do người nhà trông cô nghiêm quá hay không. Mà cả một đời này Tô Nguyên Nguyên cũng không có bạn trai.
Lúc bắt đầu người nhà cô còn cao hứng, ước gì cô trễ chút hãy có bạn trai. Nhưng chờ cô lớn lên rồi, lại bắt đầu lo lắng.
Tô Nguyên Nguyên bản thân cũng kỳ quái, cô vậy mà không muốn tìm bạn trai. Cô chính là người theo chủ nghĩa yêu thích nhan sắc, một nhan cẩu đó.
Kết quả hỏi 888 mới biết được, cô hiện tại vẫn là kỳ thực tập, vì tránh cho cô vì tình yêu mà trở thành não luyến ái rồi làm hỏng chuyện, cho nên trong lúc chấp hành nhiệm vụ cái tình cảm thuộc về tình yêu đã tạm thời bị che chắn lại rồi. Chờ sau khi chuyển thành chính thức là có thể mở ra lại.
888 thực lo lắng Tô Nguyên Nguyên sẽ luẩn quẩn trong lòng, nó còn an ủi cô:
- Nếu ngươi cảm thấy cô đơn, ta sẽ ở cạnh ngươi mà.
- Ha ha ha, thật tốt quá.
Tô Nguyên Nguyên cười ha ha nói:
- Cứ như vậy ta chẳng phải có thể bao dưỡng tiểu thịt tươi, trái ôm phải ấp sao?
888:
- ...
Tô Nguyên Nguyên nói được làm được, rất nhanh cô liền tìm cho mình mấy nam trợ lý. Tất cả đều là những tiểu thịt tươi có giá trị nhan cực cao. Tuy rằng không có làm gì, nhưng coi như bổ mắt cũng được, xem thôi tâm tình cũng tốt lên.
Từ khi Tam Thủy Nguyên đi lên tầm quốc tế, Tô Nguyên Nguyên cuộc sống càng thêm tiêu dao tự tại. Trừ bỏ khắp nơi đi làm việc thiện, có thể nói là ăn chơi khắp toàn cầu.
Bởi vì anh trai cùng cháu trai của cô đều là đại lão giới thương nghiệp, cho nên cô cũng được xưng là hào môn vạn kim. So với thiên kim còn nặng hơn gấp mười lần.
Tô Nguyên Nguyên ở trong tiếng khóc rống của cháu dâu cùng con cháu mà rời đi. Cô vừa thoát ly khỏi thân thể, đã biến thành một luồng ánh sáng, cảm giác bản thân chui vào một cái chai rất ấm áp. Tuy rằng không gian bên trong là phong bế, nhưng vậy lại làm cô cảm thấy ấm áp, thực an toàn.
- Nhiệm vụ giả mã số 01, chúc mừng ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ thực tập, chuyển sang chính thức.
Ở xung quanh cô, có một luồng ánh sáng màu hồng phấn chuyển động quanh cái chai.
- Ngươi là 888?
- Đúng vậy. Ký chủ.
- Màu của ngươi thật đẹp mắt nha.
Tô Nguyên Nguyên khen ngợi. Sau đó nghi hoặc nói:
- Ngươi không phải nam sao, sao lại biến thành tiểu công chúa?
888:
- Màu sắc của ta là căn cứ vào linh hồn của ký chủ mà quyết định.
Ai bảo ký chủ nhà hắn là một ngốc bạch ngọt đâu?
Tô Nguyên Nguyên kinh hỉ nói:
- Nguyên lai ta là màu hồng phấn nha, ta quả nhiên rất đẹp.
888:
- ...
- Tam Bát ca, ở đây là chỗ nào vậy?
- Nơi này là nơi ôn dưỡng linh hồn cho nhiệm vụ giả. Ký chủ, ngươi hiện tại đã là nhiệm vụ giả chính thức, có thể đạt được phúc lợi của nhân viên chính thức.
Tô Nguyên Nguyên hưng phấn nói:
- Có phải hay không mở ra cái hệ thống mua sắm gì đó? Mua sắm thần dược chẳng hạn?
- ...Chúc mừng ký chủ, trở thành nhân viên chính thức, với phúc lợi dành cho nhân viên chính thức là, mặc dù nhiệm vụ thất bại cũng sẽ không tử vong, mà là có thể tiếp tục làm nhiệm vụ tiếp theo.
Tô Nguyên Nguyên khinh bỉ nói:
- Đãi ngộ phúc lợi thật kém mà.
- Ký chủ, sinh mệnh vô tận đối với nhiệm vụ giả đã là tài phú lớn nhất rồi.
Không đợi Tô Nguyên Nguyên nói chuyện, 888 lại nói:
- Ký chủ, ngươi có thể tiến vào thế giới tiếp theo. Thỉnh chuẩn bị sẵn sàng.
Tô Nguyên Nguyên lập tức khẩn trương:
- Nè nè, ta còn chưa có chuẩn bị sẵn sàng. Tam Bát ca, ngươi nhất định phải cho ta sống cái thế giới y như trước nha. Ta không ngại bị người ta coi như con cái mà nuôi nấng đâu.
888 gửi cho cô một nụ cười sởn tóc gáy.
....
Tô Nguyên Nguyên tỉnh lại, thấy bản thân đang trong một căn phòng âm u chật hẹp.
Cô còn có thể ngửi thấy mùi hôi thối cùng nồng nặc mùi rượu.
Treo máy một giây, cô mới ngồi dậy, phát hiện đầu mình đang rất đau.
- Tam Bát ca, ta đau đầu quá.
- Không sao đâu, di chứng sau khi say rượu thôi, ta thế ngươi điều tiết chút là được.
Tô Nguyên Nguyên kinh ngạc nói:
- Say rượu? Con nít sao có thể uống rượu?
Cô đột nhiên nhìn bàn tay mình, ngón tay tinh tế, nhưng hiển nhiên đây là bàn tay của người phụ nữ đã trưởng thành.
Sau đó nhớ tới trong quá trình truyền đến đây, cô được truyền cho cốt truyện. Tô Nguyên Nguyên tức khắc ôm mặt nói:
- Anh hai à, em thật nhớ anh quá!
Nhiệm vụ lần này so với lần trước mà nói thì khó khăn hơn nhiều.
Lần trước cô là tia sáng trong mắt Hoắc Cần, thì lần này, Tô Nguyên Nguyên trở thành một bóng ma tâm lý trong lòng vai ác.