Hạ Tuyền không nhịn được hơi cong môi lên, trong lòng rất không dễ chịu. Để đi tới ngày hôm nay cô đã không còn tư cách để làm mọi chuyện theo ý mình nữa rồi, trước kia bọn họ không có ở cùng với nhau, là bởi vì cô cảm thấy thời cơ chưa tới, tình cảm của bọn họ vẫn còn chưa đủ, cô cũng là bởi vì chuyện của cha mà không tin tưởng vào đàn ông. Nhưng chờ đến khi cô tin tưởng thì lại xuất hiện một Lệ Tịnh Lương, ban cho cô một cơ hội tốt để trả thù, cô không thể nào lựa chọn anh nữa.
Âm nhạc ở trường quay càng làm kích động lòng người, người chủ trì cũng bắt đầu thúc giục Hạ Tuyền đưa ra lựa chọn, cô rũ mắt nhìn hai bông hoa trên mặt bàn, không chút do dự cầm lấy bông của Hà Yến.
“Tôi chọn Hà Yến.” Lúm đồng tiền Hạ Tuyền như hoa, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ không tình nguyện nào.
Lô Phái Hân liếc cô một cái, ý tứ trong đáy mắt là “coi như cô thức thời“. Hà Yến ý vị sâu xa liếc nhìn cô, đôi tay đặt ở phía sau cùng với vẻ mặt đắc chí, giả vờ làm ra bộ mặt vô cùng hưng phấn bởi vì thắng được Vân thiên vương.
Sự nhiệt tình của người xem chương trình bị sự lựa chọn của Hạ Tuyền đẩy lên đến tột cùng, ở trên trang web trực tuyến đăng một đề tài trong bảng, có người hâm mộ Vân Nhược Châu nói Hạ Tuyền không có mắt nên mới không chọn Vân thiên vương của bọn họ, cũng có người hâm mộ miếng thịt tươi nhỏ* Hà Yến khen cô có tầm nhìn xa trông rộng, đương nhiên cũng có một số người nhận ra sự mờ ám ở bên trong, nhưng mà bọn họ cũng chỉ cho rằng đấy là do ban tổ chức cố ý lăng xê, cũng không phải là do Vân Nhược Châu tự mình muốn chọn Hạ Tuyền.
(*)thịt tươi: ý chỉ người mới, non nớt.
Dù sao, những suy đoán này đều không liên quan gì đến bản thân Hạ Tuyền, kế tiếp Vân Nhược Châu sẽ rút lui và đi chọn Lô Phái Hân, hơn nữa còn phải sao tài nghệ với Kiều Minh Đạt mà đã chọn Lô Phái Hân.
Vân Nhược Châu đồng ý với người chủ trì tiếp tục lựa chọn một lần nữa, anh đi tới trước mặt Hạ Tuyền để lấy hoa, ánh mắt mà anh nhìn cô khi đó đã bị người hâm mộ thành công chụp lại, đứng đầu ở trên bảng xếp hạng web được truyền bá rộng rãi một khoảng thời gian, xì căng đan trước kia của bọn họ cũng lại bị lôi ra một lần nữa.
Lần này Vân Nhược Châu cũng không có tiếp tục làm sai kịch bản nữa, anh đàng hoàng chọn Lô Phái Hân, lăn lộn một phen với Kiều Minh Đạt, thể hiện tốt phần diễn xuất của mình, người xem bỏ phiếu, Lô Phái Hân tự mình bỏ phiếu, cuối cùng ném một bông hoa cho Vân Nhược Châu, Kiều Minh Đạt từ bỏ Lô Phái Hân, lựa chọn Hướng Địch.
Đến đây, tập đầu của chương trình vừa chuẩn kết thúc, từ đầu tới cuối Hạ Tuyền đều ưu nhã an tĩnh, số lần ống kính quét tới chỗ cô cũng không nhiều, phần lớn thời gian đều ở trên người Lô Phái Hân, hôm nay cô ta không thể nghi ngờ gì chính là sân nhà.
Chương trình kết thúc, người hâm mộ của Hạ Tuyền làm ầm ĩ một đêm ở trên diễn đàn web, bày tỏ sự bất mãn đối với việc cô xuất hiện trên màn hình quá ít, nhưng mà thần tượng của bọn họ lại lặng lẽ chạy ra khỏi Đài Truyền Hình, lái xe của mình chạy đi mất.
Cô bảo Mã Nghĩ giữ Hứa Cách Phỉ lại, rồi một mình đi ra ngoài ăn cơm nói chuyện với đối phương, không ngồi xe bảo mẫu* để đi về, bây giờ đang lái tới công viên của Giang Thành.
