Trái tim nẩy lên, y có chút trắc trở mà mở mắt ra.
Di? Màu đỏ…là?
Máu!
Vốn tinh thần đang có điểm buồn ngủ lập tức thanh tỉnh.
“Hài tử, Hài tử của ta…” một nữ nhân ngực đầy máu tươi cố gắng hướng chỗ y nằm bò qua.
Đôi tay trắng bệch ở trên mặt đất từng bước từng bước mà ấn ra dấu ấn màu đỏ.
Máu, như mưa màu đỏ bay đầy trời, một người cầm trong tay lưỡi kiếm sắc bén đứng trong bóng đêm, chỉ có thể mười phần thấy rõ ràng con mắt người đó, lẳng lặng mà nhìn về bên này.
Chính xác mà nói, là nhìn vào nữ nhân đang gắng bò trên mặt đất.
Nữ nhân vừa bò, vừa hộc ra từng ngụm từng ngụm máu:
“Hài tử, con của chúng ta…” khẩu khí có mang theo tia bi thương tuyệt vọng.
Nhưng không có hận ý.
Máu trong cơ thể chảy ra, nhìn trên mặt đất trắng mà giật mình ấn kí màu đỏ, một đường kéo dài.
“Na na?” muốn hỏi ngươi là ai, mở miệng ra lại là hai âm thanh như thế này.
Y kinh ngạc hoang mang mà nháy mắt mấy cái.
Âm thanh mềm mại đáng yêu này, là xảy ra chuyện gì?
Y nghĩ muốn sờ sờ cổ họng mình lại phát hiện cả người nhũn ra, không thể động đậy.
Này?
Cố sức mà buông mắt xuống nhìn chính mình, kinh hoảng phát hiện, đây là thân thể trẻ con thịt thịt hồng hồng.
Đợi chút, đợi chút, này…
Ta không có chết? Ta hẳn là đã chết a, vì sao?
“Hài tử…”thanh âm nữ nhân run run, “Kỳ, con của chúng ta…không chết, không chết.” Ngữ khí vui mừng.
Người kia an tĩnh trong bóng tối, thong thả mà đi tới, vung lên thanh kiếm nhiễm máu trên tay.
“Xích lạp.” thanh âm cắt đứt cơ thể đi qua, máu tươi nữ nhân văng tung tóe, thậm chí có vài giọt bắn lên mặt y.
Ấm ấm mà rơi xuống trên mặt.
Y kinh ngạc mà nhìn thiếu niên trước mắt.
Người này có một khuôn mặt thập phân tinh tế mỹ lệ, thần thái cuồng dã, y phục màu trắng, mặc dù là giết người, bạch sam vẫn bóng bẩy.
Nhãn thần băng lãnh mà nhìn y:
“Quăng như thế mà không chết, đúng là mạng lớn.”
Hắn đã đánh rơi thanh kiếm, bước đến vung tay lên.
Trong nháy mắt nhìn thấy người kia, y cảm giác toàn thân mình như bị đông cứng lại. Ngay cả ý nghĩ chạy trốn cũng bị đông lại luôn.
Thế nhưng, không được, tuyệt đối không thể chết tại đây.
Y hao hết toàn bộ khí lực cũng chỉ có thể phát ra một tiếng khóc lớn “OA…” hy vọng có ai đó nghe được cứu mình.
Không có biện pháp, những gì trẻ con có thể làm được thực quá ít.
“Cũng không phải ngốc.” Thiếu niên cười nhạt, buông tay xuống, suy nghĩ mù mịt mà nhìn vật nhỏ hồng hồng núc ních. “Nuôi lớn rồi sẽ lại giết.” Tiện tay kéo theo một mảnh vải đỏ vây lại trên người, nhàn nhã như dạo chơi mà đi ra ngoài.
Y thở không ra hơi, ngừng khóc, tiết kiệm thể lực, mồ hôi lạnh cũng đã bốc đầy trên trán.
“Oa…” bên người đột ngột truyền đến tiếng hài tử khóc.
Y bị dọa cho sợ, cố sức quay đầu nhìn xem, vừa rồi quá tập trung chú ý, cư nhiên không thấy bên người vẫn còn nằm một hài tử đỏ hỏn.
Đứa bé này, là…
Nhìn xuống bên dưới một chút
…Muội muội hay tỷ tỷ của ta…
Trong vũng máu kia, là mẫu thân của thân thể này…
Người vừa rồi giết mẫu thân cũng như muốn giết ta, là phụ thân?
