Bộ phim《 Tình yêu không đơn độc 》này là do Hạ Tuyền cùng với nam diễn viên đang nổi Chung Lập Dương thủ vai chính, có thể nói rằng Chung Lập Dương là nam chính phù hợp với các bộ phim thần tượng ngôn tình những năm gần đây, bộ phim nào do anh ta diễn cũng bảo đảm sẽ cháy vé, hơn nữa đằng sau còn có một đội ngũ chế tác hùng hậu, tuyên truyền đến khắp mọi nơi, sau khi bộ phim này được công chiếu nhất định sẽ gặt hái được nhiều thành công.
Hạ Tuyền đóng vai Mãn Thảo Hỉ trong phim, cô nghĩ có lẽ sau bộ phim này hình tượng của mình có thể trở nên khá hơn một chút.
Chung Lập Dương là một người rất tốt, khi cùng nhau quay phim đã chăm sóc cho Hạ Tuyền rất chu đáo. Lần này khi cùng đi ra ngoài để tuyên truyền, anh còn hẹn ăn cơm với Hạ Tuyền khi cuộc tuyên truyền kết thúc. Sau khi Hứa Cách Phỉ nhận được tin tức này thì liền khó có lúc không lo lắng cô sẽ náo thành xì căng đan xấu gì mà vô cùng tán thành.
“Chuyện này rất tốt.” Cô ngồi ở trong xe bảo mẫu hai chân vắt chéo nói, “ Hình tượng của Chung Lập Dương cũng tốt, danh tiếng không tồi, địa vị cũng không cao đến mức trèo không dậy nổi như Vân Nhược Châu, sẽ không làm cho đại chúng tạo thành cảm giác chênh lệch quá mức lớn như giữa nước sông với nước biển, nếu em và anh ta tạo ra xì căng đan thì cũng không tệ lắm.”
“Tạo ra xì căng đan?” Hạ Tuyền nhíu mày lại, “Chị nghĩ quá nhiều rồi chị Phỉ, đâu chỉ là ăn một bữa cơm bình thường mà thôi.”
Hứa Cách Phỉ lườm cô nói: “Chị nói này Hạ Tuyền, chị phát hiện ra em gần đây càng ngày càng ngây thơ, em cũng không có đang yêu đương, thế sao trí thông minh lại thẳng tắp giảm xuống như vậy?”
Vừa nghe thấy cô nói như vậy, Hạ Tuyền không biết tại sao lại liên tưởng tới Lệ Tịnh Lương, nhất thời có chút chột dạ, yên lặng cúi đầu.
Không thể thích anh, mặc dù anh vô cùng ưu tú mê người, nhưng ở trong lòng Hạ Tuyền tự nói với mình như vậy.
Chỉ là, cô quên mất một chuyện, câu “không thể thích anh” đó thường thường sẽ đại biểu cho việc rất có thể sắp xảy ra một số chuyện gì đó.
“Chung Lập Dương cùng công ty với em, bây giờ lại diễn cùng một bộ phim với em, trước đó chị đã liên lạc với quản lý của anh ta, công ty cũng đồng ý, xì căng đan của hai người các em tuyệt đối là trăm lợi không hại.” Hứa Cách Phỉ vẻ mặt cẩn trọng, “Tất cả những gì chị đang làm là để gột rửa hình tượng của em trong lòng đại chúng, còn không mau cảm ơn chị đi?”
Câu trả lời của Hạ Tuyền hoàn toàn không liên quan đến vấn đề của cô: “Cái Weibo* này rốt cuộc sử dụng như thế nào?”
(*)Sina Weibo là một trang mạng xã hội dạng tiểu blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook. Đây là một trong những trang phổ biến nhất tại Trung Quốc, thu hút trên 30% người dùng mạng, với một mức thâm nhập thị trường cũng giống như những gì Twitter đã tạo dựng ở Mỹ. Nó được tập đoàn SINA ra mắt ngày 14 tháng 8 năm 2009 và có 503 triệu người dùng đăng ký tính đến tháng 12 năm 2012. (theo Wikipedia)
Hứa Cách Phỉ ngạc nhiên nói: “Không phải là em nói không muốn dùng sao, tại sao bây giờ lại bắt đầu nghiên cứu? Mã Nghĩ dụ dỗ em à?”
Vẻ mặt của Mã Nghĩ như một nàng dâu bị uất ức ôm Ipad nói: “Chị Phỉ, tại sao lại là em?”