(*)Xe chuyên gia chở nghệ sĩ
Vân Nhược Châu ở phía sau trường quay tìm cô nửa ngày cũng không thấy, ngoài thất vọng ra thì không thể làm gì khác hơn là rời đi trước. So với người đàn ông này, thì Lệ Tịnh Lương đã may mắn lắm rồi, bởi vì Hạ Tuyền đang như ngựa không ngừng vó chạy về phía anh, nhưng mà Lệ tiên sinh của chúng ta lại có chút đang ở trong phúc mà chẳng biết.
Khi Hạ Tuyền đi tới trước tấm bia đá ở công viên Giang Thành thì Lệ Tịnh Lương vẫn còn chưa xuất hiện, cô đeo kính râm lên, khăn lụa từ trên đầu quấn quanh cần cổ, mặc một chiếc váy xinh đẹp từ trên xe bước xuống, chờ đợi ở trước tấm bia đá.
Qua một hồi lâu, Lệ Tịnh Lương mới không nhanh không chậm đi tới, thời tiết tháng mười, ban đêm không tính là lạnh nhưng cũng không được coi là ấm, nhưng hôm nay trời đầy mây, còn có gió, Hạ Tuyền mặc mỗi một lớp váy mỏng đứng ở bên ngoài đã có chút lạnh.
Lệ Tịnh Lương hiển nhiên đã suy đoán trước, anh mặc một chiếc áo khoác thoải mái màu xanh dương đậm, đội mũ lưỡi trai, quần dài màu đen, chân đi một đôi giày thể thao, lái một chiếc...... xe đạp xa xỉ. Với trang phục như vậy, nếu như không phải là thấy rõ mặt, thì truyền thông coi như có chụp được cũng sẽ không nghĩ rằng đó là anh.
Hạ Tuyền không tự chủ cúi đầu nhìn đôi giày cao gót cùng với váy của bản thân, thật sự là khác nhau một trời một vực so với bộ trang phục tùy ý hưu nhàn của anh. Giống như trang phục của cô chỉ để đi tham gia dạ hội lộng lẫy, còn trang phục của anh thì lại chỉ là để đi đá bóng. Ý nghĩ như vậy làm cho người ta cảm thấy hết sức khó xử, cô hình như...... bị mất mặt rồi.
Lệ Tịnh Lương từ từ dừng lại ở trước mặt Hạ Tuyền, không để lại dấu vết mà quét qua cô từ trên xuống dưới, nói: “Lên xe.”
Hạ Tuyền sửng sốt một chút, nói: “Lệ tiên sinh, hay là chúng ta ngồi xe của tôi đi, đậu xe của ngài ở một bên.”
Lệ Tịnh Lương đẩy gọng kính lên cười nói: “Thật xin lỗi, tôi không có thói quen ngồi vào xe của người khác, hoặc là cô lên xe, hoặc là thôi đi.” d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
Hạ Tuyền cắn môi, cánh môi đầy đặn nở nang bị hàm răng trắng như tuyết cắn, đèn đường mờ vàng dát lên người cô một tầng ánh sáng màu mật ong, hình ảnh này thực sự quá mê người, có khi còn có thể khống chế được loại người đàn ông luôn được phụ nữ ôm ấp yêu thương như Lệ Tịnh Lương.
Cuối cùng, Hạ Tuyền vẫn ép buộc chính mình không để ý tới bộ váy bó sát cùng với đôi giày cao gót mười phân của mình, nghiêng người cẩn thận ngồi vào chỗ ngồi phía sau của xe đạp, hai tay cong lên nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh.
“Ngồi vững rồi chứ?” Anh quay đầu lại nhìn, ánh mắt hoài nghi.
Hạ Tuyền cách một lớp kính râm trừng mắt nhìn anh: “Ngồi vững rồi.”
Lệ Tịnh Lương khẽ nhếch môi, cặp con ngươi sắc bén xuyên thấu qua mắt kính rơi vào trên người cô, thẳng cho đến khi cô thấy sống lưng mình ớn lạnh.
“Đã trễ thế này rồi mà còn đeo kính đen, Hạ tiểu thư thật là cẩn thận.”
Không mặn không nhạt ném một câu, Lệ Tịnh Lương đạp bàn đạp, xe đạp chậm rãi di chuyển.
Hạ Tuyền lạnh nhạt nói: “Đây là trách nhiệm của tôi đối với Lệ tiên sinh, dù sao thì thanh danh của tôi cũng không có gì tốt để nói, nó đã rất xấu rồi, nhưng mà Lệ tiên sinh lại không như vậy, ngài có một vị hôn thê.”
Âm thanh bình tĩnh hữu lực của Lệ Tịnh Lương từ phía trước truyền đến: “Biết tôi có vị hôn thê rồi mà còn quyến rũ tôi?”