Thiên a, thế giới này có phải có chút khủng bố rồi không.
Đầu óc y bắt đầu suy nghĩ không ngừng, nữ nhi bên cạnh cũng khóc không ngừng.
Dần dần, nữ nhi thanh âm nhỏ xuống, có thể là do khóc đến không còn khí lực rồi, thanh âm mang theo ý tứ ủy khuất.
Hài tử này, là người thân của ta…
Ý thức được điểm này, y cũng bắt đầu từ trong hỗn loạn khôi phục lại.
Suy nghĩ biện pháp gì, trước hết phải làm cho nữ nhi này ngừng khóc mới có thể.
Ách, nhưng mà, ta đây cả người mềm mềm nằm úp sấp, cử động liên tục rất trắc trở, trong sách nói, trẻ con sau khi sinh một tuần người sẽ không còn hồng hồng núc ních, xem ta hiện tại bộ dạng này, nhất định còn chưa tới một tuần.
Ai ai, ta, ta phải nỗ lực nỗ lực lên…
Y nhăn lại lông mi nho nhỏ, có gắng đến gần chỗ nữ nhi kia.
Hoàn hảo, không quá xa.
Mất một hồi lâu công phu, rốt cục thuận lợi đến bên người nữ nhi còn đang oa oa khóc.
Sau đó, đưa ra cánh tay mập mập hồng hồng, vỗ vỗ hài tử an ủi.
Hài từ không thèm nhận ân tình của y, lại phối hợp mà gào khóc.
Suy nghĩ một chút, đưa ngón tay đến bên miệng đứa bé kia.
Hài tử vội vã ngậm lại, lưỡi nhấm nháp mút vào.
Tiếng khóc cũng nhờ vậy mà thành thút thít rồi ngừng lại, từ từ nhắm mắt, không quá an ổn mà ngủ.
Tiểu hài tử thực mềm, lưỡi nho nhỏ liếm vòng quanh ngón tay mình, khiến y sinh ra một loại cảm giác kì diệu.
Trước đây chính mình bởi vì vẫn ở trong phòng bệnh vô trùng, cho nên ngoại trừ hộ lý cơ bản không có ai có thể đụng đến mình, chính mình lại là không thể đụng vào người khác.
Thế mà, hiện tại đột nhiên có một…muội muội.
Hài tử này cần ta chiếu cố, mẫu thân chết, phụ thân lại là tên khủng bố như vậy, ta là người duy nhất nàng có thể dựa vào, cho nên, ta tự ý quyết định làm ca ca của nàng chắc không sao a.
Trên mặt nhỏ nhỏ của y lộ ra dáng tươi cười, nhưng bởi rất nhỏ, cơ mặt không thể khống chế, cho nên thoạt nhìn có điểm cổ quái.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Y cấp tốc rút ngón tay trong miệng nữ nhi ra.
Người đi tới trước mặt, một đôi giầy thêu hoa màu trắng của nữ nhân.
“…Hài tử.” thanh âm nữ nhân truyền đến. “Minh phi cuối cùng cũng không thể sống qua năm nay sao?”
Thở dài ôm lấy hai đứa trẻ, sau đó mở to đôi mắt nhìn nam hài tử nói nhỏ:
“Hai người các ngươi thật đúng là mạng lớn, có thể sống sót thoát khỏi tay chủ nhân.”
Cảm giác trong tay có dịch thể chảy xuống, kinh ngạc nhìn vào bàn tay đầy máu, sau đó đem đứa bé đặt trên đùi điểm mấy huyệt đạo, “Hài tử đáng thương…”
Y hướng nữ nhân kia cười lấy lòng, hy vọng người này có thể thu nuôi mình và muội muội.
“Thôi thôi thôi,” nữ nhân lắc đầu, “Hắn lưu lại ngươi, chứng tỏ đã mất đi hứng thú với ngươi, ngươi tạm thời cứ sống a.”
Ôm hai hài tử đi ra phòng khách, hướng mấy người chờ ngoài cửa phân phó:
“Đi xử lý.” Đi vài bước, lạnh lùng nói thêm: “Ngày hôm nay không có ai sống sót, đúng không?”
“Đúng” đồng thời đáp.
Thấy cuối cùng mình với muội muội cũng an toàn rồi, y thở ra, trên chân có chút đau nhức a.
Ánh mắt dần dần mờ đi.