Li Vương mỉm cười: “Đồn đại về ngài làm cho ta ngưỡng mộ, có thể gặp được nhân vật trong truyền thuyết thế này, đây là do vận khí ta tốt.”
“Ha..” Tô Thần lơ mơ mà trả lời. Y không có gì nói với người này, mặc dù là nữ nhân, nhưng có thể đạt được như ngày hôm nay, nhất định không phải là hạng người lương thiện gì.
“Li Vương, ở đây lãng phí thời gian, không bằng chúng ta tiếp tục về lập trường của quý quốc với Hán quốc.” Tô Kỳ xen vào nói, trên mặt nụ cười lạnh như băng.
Li Vương dường như bị kinh ngạc với thần tình không hờn không giận của Tô Kỳ, lặng đi một chút, sau đó khôi phục nụ cười ung dung: “Là vinh hạnh của ta.”
“Thiếu chủ, bên kia có nhạc sư từ Nhượng quốc đến, chúng ta qua xem thử.” Ảnh phi mềm mại nói.
Nếu như không biết rõ chân tướng, đương nhiên sẽ nhanh chóng phối hợp làm theo, nhưng bộ dạng bình thường của Ảnh phi không phải y chưa thấy qua, nhìn thế này, y thật muốn cười.
Ảnh phi tuy rằng không thấy rõ mặt y, nhìn tiếu ý trong mắt y cũng hiểu y đang cười chuyện gì, nhưng không còn biện pháp nào khác a, phải diễn cho xong, vậy nên lại kiên trì nói: “Nghe nói, những người này da thịt trắng như tuyết, đặc biệt xinh đẹp, chúng ta đi xem một chút thử.”
Tô Thần gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Tô Kỳ.
Tô Kỳ nhìn y cười ôn nhu, sau đó phân phó Tô Cửu: “Đừng để thiếu chủ cách quá xa.” Chính là ý không để Tô Thần rời khỏi ánh mắt của hắn.
Bên kia, các quan viên Lyi Quốc đã chú ý đến thái độ ôn nhu của Tô Kỳ với Tô Thần, thấy y vừa rời khỏi Tô Kỳ, thì tốp năm tốp ba tiến đến, cố gắng bắt chuyện.
Nhưng ở khoảng cách vài bước gần Tô Thần, đã bị thị nữ được huấn luyện nghiêm chỉnh ngăn lại.
Ngại thực lực cường hãn của Trường Nhạc cung, cho dù bọn họ có bực bội cũng không thể phát tiết, chỉ ra vẻ khó chịu.
Nhưng, lại có tên không để ý, không chỉ không nghe theo thị nữ khuyên can không thể đến chỗ Tô Thần, còn một cước đánh ngã thị nữ xuống đất.
Tô Thần ở phía trong bình phong phòng khách xem đội nhạc gồm các nữ tử xinh đẹp của Nhượng quốc, nghe thấy tiếng kinh hô nho nhỏ bên kia, quay đầu nhìn, vừa lúc thấy thị nữ thủ hạ của Tô Cửu bị đánh ngã.
Không khỏi nhăn mặt: “Tô Cửu.”
Tô Cửu đáp: “Vâng,” sau đó xoay người đi xem tình hình.
Tuy rằng gây rối không lớn, nhưng vẫn làm Tô Kỳ vẫn luôn nhìn bên này chú ý đến.
Hắn nhàn nhạt quét mắt nhìn thị nữ nằm trên đất cùng vị quan đang hùng hùng hổ hổ kia, cúi đầu nhìn Li Vương sắc mặt không tốt bên cạnh cười lạnh một tiếng, đi đến bên kia.
Hắn không phải đi đến nơi phát sinh chuyện, mà bay thẳng đến chỗ Tô Thần.
Nhìn nơi Tô Thần đang chuyên chú, cũng theo tới đứng bên cạnh y.
“Dẫn đầu các nàng chính là một người mù, mỗi hai năm Tô Bát đều mời các nàng đến diễn một đêm.” Tô Kỳ cũng học Tô Thần, đánh giá âm thanh đán hát, một bên nói với y.
“Các nàng hầu như đều là nữ tử, hành tẩu gianh hồ không gặp nguy hiểm sao?”
“Thế đạo ở đây ai lại đi làm khó một gánh hát? Đều tự mình sợ mà chạy.” bên môi Tô Kỳ lộ ra nụ cười trào phúng, “Hơn nữa, các nàng cũng có cách của mình, tuy rằng không thể bảo toàn, nhưng khả năng có thể uy hiếp tính mạng các nàng không lớn.” Quét mắt một vòng, mới nói tiếp, “Mặc dù vậy, mỗi lần đến đây đều thấy những gương mặt mới, thiếu đi nhưng người cũ. Thực sự là yếu đuối, con người a.”
