• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm, mưa cuối cùng cũng bắt đầu rơi, Tô Thần căn bản vẫn không ngủ được, đầu khớp xương đau giống như là bị người gõ vỡ, quả thực là đau đến khiến y phát cuồng.

Không muốn quấy nhiễu Tô Kỳ đang ngủ ở gian ngoài, Tô Thần liều mạng cắn răng chịu đau.

Mơ hồ không nhớ rõ làm sao ở trong hầm đá kia có thể chịu qua khỏi khi trời mưa, sợ rằng lúc đó cũng đã từng thét chói tai phát tiết đau đớn, sợ ràng trong lòng còn đau hơn thân thể, nói chung, trong hoàn cảnh an toàn hiện nay, loại thống khổ này lại trở nên không thế nhẫn nhịn.

Mồ hôi từ trên đỉnh đầu theo hai bên thái dương chảy xuống, từng giọt từng giọt rớt trên giường, y hô hấp rất cẩn thận, rất sợ khó khăn sẽ chuốc thêm thống khổ.

Nằm ở trên giường thấy trước mắt từng chút từng chút biến thành màu đen, thân thể hình như không thể khống chế được, mồ hôi càng chảy ra nhiều.

Ý thức cũng không phải quá thanh tỉnh, tuy rằng đầu óc trống rỗng, nhưng vẫn còn một cảm giác duy nhất ‘Đau’.

Cơn đau đến từng đợt từng đợt, khẽ một trận lại nặng một trận, như có kiến gặm nhấm cốt tủy, cơn đau vùng lên lại có chút tê dại, Tô Thần kéo căng da thịt ngay chỗ đầu khớp cố gắng làm tan một chút cơn đau—lại muốn xem có đúng là có sâu chui vào không.

Thế nhưng thân thể căn bản không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm trên giường run run.

Trước mắt mơ hồ, không hiểu được là mồ hôi hay nước mắt vì đau đớn mà chảy ra không nhìn thấy gì cả, đau đớn cứ như vậy đến hơn nửa đêm, mới miễn cưỡng ngủ được một lát, vừa rồi lại vì bị đau mà tỉnh lại.

Loại dày vò như vậy thật muốn nổ tung ra, không hiểu được Tô Kỳ mỗi tháng làm sao vượt qua được Triền ti bạo phát, nó so với lúc này có khi còn khó chịu hơn.

Nếu thân thể bình thường, cũng sẽ không khó khăn như vậy, nhưng bây giờ thân thể không tốt, cho nên mới cảm thấy gian nan.

Tô Thần một bên cắn môi dưới nhịn đau, một bên tự an ủi chính mình.

Chỉ mong trận mưa này sẽ không kéo dài, tuy rằng không chết người, thế nhưng thật phi thường khó chịu…

Đau đớn dịu xuống một chút, vậy nên y trong tình trạng kiệt sức mà mê man, trong lòng vẫn cầu nguyện như vậy.

Không biết trải qua bao lâu, lần thứ hai bị cơn đau bức tỉnh, giương mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, lẳng lặng một màu đen hắc ám.

…Thế nào lại dài như vậy a, đêm.

Y thần trí trì độn mà thở dài…

Sau đó, gian ngoài truyền đến tiếng bước chân.

Ách…

Tự bảo mình phải nhịn đau, lại quên mất không thể thở dài…

Còn đang suy nghĩ…, thân ảnh Tô Kỳ đã xuất hiện ở cửa.

Hắn vừa vào nhà đã cảm thấy được Tô Thần bên trong nhịp độ hô hấp không bình thường.

“Làm sao vậy?” Vội vàng chạy tới, cúi xuống giường.

Tô Thần miễn cưỡng mở mắt, lắc đầu.

“Khó chịu ở đâu?” Tô Kỳ đưa tay chạm vào cái trán ướt sũng, “Vì sao không gọi ta!” trong giọng nói mang theo chút khiển trách cùng khổ sở.

“…Bệnh cũ thôi…” Y yếu ớt nói, hiện tại cũng không để ý phải nhấn từng chữ rõ ràng, “…Yên tâm…không chết được…”

“Ta đi kêu đại phu.”

“…Chính ta…chính ta là đại phu…” Tô Kỳ hơi lo lắng như vậy khiến Tô Thần khó chịu, vì vậy nhẹ giọng nói, “Vô dụng,…là do thân thể…” xem chừng, mình cũng nên phối thuốc tê cho chính mình rồi.

“Vậy làm sao giờ.” Tô Kỳ luống cuống nói nhỏ.

Thực không còn khí lực để nói nữa, Tô Thần nằm trên giường há miệng thở dốc.

“Ngươi cắn ta a, cảm thấy đau thì cắn ta.” Tô Kỳ đột nhiên đưa cổ tay mình ra trước mặt Tô Thần.