Quyến rũ...... Thật là một từ ngữ vừa chuẩn xác vừa trực tiếp, theo lẽ thường mà nói thì lúc này đàn gái khẳng định sẽ ngượng ngùng nói chuyện, hoặc là vội vã muốn giải thích, nhưng mà làm sao Hạ Tuyền có thể có những hành động như mấy loại phụ nữ bình thường đó chứ?
“Con mắt của Lệ tiên sinh thật là tinh tường, một chút tâm tư này của tôi cũng bị ngài nhìn ra được. Không phải ít nhất con người nên có một mục tiêu sao? Ngài chính là mục tiêu của tôi.” Lời cô vừa nói vô cùng dịu dàng.
Lệ Tịnh Lương hình như cười khẽ một tiếng, lái xe đạp chở cô đi từ từ trên đường.
“Có rất nhiều phụ nữ có loại mục tiêu này, nhưng trực tiếp nói ra như cô thì tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Hạ Tuyền tùy ý nói: “Nếu như muốn có thì phải đi tranh thủ, phần lớn mọi người đều chỉ dám chảy nước miếng đối với vật mình muốn nhưng lại không có gan để đi tranh thủ, đây chính là nguyên nhân vì sao bọn họ luôn luôn không thành công. Nhưng mà tôi lại không giống như vậy, tôi không sợ hãi ham muốn của tôi.”
Chưa từng thử thì làm sao mà biết có thất bại hay không? Khi đối phó với loại đàn ông nhìn xa trông rộng này, vẫn là nên trực tiếp một chút để cho anh ta dễ dàng nhớ kỹ hơn.
Sau đó Lệ Tịnh Lương không tiếp tục đáp lời, hai người chậm rãi đi đến một khách sạn bình thường, cửa chính cũng không có mấy chiếc xe, nhưng mà ngược lại bề ngoài rất gọn gàng chỉnh tề sạch sẽ, càng khiến cho người ta không thể tưởng tượng được rằng, mặc dù bên ngoài của nó nhìn không lớn, nhưng khi đi vào bên trong lại chẳng khác gì một mảng trời riêng, trang trí vô cùng có mùi vị.
Hạ Tuyền đi theo Lệ Tịnh Lương, vừa vào đến đại sảnh thì có một nữ nhân viên phục vụ chào đón, hết sức tự nhiên nói: “Lệ tiên sinh, phòng bao cùng với thức ăn đã được chuẩn bị xong cho ngài.”
“Ừ.” Anh nhìn về phía sau lưng nói: “Tôi đã gọi món ăn trước rồi, cô sẽ không để ý chứ?”
Hạ Tuyền mặt không đổi sắc nói: “Đương nhiên.”
“Vậy thì đi thôi.” Anh đi ở phía trước dẫn đường.
Vòng qua từng khúc rẽ hành lang, bọn họ đi tới căn phòng bên trong tận cùng của khách sạn, bốn phía của căn phòng đều là những cây trúc thanh thúy, lá cây màu xanh sum xuê ở giữa là một chiếc bàn cổ điển, trên bàn bày thức ăn nóng hổi cùng với trà.
Lệ Tịnh Lương ngồi ở bên trong, mặt đối mặt với Hạ Tuyền. Anh nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ngón áp út trái đeo chiếc nhẫn kim cương khiêm tốn, ý tứ kia chính là, đã đính hôn.
“Tình cảm của Lệ tiên sinh và vị hôn thê hình như cũng không tệ.” Giọng điệu của Hạ Tuyền rất nhẹ khi nói câu này.
Lệ Tịnh Lương tựa lưng vào ghế ngồi liếc mắt nhìn cô, theo tầm mắt của cô thấy được chiếc nhẫn của mình, anh tiện tay tháo ra để sang một bên, không chút giấu giếm nói: “Gần tối uống trà chiều với Diệp tổng, thì phải làm ra dáng một chút chứ.”
“......” Khóe miệng Hạ Tuyền hung hăng kéo ra.
Lệ Tịnh Lương ngoắc ngoắc ngón tay với cô, nói: “Đến đây đi.”
Hạ Tuyền không hiểu nhìn anh, đôi mắt biết nói chuyện làm cho người khác nhìn thấy mà trong lòng ngứa ngáy, phong cảnh trên môi lại càng làm cho người ta động lòng.
Lệ Tịnh Lương nhìn lướt qua cánh cửa phòng đã được đóng kín, khống chế tâm tình nói lại một lần nữa: “Lại đây.”