“Nếu như vậy, vì sao không ở lại Nhượng quốc, chí ít với việc du đãng bên ngoài an toàn hơn a.”
“Các nàng là nhạc sư lữ hành, không có quốc gia nào bảo hộ.” Tô Kỳ nhàn nhạt trả lời.
Nhạc sư lữ hành, nghĩa như tên, chính là những người đi khắp nơi diễn tấu âm nhạc, cũng không thuộc về quốc gia nào, hơn nữa khách quan mà nói, cũng là chức nghiệp được mọi người hoan nghênh.
Nhưng bởi vì tính kham khổ mệt nhọc của nghề, nên rất ít người làm, tính ra, đại khái đây là lần đầu tiên nhìn thấy đoàn gồm nhiều nhạc sư như vậy.
Phần lớn trong nhóm nhạc sư là người mù, nhưng tuổi lại rất trẻ, hơn nữa đều xuất thân từ Nhượng quốc nên làn da trắng như tuyết, khuôn mặt cũng đẹp hơn người bình thường rất nhiều.
“Người ngồi trên cao nhất tên Hàng Ca.” Tô Kỳ cho y biết.
Rất ít khi thấy hắn không mang theo giọng điệu khinh thường mà nói về người khác, điều này khiến Tô Thần không nhịn được đưa mắt nhìn hắn một cái.
Tô Kỳ mỉm cười: “Đại khái là bởi vì, ngươi với nàng khá giống nhau.”
Nữ tử gọi Hàng Ca so với y không lớn hơn bao nhiêu, dung mạo không đến nỗi quốc sắc thiên hương, nhưng thanh lệ động lòng người, đầu lông mày kiêu ngạo bất tuân không giống với dung mạo thoát tục.
Người Nhượng quốc da thịt đều rất trắng, nhan sắc so với người ở nơi khác cũng đẹp hơn nhiều, người hát này da thịt trắng, tóc lại đen tuyền giống như huyền cầm, thêm khuôn mặt thon nhỏ, thần tình chuyển động trên mặt khiến người khác không thể nào mà bỏ qua được.
Yếu đuối lại quật cường, hai thái cực tưởng như mâu thuẫn hợp lại trên người nàng lại đặc biệt hòa hợp.
Dường như cảm thấy hai phụ tử Tô Thần đang nhìn, nàng chậm rãi xoay đầu, hai mắt vô thần nhìn thẳng đến chỗ Tô Kỳ, thanh âm mềm mại: “Là chủ nhân Trường Nhạc cung a.”
Lời nàng nói ra, các nhạc sư ở bên cạnh đang nói chuyện đột nhiên yên tĩnh lại.
“Đúng.” Tô Kỳ đáp.
“Biệt lai vô dạng.” thần tình để phòng của Hàng Ca nhu hòa xuống, “Ngươi dường như rất tốt.”
Tô Kỳ chỉ cười, không trả lời.
“Bệnh trạng như thế nào lại không còn nghiêm trọng luống cuống nữa, ta hiếu kì không biết bệnh ngươi thế nào trị khỏi, ta không cho rằng ta xướng ca một lần có thể khiến ngươi khỏi bệnh, ta không phải là bác sĩ giỏi như vậy.” Hàng Ca dung mạo cổ điển lại nói những ngôn từ hiện đại.
Tô Thần vừa nghe liền không biết nói thể nào, càng nghe càng thấy Hàng Ca kì quái? Mồm miệng như vậy – rất giống người hiện đại.
Nghẹn họng mà trân trối nhìn hai người.
“Tự nhiên thì khỏi thôi.” Tô Kỳ tuy rằng không rõ ràng từng câu chữ Hàng Ca nói nhưng đại khái hiểu được nội dung.
“Bên cạnh ngươi có người a?” Hàng Ca nhăn mi, dường như chăm chú lo lắng cái gì, thoáng cái lại nói, “Là người có khúc mắc với ngươi?”
Tô Kỳ nhu tình như nước mà nhìn Tô Thần đang ngây ngốc, cười đáp: “Đúng.”
“Vậy thực đáng mừng, thế giới này vốn không nhỏ, càng chưa nói đến thời không rộng thế nào, có thể tìm được người tâm kết, thực rất khó,” Hàng Ca gật đầu, lộ ra dáng tươi cười ôn hòa, “Ta xướng ca cho các ngươi a, chỉ xướng cho mình các ngươi.”