“Không phải là em thì chẳng lẽ là chị?” Hứa Cách Phỉ lườm anh một cái, bắt đầu dạy Hạ Tuyền cách dùng Weibo.
Hạ Tuyền ngay từ đầu đã không đụng đến những thứ này, nhưng sau khi nghe cô giải thích một chút thì cũng hiểu tương đối, sau đó liền phát hiện ra Hứa Cách Phỉ chẳng biết từ lúc nào đã đăng lên ảnh cô và Chung Lập Dương thân mật chụp chung với nhau, còn kèm theo một dòng chữ và một emoji: Tình yêu không đơn độc [ xấu hổ ]
“Chị Phỉ.” Hạ Tuyền bất đắc dĩ nói, “Tại sao chị có thể dễ dàng đăng lên một nội dung lừa dối như vậy được.”
Hứa Cách Phỉ cười nói: “Chị đây là đang tích cực hưởng ứng phong trào kêu gọi.”
Hạ Tuyền bất đắc dĩ, không hề tiếp tục dây dưa nữa, bởi vì một khi cái này đã truyền ra ngoài thì chính là bát nước đã đổ đi, nếu xóa đi thì chỉ sợ bị coi là chột dạ.
Trong lúc nhất thời, điện thoại Hạ Tuyền không ngừng vang, nhắc nhở cô có bình luận mới cùng @mới, giống như Hứa Cách Phỉ vừa nói xong vậy, cô ấy đang tích cực hưởng ứng phong trào kêu gọi, bởi vì không lâu sau đó Chung Lập Dương cũng đăng bài trên Weibo, bổ sung thêm một emoji [ yêu em ] này.
Hạ Tuyền nhức đầu nhìn những dòng bình luận đáng sợ kia, tất cả mọi người đều đang suy đoán cái này có phải là đang công khai quan hệ hay không, hay là chỉ đơn giản là để lăng xê tác phẩm mới. Hạ Tuyền không có gì hay để trả lời, dứt khoát không quan tâm đến tin nhắn của những người xa lạ này nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hành trình ở Bắc Kinh kéo dài ba ngày, ba ngày này mặc dù Hạ Tuyền không có ở trong Giang Thành, nhưng lại mỗi ngày Lệ Tịnh Lương đều cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Mỗi ngày cô đều đúng giờ vào sáng chiều tối gửi ba tin nhắn cho anh, có lúc còn kèm theo một bức hình tự sướng, mỗi một tấm đều được chọn lựa kỹ lưỡng, tâm tư thể hiện vô cùng rõ ràng. d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
Mặc dù mỗi lần Lệ Tịnh Lương đều không nhắn lại, nhưng cũng đều nhìn thấy, ví dụ như ngày hôm nay vậy, hôm nay là ngày thứ ba Hạ Tuyền rời đi, vào buổi trưa, cô theo thường lệ gửi tới một tấm hình cùng với một tin nhắn , hỏi anh có phải đang dùng cơm hay không, có nhớ cô hay không, tối nay cô sẽ trở về Giang Thành, hỏi anh có ra sân bay đón cô hay không.
Thần tượng ra sân bay, trường hợp lớn như vậy, người hâm mộ khẳng định sẽ không thiếu, Lệ Tịnh Lương đi đón cô, đó chẳng phải là tự đi rước phiền phức sao?
Chuyện như vậy có chút buồn cười, cho nên anh mặc kệ gạt sang một bên, Hạ Tuyền cũng biết điều này là căn bản không thể nào, cô chỉ là nhắn chơi thôi, không có thật sự hi vọng anh sẽ đến đón mình, cho nên vào buổi tối khi cô đặt chân về Giang Thành, sau khi ký tên cho một đám người hâm mộ điện ảnh xong, thì liền trực tiếp ngồi lên xe bảo mẫu rời đi.
Trước khi rời đi, Hạ Tuyền còn bảo Mã Nghĩ phái người đưa những người hâm mộ này của cô đi ăn cơm, đã trễ thế này rồi, mà bọn họ còn kiên nhẫn chờ đợi ở đây, khẳng định là đều đã đói.
Được thần tượng săn sóc khiến cho những người hâm mộ này cảm động đến nỗi lệ nóng doanh tròng, rối rít chụp ảnh thần tượng phái người đưa đi ăn cơm lên trên web, thi nhau đăng bài lên để giúp thần tượng đứng đầu bảng.
Hạ Tuyền ngồi ở trên xe xem Weibo, thấy những người hâm mộ đó đều đã được ăn cơm nên liền an tâm không ít, vốn định đặt điện thoại xuống nhắm mắt dưỡng thần để ngày mai tham gia tập thứ hai của《 Giả làm người yêu 》, nhưng không lâu sau điện thoại di động liền vang lên, cô vừa cầm lên vừa nhìn vào, China Mobile*.
(*)China Mobile Limited (Trung văn giản thể: 中国移动通信; Trung văn phồn thể: 中國移動通信; pinyin: Zhōngguó Yídòng Tōngxìn) là một công ty viễn thông quốc doanh Trung Quốc
“Điện thoại của ai vậy?” Hứa Cách Phỉ thuận miệng hỏi.
Hạ Tuyền nói: “ China Mobile.” Nói xong liền trực tiếp từ chối cuộc gọi, chuyển sang mục tin nhắn thoại.
“Em đang dùng smartphone, cần gì phải gọi điện thoại cho em chứ?” Hứa Cách Phỉ nhạy bén lại gần, nhìn chằm chằm vào cô nói, “Nói mau, có phải là lại có chuyện muốn gạt chị không?”
Hạ Tuyền nịnh nọt nói: “Làm sao có thể chứ? Trước đó em dùng điện thoại của Mã Nghĩ là vì có một chút chuyện, muốn lưu số điện thoại mới của mình vào máy của em ấy thôi, không có gì hơn đâu.”
“Thật sao?” Hứa Cách Phỉ nửa tin nửa ngờ.
“Dĩ nhiên, nếu không thì còn có thể có chuyện gì chứ? Em gần đây không phải là 24h đều ở cùng với chị sao?” Cô nói vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra bất kỳ biểu hiện nói dối nào.
“Hy vọng là như vậy.” Hứa Cách Phỉ vẫn có chút chần chừ, nhưng vẫn bỏ qua không tiếp tục điều tra nữa, điều này làm cho Hạ Tuyền lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lần nữa lấy ra điện thoại di động, Hạ Tuyền nhìn thấy tin nhắn của số điện thoại mà vừa mới gọi tới, đối phương nhắn lại là —— trả lời điện thoại!
Toi rồi, nhìn tin nhắn thôi cũng có thể khẳng định là người này đang rất không cao hứng, nghĩ đến cũng đúng, vị Lệ Tịnh Lương kia, nào có người phụ nữ nào dám cúp điện thoại của anh? Hạ Tuyền cũng được coi như là sáng lập lịch sử.
“Em có hơi đau bụng.” Hạ Tuyền chợt nhăn mày lại.
“Sao vậy? Chắc là do đồ ăn trên máy bay tệ rồi?” Hứa Cách Phỉ nhìn về phía Mã Nghĩ nói, “Vừa lúc ở phía trước có một nhà thuốc, em xuống xe đi mua chút thuốc cho cô ấy đi.”
Mã Nghĩ nhận được lệnh, liền ngừng xe lại rồi bước xuống, Hạ Tuyền mặt lo lắng nói: “Chị Phỉ, chị và em ấy cùng đi đi, đứa nhỏ này ngây ngô, ngộ nhỡ mua không đúng thuốc thì sao?”
Hứa Cách Phỉ nghĩ cũng phải, cho nên cùng Mã Nghĩ xuống xe.
Sau khi đóng cửa xe, Hạ Tuyền lập tức gọi điện thoại, điện thoại vừa mới kết nối, âm thanh lạnh lùng của Lệ Tịnh Lương liền truyền tới: “Cô đang ở đâu?”
Hạ Tuyền không hiểu gì nói: “Đang ở trên xe của mình, chuẩn bị về nhà.”
Bên kia an tĩnh một hồi lâu, mới vang lên một âm thanh cười như không cười.
“Tôi nhớ là có ai đó hi vọng tôi sẽ đến sân bay đón cô, thế sao tôi đến, ngược lại cô lại đi?”
Hạ Tuyền trong nháy mắt sửng sốt: “Anh thật sự đi?!” Trong giọng nói của cô rõ ràng mang theo vẻ không thể tin được.
Thật ra thì Lệ Tịnh Lương không có ý định đi tới đây, nhưng anh chợt nhớ tới gần đây có tra ra được một chuyện, về Khang Vũ cùng với Diệp Hân, cũng là về Hạ Tuyền. Anh muốn gặp mặt cô, để tìm hiểu một chút về lai lịch của cô gái này, vậy mà người này cự nhiên tự mình rời đi nha.
Nhưng mà, Lệ Tịnh Lương rốt cuộc vẫn là người có chức vụ cao, giờ phút này cũng không cần trầm mặc bao lâu đã nói: “Đi tới đâu rồi.”
Hạ Tuyền liếc nhìn về phía cửa hàng tiện lợi ở bên ngoài nói: “Ở một cửa hàng tiện lợi cách sân bay không xa.”
“Ở đó chờ tôi.” Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
“Thật là tổng giám đốc bá đạo.”
Hạ Tuyền phun ra một câu này xong, liền mặc áo khoác có mũ vào, đeo khẩu trang và kính râm, rồi cầm túi lén lén lút lút xuống xe.
Cô giải thích với tài xế là, muốn vào trong nhà thuốc để xem bọn Hứa Cách Phỉ một chút vì thấy lâu như vậy còn chưa trở lại, tài xế cũng không có hoài nghi gì, vì dù sao ông cũng chỉ là một tài xế, không xen vào những chuyện khác.
Màn đêm đen nhánh, chung quanh nhanh chóng lướt qua từng chiếc xe một, Hạ Tuyền lặng yên không một tiếng động đi tới cửa hàng tiện lợi đối diện với nhà thuốc, khẩn trương tìm kiếm xe của Lệ Tịnh Lương.
May mắn là nơi này cách sân bay rất gần, xe Lệ Tịnh Lương rất nhanh đã liền xuất hiện, dừng ở trước mặt cô, cô lập tức kéo ra cửa ghế sau ngồi lên, mở miệng liền nói: “Đi mau.” d/đ/l/q/đ/tiểu ốc
Lệ Tịnh Lương nhìn lướt qua chiếc xe bảo mẫu kia, bởi vì tầm mắt bị ngăn trở, cho nên anh cũng không nhìn thấy Hứa Cách Phỉ và Mã Nghĩ đang cầm thuốc đi ra ngoài, đợi đến khi hai người bọn họ lên xe rồi, thì mới phát hiện ra Hạ Tuyền biến mất.
Lệ Tịnh Lương tự nhiên đoán được Hạ Tuyền đang sợ cái gì, theo như suy nghĩ mà nói, thì hai người bọn họ làm như vậy thật sự rất giống với yêu đương “vụng trộm“.
Anh hứng thú liếc cô một cái, phân phó tài xế lái ô tô rời đi, đợi xe đi một lát sau, mới thong thả ung dung mở miệng nói: “Cô không có nói cho cô ấy biết.”
Hạ Tuyền lấy xuống kính râm cùng với khẩu trang cười nói: “Không thể nào nói.”
“Hả?”
“Ngài không biết đâu, trước kia tôi đã từng thiếu chút nữa thì làm tới cùng với một nam diễn viên vô cùng nổi tiếng, khiến cho tôi bị người hâm mộ của anh ta ném đá đến nỗi thương tích đầy mình, sau đó lại còn phải phí bao nhiêu là công sức thì mới có thể đè được chuyện này xuống, ngài so với nam diễn viên kia còn lợi hại hơn, tôi nào dám nói cho cô ấy biết về việc tôi trêu chọc ngài?” Cô lúng túng nói, “Mặc dù chuyện của chúng ta sẽ không bị người ngoài biết, nhưng mà nếu tôi bị người đại diện biết thì chắc cũng bị ăn mắng đủ rồi.”
Lệ Tịnh Lương liếc nhìn cô, đôi mắt xếch thon dài hơi nhếch lên, cái biểu tình kia khỏi cần phải nói cũng biết có bao nhiêu phong tình.
“Có cần tôi giúp một tay không?” Anh hỏi, giọng nói dịu dàng giống như hương rượu đậm đà, làm cho người ta nghe vào như say.
...... Giúp cô giải quyết Hứa Cách Phỉ sao? Nói thật, cô rất động lòng, nhưng mà: “Không cần.”
Lệ Tịnh Lương nhíu mày nhìn cô, cô thừa dịp anh không chú ý, liền nhổm dậy tiến về phía trước hôn một cái lên gương mặt của anh, anh nhăn mày lại, bộ dạng ghét bỏ kia thật sự làm tổn thương đến lòng tự ái của người khác, nhưng cô lại rất hài lòng khi thấy trên gương mặt của anh có lưu lại một dấu son môi, tiếng cười êm tai như tiếng chuông bạc: “Lệ tiên sinh không cảm thấy, như vậy rất kích thích sao?” Cô chớp chớp đôi mắt đào hoa quyến rũ, chỉ khiến cho người ta nghĩ đến bốn chữ —— báu vật trời sinh.