…Phương thức tư duy của người này thật đúng là trước sau vẫn không thể lý giải.

Ta cả người đều vô lực, còn đâu hơi sức cắn ngươi.

Tô Thần mặc kệ hắn, tiếp tục chịu thống khổ.

Đột nhiên bị lay động, Tô Kỳ đã ngồi xuống bên giường, chính mình bị kéo vào trong làn hương thơm mát.

“Ô…” Bởi vì động tác đột ngột, Tô Thần hơi đau đớn mà thở nhẹ.

“Ngoan, ngoan…” Tô Kỳ đem đầu Tô Thần đặt lên hõm vai, khẽ vỗ đầu y, động tác vô cùng ngốc nghếch. “Không đau, không đau…”

Mặc dù thân thể cực độ khó chịu, y cũng thấy buồn cười.

Bời vì dù nhìn thế nào, Tô Kỳ cũng không giống một người làm ra loại sự tình này.

Hiện tại tình cảnh như vậy để cho một ai biết được, đều bị hù cho sợ a.

Chỉ là…

Thật khổ sở a!

Mặt y hiện tại dán vào da thịt trên cổ.

Có nhịp đập thong thả từ trên làn da mềm mại truyền tới.

Người này cũng là người, dù cho lạnh lùng điên cuồng thế nào, chung quy vẫn là người, dưới lớp da đều giống nhau sẽ có máu chảy…

Trong lòng dâng lên cảm giác kì diệu.

Người luyện võ rất kiêng kị đem nhược điểm bộc lộ ra ngoài, mà cái cổ chính là nơi trí mạng yếu ớt nhất, Tô Thần tuy rằng không biết võ công, nhưng lâu lâu vẫn nghe Tô Tịch huyện thuyện một chút.

Tuy rằng chỉ là Tô Kỳ vô ý thức mờ ám, thế nhưng…

Hắn hoàn toàn tín nhiệm ta, đem sinh mệnh giao cho ta rồi …sao?

Tô Kỳ a Tô Kỳ, ngươi bảo ta, phải làm thế nào mới tốt?

Bởi vì suy nghĩ trong lòng cùng với an ủi không có kĩ thuật của Tô Kỳ, y cư nhiên cảm thấy đau đớn được giảm bớt, bị dày vò một hồi, rốt cuộc không an ổn lắm mà ở trong lòng Tô Kỳ tiếp tục ngủ.

Ngày hôm sau, mưa vẫn không ngừng rơi, tuy rằng dần dần thích ứng cảm giác thống khổ này, nhưng Tô Thần vẫn không thể động đậy, vốn tưởng Tô Bát sẽ không qua, không nghĩ vừa ăn cơm trưa xong, nàng đã cùng tiểu Tịch đi đến.

Tô Bát tuổi còn trẻ khoảng chừng hơn hai mươi, dung mạo không có chỗ nào quá xuất chúng, nhưng có thể là do bản thân ở trong Trường Nhạc cung gặp quá nhiều người đẹp nên cảm thấy không quá xuất sắc.

Thế nhưng khi nàng mỉm cười, khiên người khác phi thường thoải mái.

“Thân thể thiếu chủ ngày hôm nay khó chịu, vậy hãy nghe ta kể một chút chuyện giang hồ truyền thuyết ít ai biết đến a.” Tô Bát ngồi đối diện, trà bánh chuẩn bị xong xuôi, liền mở miệng cười nói.

“Lại nói, biệt hiệu Tô Tịch ở trên giang hồ, thiếu chủ vẫn không rõ ràng lắm a.” Tô Bát cười, mắt nhìn Tô Tịch ngồi bên cạnh Tô Thần.

Tô Tịch nhíu mi: “Tô Bát, ngươi đừng nói chuyện dư thừa.”

“Sao lại vậy, thiếu chủ thoạt nhìn dường như cảm thấy rất hứng thú.” Tô Bát cười.

Tô Thần quả là bị Tô Bát thu hút sự chú ý rồi, thật muốn biết tiểu Tịch rốt cuộc gặp những chuyện gì, tại cái nơi gọi là giang hồ kia sống như thế nào, nghe như vậy, đau đớn trên thân thể dường như nhẹ đi đôi chút.

Tô Tịch nhìn biểu tình Tô Thần đang mở to mắt trông đợi, cười khổ một tiếng, không tiếp tục ngăn cản nữa.

“Gọi là ‘Cát Tường Thiên’.”

Cát tường thiên trong thế giới này không giống với thế giới trước kia của Tô Thần, ở đây, Cát Tường Thiên là một vị thần, lại là nữ thần cai quản sinh tử, dung mạo diễm lệ lãnh khốc vô tình.

Nhìn lại dung nhan tuyệt sắc của Tô Tịch, còn nghĩ đến nàng cùng Tô Kỳ đều rất lạnh lùng — hai người này không hổ là phụ nữ [phụ trong phụ thân, và nữ trong nữ nhi a~, tức là phụ nữ =cha con].