Hạ Tuyền mơ hồ cảm nhận được sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng cô hình như không có đường lui. Cô từ từ đứng lên, đi từng bước một tới trước mặt anh, khi anh sắp nắm được hông của cô thì chợt lui lại một bước nói: “Tôi bỗng nhiên nhớ tới còn có một chút việc, phải đi trước đây.”
Cô rốt cuộc vẫn không qua được cửa ải kia, còn cần phải thuyết phục mình thật tốt. Không nên quá gấp gáp, cô tự nói với mình như vậy.
Nhưng mà, không phải tất cả mọi việc đều có thể theo như mong muốn của cô, Lệ Tịnh Lương không phải là Vân Nhược Châu, cũng không có nghĩa rằng cô cự tuyệt là anh sẽ thuận theo.
Sức lực của anh rất lớn, nhưng mà một chút cũng không có vẻ gì là thô lỗ, mặc dù cô đã lui lại một bước, nhưng anh vẫn dễ dàng kéo cô lại. Cô đụng vào lồng ngực của anh, một mùi hương thơm dễ ngửi xông thẳng vào mũi, tròng mắt của Lệ Tịnh Lương tối đen hắc ám giống như băng.
“Cô dùng loại nước hoa nào.”
Anh thuận miệng hỏi, đôi tay vuốt ve tại vòng eo thon của cô, cô muốn tách ra, nhưng lại không cẩn thận bị vấp chân, đôi giày cao gót nguy hiểm như vậy đó, nó trực tiếp làm cho cô ngã vào trong ngực anh, ngồi ở trên bắp đùi cân xứng hữu lực của anh.
“Ôm ấp yêu thương thế này có chút hơi sớm.” Lệ Tịnh Lương buông cô ra, vô vị tẻ nhạt nói: “Ăn cơm đi.”
Lấy được sự tự do, Hạ Tuyền lập tức cách xa anh, Lệ Tịnh Lương lạnh nhạt liếc cô một cái, giống như đang nói..., không cần phải lập cái đền thờ kia.
Hạ Tuyền nghĩ thầm người ta nói cũng đúng nha, không phải bây giờ cô chính là cái dạng đó sao? Cô chợt cảm thấy mình có chút kiểu cách, nếu đã làm xong quyết định rồi, thì cần gì phải đoan trang nữa chứ?
Vì vậy cô xoay người trở lại vị trí của mình, không coi ai ra gì bắt đầu ăn bữa tối. Bởi vì buổi tối phải truyền hình trực tiếp, nên cô còn chưa ăn cơm tối, lo lắng mặt sẽ bị sưng, bây giờ thì đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi.
Lệ Tịnh Lương vừa uống trà vừa thưởng thức dáng vẻ dùng cơm của cô, cô ăn rất nhanh, nhưng lại hết sức lịch sự, làm cho người nhìn vui tai vui mắt. Anh nhìn một lúc, thì điện thoại di động chợt vang lên, là Diệp Minh Tâm. die nda nl equ ydo n
Tiện tay nhận điện thoại, Hạ Tuyền lập tức nghe thấy âm thanh ríu rít của Diệp Minh Tâm truyền ra, cô không để lại dấu vết ngẩng đầu lên quan sát anh, anh rất có kiên nhẫn nghe những lời nói nhảm của Diệp Minh Tâm, cuối cùng đối phương hình như hỏi anh vấn đề gì đó, anh nhìn cô một cái, nhẹ giọng nói: “Được, đến ngay.”
Cúp điện thoại, Lệ Tịnh Lương đứng lên nói: “Có chút việc, một mình cô ăn đi.” Dứt lời, liền xoay người định rời đi.
Hạ Tuyền từ từ đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: “Lệ tiên sinh thật không coi trọng chữ tín, vừa mới nói là sẽ ăn cơm chung, vậy mà bây giờ cơm còn chưa có ăn xong, ngài đã muốn đi rồi?”
Lệ Tịnh Lương có chút kinh ngạc nhìn về phía cô, giống như không ngờ tới còn có một người phụ nữ gan to đến mức dám cản anh, anh ngưng mắt nhìn đôi mắt quyến rũ đào hoa của cô, một lúc lâu sau khóe miệng cong lên nói: “Ừ, không giữ chữ tín.” Đột nhiên, đi lùi trở lại, “Nói điều kiện.”
Anh đi tới trước mặt cô, cúi người xuống nhìn thẳng vào cô đang ngồi, hai người nhìn nhau một hồi thật lâu, Hạ Tuyền thật sự không hiểu nổi anh đang muốn làm cái gì, nhưng lại nhìn thấy anh rũ mắt xuống liếc nhìn môi của cô, vì vậy cô có chút hiểu ý của anh.
Chẳng lẽ, anh muốn hôn cô?