Lệ Tịnh Lương nhàn nhạt nhìn thoáng qua, hết sức lạnh nhạt nói: “Phóng đãng.”
Đây cũng không phải là một từ hình dung tốt, nhưng Hạ Tuyền hôm nay mệt chết đi được, không những phải ngồi ở trên máy bay để theo sát hành trình mà lại còn phải đối phó với anh, đã sớm sức cùng lực kiệt rồi.
Cho nên, khi anh nói xong lời này thì Hạ Tuyền liền tiếp lời nói: “Nếu Lệ tiên sinh đã không thích, người phóng đãng như tôi đây thì tối nay sẽ không làm chậm trễ thời gian của ngài, rất cảm ơn ngài đã tới đón tôi, bảo tài xế đưa tôi về nhà đi.”
Lệ Tịnh Lương cũng không có từ chối, anh tự nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, giống như thật sự rất nhân nhượng cô vậy, nhưng thật ra thì sao có thể đơn giản như vậy được?
Hạ Tuyền đã sớm nghĩ tới những thứ này, cô ở trong lòng cảm thán, anh thật đúng là có kiên nhẫn, rõ ràng lần này tới đây chính là vì muốn thu hoạch gì đó, nhưng lại vào lúc cô đề xuất muốn về nhà thì liền tùy tiện đồng ý, mức độ nguy hiểm của người này trong lòng cô lại thẳng tắp lên cao.
Thật ra thì từ khi vừa mới bắt đầu tiếp cận với Lệ Tịnh Lương, thì Hạ Tuyền đã liền suy nghĩ đến nguyên nhân anh đính hôn với Diệp Minh Tâm. Cô thật sự không cho rằng Lệ Tịnh Lương cần phải mượn đến tiền tài và quyền thế của Diệp Hân, càng không cho rằng Diệp Minh Tâm có thể chiếm được hảo cảm của anh.
Cô đã xem rất nhiều tư liệu về công ty AR, qua việc hỏi thăm những người khác, cũng biết được rằng bọn họ đang nói chuyện hợp tác làm ăn.
Công ty AR không hề có chút liên quan gì đến việc đầu tư ngành giải trí cả, nhưng mà gần đây danh tiếng của công ty giải trí Trung Hoa lại quá mức lớn mạnh, gần như ôm đồm toàn bộ tai to mặt lớn trong nước, việc Lệ Tịnh Lương muốn kiếm tiền cũng có thể hiểu được, nhưng khẩu vị của anh tuyệt đối không chỉ là hợp tác đơn giản như vậy.
Có lẽ, anh đang muốn nuốt trọn công ty giải trí Trung Hoa, đính hôn với Diệp Minh Tâm chỉ là một cái cớ, điểm này rất giống với lúc rắn độc săn mồi khi đó nó sẽ bơm nọc độc vào người con mồi, khiến cho chúng hoàn toàn mất đi ý thức phản kháng, rồi sau đó sẽ từng chút từng chút một hưởng thụ thức ăn.
Đêm đó là Hạ Tuyền cố ý để cho người tài xế mang cô đến nghĩa trang, để tiết lộ cho đối phương một chút dấu vết, anh quả nhiên đã tìm hiểu về nguồn gốc và phát hiện ra đầu mối. Một vị tổng giám đốc tai to mặt lớn của một công ty lớn mà lại là một người bỏ vợ bỏ con, đến ngay cả khi con gái ruột thịt bị lừa bắt đi cũng không quan tâm, nếu tin này bị truyền đi ra ngoài thì không biết tạo ra oanh động lớn đến mức nào? Có một thanh lợi kiếm là dư luận này, cùng với thủ đoạn của Lệ Tịnh Lương, tất nhiên sẽ có thể dễ dàng áp đảo được Diệp Hân.
Cô cho anh một cơ hội tốt như vậy, tự nhiên sẽ muốn từng chút từng chút một thỏa mãn khẩu vị của anh, chỉ là điều này đối với Lệ Tịnh Lương mà nói thì cũng không quan trọng.
Anh tựa như chúa tể ngồi ở phía sau màn che, bởi vì nắm tất cả mọi thứ trong tay, cho nên có thể vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.