Gật đầu, nhãn thần lộ ra tiếu ý.

“Rất chuẩn xác đúng không.” Tô Bát cũng cười.

“Ân.” Không tự giác mà nhẹ giọng đáp ứng.

Tô Tịch trừng mắt nhìn y.

Tô Thần lúc này mới ý thức chính mình lại tiếp lời Tô Bát xa lạ, vì vậy cũng nhìn nàng kinh ngạc.

Tô Bát lại dường như không để ý biểu tình mọi người, chỉ tự mình bưng trà, uống một hớp nhỏ: “Lại nói tiếp, Tô Tịch đã làm ra không ít chuyện, thiếu chủ có hứng thú không?”

Tô Tịch dường như muốn ngăn cản, nhưng  nhìn thấy Tô Thần hăng hái bừng bừng, vẫn là không nói gì cả, lại cùng Tô Thần nghe Tô Bát nói.

Tiểu Tịch trên giang hồ kết giao với không ít bằng hữu, đương nhiên, cũng đắc tội với không ít người, có rất nhiều lần gặp nguy hiểm, rồi lại hóa giải nguy hiểm.

Ngữ khí Tô Bát nhàn nhạt, nhưng khi nghe lại cảm thấy mọi việc rất sống động, dùng ngôn ngữ ngắn gọn chính xác mà miêu ta mỗi một việc, cuối cùng còn dùng một vài quan niệm của nàng để lí giải.

Mà mấy lời nói của nàng trên cơ bản khi Tô Thần Tô Tịch nghe đều cảm thấy tâm phục khẩu phục.

Liền ngay cả Tô Tịch nghe cũng thấy mê, một bên cảm khái, này thực sự là do ta làm sao? Nguyên lại lúc đó ta làm như thế sau đó còn phát sinh nhiều chuyện như vậy.

Thỉnh thoảng, Tô Thần thậm chí dùng vài lời ngắn gọn hỏi lại Tô Bát.

Tô Bát này, thật không đơn giản, chưa bao giờ thấy người có thể đem ngôn ngữ nắm giữ được tinh túy như vậy.

Cùng nàng nói chuyện sẽ thấy được ngoài kiến thức tinh diệu còn là lời nói hấp dẫn, dung mạo bình thường của nàng không có can hệ gì.

Tô Bát hẳn là người có địa vị trong cung a.

Thời gian ngắn buổi trưa Tô Bát giảng giải nhanh chóng trôi qua.

Tô Bát cáo từ, Tô Thần gật đầu: “Ngày mai lại đến.”

“Đúng vậy, ngày mai ta sẽ lại cùng với ngươi đi.” Tô Tịch cũng tủm tỉm, “Ta không biết là ngươi lợi hại như vậy.”

Tô Bát mỉm cười: “Được hai người khen ngợi, Tô Bát rất vinh hạnh.” Làm lễ một cái, đi đến chỗ Tô Kỳ bên kia bình phong.

Tô Tịch quay đầu nhìn Tô Thần.

Tô Thần nằm ở trên ghế, mệt mỏi mà hướng nàng cong khóe môi. Tuy rằng đang ban ngày đau đớn không bằng buổi tối, nói chuyện phiếm cũng có thể phân tán lực chú ý, nhưng bên ngoài vẫn mưa dầm kéo dài, cho nên đau đớn trên thân thể không thể quên.

“Thần Thần thích nghe chuyện mấy năm nay ta gặp phải sao?” Tô Tịch cười hỏi y.

Tô Thần gật đầu: “Ân.”

“Tô Bát kia còn có vài chuyện tình không biết được, ta lại kể cho ngươi nghe.” Tô Tịch nháy mắt với y mấy cái, “Chỉ cần ngươi muốn biết, ta toàn bộ, toàn bộ nói cho ngươi nghe nha.”

Tô Thần gật đầu.

Vì vậy, Tô Tịch mặt mày hớn hở mà kể lại mấy chuyện trên giang hồ mà người khác không biết.

Tô Thần vẫn cong khóe môi, nghe thanh âm thanh thúy êm tai củaTô Tịch.

Trước kia, ta đồng ý cho tiểu Tịch rời đi là đúng, tiểu Tịch của ta trên giang hồ chấp kiếm thiên nhai, bạch mã từ hành, tiếu ngạo giang hồ, đúng là hào hiệp tùy ý, nữ nhi bình thường sao có thể sánh kịp với tiểu Tịch của ta?

[chỗ kia đại ý là một tay cầm kiếm cùng bạch mà tung hoàng giang hồ]

Nàng lựa chọn con đường kia thật thích hợp.

Mà ta thành công, không trở thành gánh nặng của nàng, thực sự là quá tốt.

Tô Thần tự đáy lòng cảm thấy kiêu ngạo tự hào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK