Vì mánh lới cùng với tính chất đáng xem, nên ban tổ chức thông báo là chưa xác định được ai sẽ tham gia, mà chỉ tung ra một danh sách các nam nữ minh tinh, nhân viên sẽ lựa chọn tại chỗ. Đối với chương trình lần này, Hạ Tuyền rất nắm chặt, nhưng khi phóng viên hỏi cô có tham gia hay không thì cô cũng không khẳng định, người Trung Quốc được dạy phải khiêm tốn, biểu hiện quá mức cường thế ngược lại sẽ không đòi được lợi.
Sau khi phỏng vấn xong cô có thời gian một ngày trống lịch, nên ngủ thẳng cho tới khi nào tự tỉnh thì thôi, lúc rời giường thì đã đúng chuẩn vào giữa trưa. Thay đồ trang sức trang nhã, đeo kính râm lên, đội mũ cùng với đeo khẩu trang, mặc một chiếc quần dài màu xanh dương, cầm ô che nắng rồi đi ra khỏi cửa.
Hôm nay cô định đi dạo phố phường một chút, sau đó đi ăn ở bên ngoài. Mặc dù kể từ sau khi trở nên nổi tiếng thì thường xuyên bị nhận ra khi đi dạo, nhưng cô cũng không nổi tiếng đến nỗi mà ngay cả sinh hoạt bình thường cũng bị liên lụy.
Giang Thành là quê nhà của cô, cô rất quen thuộc với nơi này, nhưng mà đúng là đã rất lâu rồi không trở về. Bởi vì trong lòng có mục đích khác nên mấy năm nay vẫn luôn một mực bôn ba và cố gắng ở bên ngoài, đến lúc cuối cùng cũng có thể tâm bình khí hòa trở lại nơi thành thị này thì nơi đây đã thay đổi rồi.
Giang Thành là một thành phố cổ xưa, tương đối nổi tiếng vì những ngõ hẻm ở đây, mặc dù bây giờ các tòa cao ốc đều rất cao và hiện đại, nhưng vẫn có rất nhiều nơi đặc sắc được mở ra ở trong các ngõ hẻm.
Buổi trưa hôm nay cô định đi ăn một bữa cơm truyền thống quê hương, cho nên bảo tài xế dừng lại, đi bộ vào một con ngõ, quẹo trái quẹo phải ở bên trong, tìm kiếm cửa tiệm kia trong trí nhớ.
Đi tới đi lui, điện thoại di động của cô chợt vang lên, lấy ra nhìn một cái, là người đại diện Hứa Cách Phỉ của cô gọi tới, giương mắt nhìn lướt qua rồi đi vào một cái ngõ khác, một tay ôm ngực không chút để ý nhận điện thoại.
“Chị Phỉ.” Cô nhẹ giọng nói, “Có chuyện gì sao? Hôm nay em nghỉ phép.”
Hứa Cách Phỉ lạnh nhạt nói: “Nghỉ phép thì không thể gọi điện thoại cho em sao?”
“Dĩ nhiên có thể, có dặn dò gì ạ?” Cô vô cùng dịu dàng.
“Chẳng phải lần trước em đã nhờ chị hỏi ban tổ chức là có những nam minh tinh nào sẽ tham gia sao?” Hứa Cách Phỉ nói, “Chị đã tìm người hỏi rồi, bên đó giữ miệng vô cùng kín, không tra ra được kết quả gì cả, chẳng qua là chị cảm thấy em hoàn toàn có thể yên tâm, với vị trí của Vân Nhược Châu, thì tuyệt đối sẽ không tham gia cái loại chương trình này.”
“Em cũng cảm thấy như vậy, không đến là tốt nhất.”
Suy nghĩ một chút cũng thấy đúng, một ảnh đế có thể dễ dàng đoạt được giải thưởng quốc tế lớn trong tay thì làm sao lại tự hạ mình đi tham gia một chương trình ti vi chứ? Vân Nhược Châu đã vào nghề lâu như vậy rồi, nhưng cho dù có nhiều bộ phim điện ảnh hơn nữa, thì anh cũng đều không hề tham gia vào bất kỳ chương trình ti vi nào, mặc dù trên danh sách lần này có tên của anh, nhưng mà chắc cũng chỉ để câu sự chú ý và tăng lượt view thôi, nếu không thì sẽ vô cùng đắt đỏ nha?
Trong lòng ổn định, giọng điệu của Hạ Tuyền cũng mang theo ý cười: “Cảm ơn chị Phỉ nhiều, khi nào mời chị ăn cơm nha.”
Hứa Cách Phỉ nghiêm túc nói: “Bây giờ chỉ cần không mang lại phiền phức cho chị là chị liền A Di Đà Phật rồi, hôm nay lúc ăn trưa nhớ kỹ phải kiềm chế đấy, ngày mai còn phải lên hình nữa, đừng có mà ăn đến nỗi mặt sưng hết cả lên!”
Hạ Tuyền liên tục đồng ý.
“Đúng rồi, ngày hôm qua rốt cuộc em đã làm gì ở trên máy bay vậy? Mã Nghĩ không ngăn em lại sao? Chị chỉ là về trễ đúng một ngày thôi, mà em đã gây ra chuyện gì cho chị vậy.”
Mã Nghĩ là nam trợ lý của Hạ Tuyền, nhớ tới một màn kia ở trên máy bay, tâm tình tốt của cô hơi xuống dốc một chút, không để lại dấu vết nói sang chuyện khác: “Không có gì, giữa trưa rồi, chị đi ăn cơm trước đi, em cũng đi ăn cơm đây.”
Hứa Cách Phỉ không nghe theo tiếp tục nói: “Chị nói cho em biết này Hạ Tuyền, em đừng có tự cho rằng mình thật sự lợi hại, cũng đừng có đi trêu chọc Lệ Tịnh Lương nữa, em không chơi nổi đâu biết chưa?”
“Em không hề cảm thấy mình lợi hại, cũng không muốn chơi đùa.” Hạ Tuyền kiên nhẫn nói xong, cảm thấy sau lưng đang có xe đi tới, muốn nhường đường cho đối phương, nhưng ngõ lại quá hẹp, nếu cô muốn nhường đường thì phải dán cả người vào bức tường mới được, nhưng nếu thế thì quá không văn minh rồi.
Hứa Cách Phỉ cũng không biết tình hình bên này, nói thẳng: “Em không cảm thấy mình lợi hại khi em lấy danh thiếp của anh ta sao? Nếu em lại náo loạn một lần nữa với Vân Nhược Châu kia thì chị còn có thể chấp nhận được, nhưng làm ơn đừng có chọc tới vị tổ tông kia.”
Lần trước bởi vì xì căng đan ầm ĩ với Vân Nhược Châu, mà Hạ Tuyền bị các fan của nam thần ném đá rất thảm, chẳng những bị mắng là mượn cơ hội để lăng xê, diễn xuất kém, mà thậm chí còn nói là cô được một đạo diễn quy tắc ngầm nhìn trúng.
Nhớ tới cũng thấy rất bất lực, nhưng thật ra đó cũng không hẳn là chuyện xấu, bởi vì ít nhất cô cũng thật sự nổi tiếng nhờ danh tiếng của Vân Nhược Châu, coi như là trong cái họa có cái phúc.
“Biết rồi, nhưng sao lại nói tới Vân Nhược Châu.” Hạ Tuyền giật giật khóe miệng nói, “Hơn nữa vì sao em không thể đi tìm Lệ Tịnh Lương chứ? Nam chưa cưới nữ chưa gả, tìm anh ta không được sao?”
“Em tỉnh ngủ chưa vậy?” Hứa Cách Phỉ ngạc nhiên nói, “Lệ Tịnh Lương đã đính hôn rồi, vị hôn phu chính là con gái của ông chủ mới của em mà em lại không biết à? Hơn nữa chị đã nói với em từ rất sớm rồi, đồng ý với chị là sẽ không nói đến chuyện yêu đương.” d.đ.l.q.đ.tiểu.ốc
“Vậy em phải làm sao?” Hạ Tuyền nghe thấy người khác nhắc tới Diệp Minh Tâm là liền bốc hỏa, cô dứt khoát đứng yên tại chỗ nói chuyện với Hứa Cách Phỉ, “Chẳng lẽ em cần phải một mình đi dạo phố một mình đi ăn cơm một mình chịu đựng tất cả sao?”
Hứa Cách Phỉ trầm mặc, qua một hồi lâu mới mệt mỏi nói: “Được rồi, em nghỉ ngơi cho tốt đi, chị không có việc gì nữa.” Nói xong liền cúp máy.
Lời xin lỗi ngay trên đầu lưỡi, nhưng Hạ Tuyền lại không nói ra được. Cô nhìn điện thoại một lúc lâu, rồi nhét vào trong ba lô, thái dương nhảy lên thình thịch.
Bỗng nhiên, cô lại nhớ đến có một chiếc xe đang ở phía sau cần phải đi qua, nhưng cho dù cô đã đứng yên một chỗ lâu như vậy rồi, mà phía sau thế nhưng lại không có ấn còi thúc giục, quả thật là quá ly kỳ.
Cô không nhịn được mà quay đầu nhìn lại, một chiếc xe hơi màu đen giá trị xa xỉ đang an tĩnh dừng lại ở phía sau cô, mà chỗ tài xế đang ngồi là một người mà cô không thể quen thuộc hơn được, cô đã từng vô số lần nghiên cứu anh, lật xem tài liệu của anh, người này chính là Lệ Tịnh Lương.
Người phía trước cứ đưa mắt nhìn anh không chút cản trở như thế, mà anh lại có thể bình tĩnh chờ đợi như vậy, tố chất thật sự không tệ, điểm này tăng thêm độ thiện cảm rồi.
Quay đầu lại rồi đi nhanh về phía đầu ngõ, bên kia chính là một con phố ẩm thực, quán ăn lâu đời của Giang Thành cũng mở ở đây, rất nhiều kẻ có tiền đi đến nơi này để ăn cơm, nên nếu anh xuất hiện ở đây thì cũng rất bình thường.
Đi tới đầu ngõ, tránh sang một bên, Hạ Tuyền đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ nói chuyện với anh, nhưng ai ngờ rằng xe của anh cứ nhẹ nhàng lướt qua người cô như vậy, không chút lưu luyến nào mà đi qua.
......
Hạ Tuyền lấy kính râm xuống nhìn chằm chằm vào phía sau của chiếc xe sang trọng kia, không nhịn được mà dậm chân, đáng chết!
Có lẽ là do anh không nhận ra cô? Cô bao bọc kín như vậy, bọn họ lại không thân thiết, anh không nhận ra cũng là bình thường.
Mặc dù tự an ủi mình như vậy thì có chút tự kỷ, nhưng ít nhất cũng có thể khiến cho Hạ Tuyền dễ chịu hơn một chút. Cô đeo kính râm lên một lần nữa, băng qua đường cái đi tìm nhà hàng để ăn trưa, sau khi tìm được liền đi lên tầng, cô đã sớm đặt một vị trí tốt.
Trên đường đi tới phòng bao, Hạ Tuyền tháo khẩu trang cùng với kính râm xuống, sau khi làm xong những thao tác này, cô vô tình đi lướt qua một phòng bao sang trọng đang được khép hờ, tùy ý nhìn thoáng qua một chút, thế nhưng lại nhìn thấy Diệp Minh Tâm đang đi ra ngoài từ bên trong, người ta rất ghét cô nha, sau khi nhìn thấy cô thì sắc mặt liền trở nên khó coi trong nháy mắt.
“Là cô?” Diệp Minh Tâm cười lạnh nói, “Thật đúng là ra khỏi cửa quên không xem hoàng lịch, thế nhưng lại ăn trưa cùng một nhà hàng với cô. Cô xuất hiện ở đây, còn đi ngang qua phòng bao của tôi, sẽ không phải là đã sớm có âm mưu chứ?”
Hạ Tuyền nhìn bộ dạng ẩn nhẫn đến nỗi trán đổ mồ hôi nổi trận lôi đình của cô ta, hơi nghiêng đầu nhìn vào bên trong phòng bao trang nhã một chút, thì nhìn thấy Lệ Tịnh Lương đang ngồi ngay ngắn trên ghế ở trong đó.
Ánh mắt anh hờ hững liếc nhìn cô một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt, cái loại coi thường đó làm cho người ta nuốt không trôi cục tức, vì vậy cô liền thu lại nụ cười, nói với Diệp Minh Tâm đang lau mồ hôi trên trán ở phía đối diện: “Diệp tiểu thư, tâm tịnh tự nhiên sẽ lương*.”
(*)Nghĩa của câu này giống như câu ‘cây ngay không sợ chết đứng’. Đây là một câu chơi chữ, từ “tịnh” ghép với từ “lương” sẽ ra Tịnh Lương, tên của anh nam9.
Diệp Minh Tâm nhíu nhíu mày, hai chữ “tiện nhân” này suýt thì buột miệng nói ra, nhưng nhớ tới lời dặn dò của cha cùng với việc Lệ Tịnh Lương đang ngồi ở bên trong phòng bao, cô ta cứng rắn nhịn xuống.
Cô ta đưa lưng về phía phòng bao, nên không hề phát hiện ra Lệ Tịnh Lương ở bên trong bởi vì câu nói “tâm tịnh tự nhiên sẽ lương” này mà quay đầu về phía cửa, nhìn thẳng vào Hạ Tuyền đang bị cô ta chắn ở giữa.
Tâm “Tịnh” tự nhiên sẽ “Lương“......
Hạ Tuyền nhếch mép, đôi mắt xinh đẹp đào hoa cong cong như lưỡi liềm, cười đến xinh đẹp khiếp người, một đôi mắt đào hoa khi không cười đã có thể dễ dàng quyến rũ người khác rồi, chứ đừng nói đến việc đó còn là một đôi mắt hoa đào hẹp dài của một người phụ nữ xinh đẹp, mà người phụ nữ này còn cố ý cười quyến rũ.
Lệ Tịnh Lương tựa lưng vào ghế, đôi mắt đen nhánh thon dài liếc nhìn cô, cô nhìn vào anh với ánh mắt tựa như đang nói: tới đi, tới cua tôi đi, anh làm được không?
Hạ Tuyền rất hiểu cái gì gọi là điểm dừng, sau khi thấy anh không dời tầm mắt khỏi cô nữa thì liền nhấc chân rời đi, lúc này Diệp Minh Tâm không còn tâm tình để đi toilet trang điểm lại nữa, đóng cửa phòng lại rồi thở phì phò trở về vị trí ngồi của mình.
Lệ Tịnh Lương chuyển tầm mắt sang người cô ta, tròng mắt đen xa cách lạnh nhạt, bình tĩnh giống như đang nhìn một người xa lạ.
“Người phụ nữ kia chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, sao anh lại cho cô ta danh thiếp?”
Nói cho cùng thì Diệp Minh Tâm cũng đã bị làm hư rồi, không nhịn được mà trách cứ Lệ Tịnh Lương, thế nhưng giọng nói lại càng nghe càng giống như đang làm nũng.
Ánh mắt trong suốt của Lệ Tịnh Lương nhìn vào nước trà trong chén, thong thả ung dung nói: “Cô ấy không phải là một thứ gì.”
Anh trả lời như vậy khiến cho Diệp Minh Tâm vui vẻ hơn một chút, nhưng mà ngay sau đó anh lại nói: “Cô ấy là người.” d/đ/l/q/đ/tiểu ốc
Diệp Minh Tâm không thể tiếp tục nhịn cơn tức nữa, cô ta được cưng chiều từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ bị chọc giận như thế này đâu ? Mặc dù đối tượng là Lệ Tịnh Lương, nhưng cô ta vẫn bắt đầu theo thói quen mà chất vấn cùng với bất mãn: “Lệ Tịnh Lương, sao anh có thể thay cô ta nói chuyện được chứ, em mới là vị hôn thê của anh, bình thường anh đối xử lạnh lùng với em còn chưa tính, bây giờ còn không đứng về phía em sao?”
Lệ Tịnh Lương nâng ly trà lên nhấp một ngụm, điềm đạm nói với cô ta: “Ở sâu thẳm trong lòng, không phải cô cũng cảm thấy như thế này rất tốt sao? Nếu như ngay từ khi vừa mới bắt đầu đã lập tức lạnh nhạt với nhau, thì về sau sẽ không cần phải lãng phí thời gian để đi suy đoán tại sao thái độ của đối phương lại như vậy nữa, điều này không tốt sao?”
“Tốt?” Diệp Minh Tâm dường như bị kinh hãi bởi logic thần kì của anh, qua một lúc lâu mới trợn to hai mắt nói, “Đây là lí luận hoang đường gì vậy? Chúng ta là vị hôn phu thê đấy, bây giờ quan hệ của chúng ta không thân mật chẳng qua là vì thời gian quen biết chưa đủ lâu thôi, chờ đến khi nào chúng ta hiểu rõ nhau là được rồi.”
Nụ cười trên khóe miệng Lệ Tịnh Lương càng sâu hơn, liên tục gật đầu nói: “Ha ha, thế giới nhỏ thật ngây thơ đơn thuần.”
“Có ý gì?” Cô ta không hiểu.
“Ăn cơm đi.”
Anh nói xong liền cúi đầu, cách ly người ngoài ngàn dặm.
Ăn cơm cùng với Diệp Minh Tâm là một việc rất phiền phức, vì cô ta nói quá nhiều, mỗi một câu đều làm cho người ta chán ghét, những người khác đều là tiện nhân chỉ có cô ta là quý nhân, rõ ràng là một thiên kim tiểu thư nhưng khi nói chuyện lại động một chút là nói tục, có thể thấy rõ ràng cách giáo dục của Diệp Hân như thế nào.
Nhưng mà điều này cũng đúng thôi, trên cái thế giới này chỉ đơn giản có hai loại người, kẻ ngu cùng với kẻ lừa gạt, Diệp Minh Tâm là kẻ ngu, mà anh, là kẻ lừa gạt.
Thế còn Hạ Tuyền? Cô ấy là kẻ nào?
Khi nhớ tới cô, thì rất khó để không nhớ tới ánh mắt khi cô nhìn anh mới vừa rồi kia —— tới đi, tới cua tôi đi, anh làm được không?
Đang ăn cơm, Lệ Tịnh Lương chợt cười khẽ một tiếng.