“Làm phiền rồi.” Tô Kỳ gật đầu.
Sau đó Hàng Ca gẩy đàn tỳ bà.
Thật là thanh âm mỹ lệ, mới hát một câu, trong đại sảnh đã lặng như tờ.
Ngôn ngữ các quố gia không giống nhau, tuy rằng Hàng Ca với Tô Kỳ lúc nãy đối thoại bằng ngôn ngữ chung cho năm nước, nhưng khúc hát này lại là ngôn ngữ Nhượng quốc.
Tô Thần nghe không hiểu, chỉ cảm thấy giai điệu uyển chuyển du dương hữu lực, vang lên mảnh như sợi tơ.
Phòng khách cực kì an tĩnh, chỉ còn tiếng ca của nàng, nếu như nói, trên đời này có tiếng trời, vậy nhất định là do nàng nói ra.
Rõ ràng không biết nàng đang hát gì, lại có thể cảm nhận mạnh mẽ tiếng ca kia, bắt đầu là lạnh lùng cao vút sau lại trầm thấp mềm mại rồi lại ôn nhu triền miên, mỗi một đoạn, đều rất rõ ràng biểu hiện chuyển biến tình cảm của y cùng Tô Kỳ.
Ôn nhu lại phiền muộn, vừa ngọt ngào vừa đau khổ.
Một khúc hát, Hàng Ca lần thứ hai gảy đàn, mỉm cười ngẩng đầu.
Trong mắt nàng không có tia sáng long lanh nào, nhưng khuôn mặt lại mang thần thái sung mãn.
Trừ Tô Kỳ, mọi người bao gồm Tô Thần, đến nửa ngày mới hồi phục tinh thần, trong đầu vẫn còn thanh âm mỹ lệ êm tai.
“Lần này trả thù lao gấp bội, hắn rất thích.” Tô Kỳ cúi đầu, thanh âm khiến Tô Thần khôi phục tinh thần.
“Đa tạ.” Hàng Ca mỉm cười.
Thoát khỏi mê hoặc, mọi người khôi phục náo nhiệt nói chuyện với nhau, nhưng mà, nội dung nghị luận lại về thanh âm mỹ lệ vừa rồi.
Tô Thần bất đắc dĩ nhìn Tô Kỳ: người này hoàn toàn không cảm thụ được thanh âm hay sao?
“Người bình thường đương nhiên hiểu rõ ta hát cái gì.” Hàng Ca đột nhiên như giải thích mà nói, “Tình cảm thiếu thốn, căn bản không thể hiểu được.” dừng một chút, “Quên đi, ta nói ngươi cũng không hiểu, đây là lý luận y học hiện đại.”
Tô Thần theo bản năng mà trả lời, “Trước đây trên TV có nghe chuyện gia nói qua, người thiếu thốn tình cảm rất khó hiểu được tâm tình người bình thường.”
Nói xong, chính y sửng sốt, Hàng Ca cũng sửng sốt.
Hai người trầm mặc quan sát đối phương — trên thực tế chỉ có Tô Thần nhìn, Hàng Ca là mở to con mắt mỹ lệ nhìn y.
“Chủ tử, đã giải quyết xong.” Thanh âm Tô Bát khiến hai ngươi hoàn hồn.
“Ngươi…”
“Ngươi…”
Hai người đồng thời kinh hô.
“Làm sao vậy?” Tô Kỳ thấy Tô Thần vẻ mặt kì lạ, hỏi.
“…” Tô Thần muốn giải thích, lại không biết giải thích như thế nào cho tốt, nên cười khổ ăn ngay nói thật: “Cái này rất phức tạp, ta không có cách nào giải thích.”
Nhưng Tô Kỳ thỏa mãn với câu trả lời này, khẽ cười: “Vậy không cần giải thích.” Sờ sờ đầu hắn.
Nói thì nói vậy, nhưng hắn vẫn rất muốn biết.
Tô Thần nhìn hắn mỉm cười nói: “Ta sau này chậm rãi nói cho ngươi biết.” Không cần gấp, thời gian còn nhiều.
Đột nhiên vào giờ khắc này, trong lòng không xác định mà tự nói với chính mình: Chỉ cần hắn nguyện ý, ta cũng nguyện ý làm bạn cùng hắn đến đầu bạc.
Tô Kỳ cong khóe môi nở nụ cười.
Trên đời này người đẹp nhất cường đại nhất, trong lòng lại để ý mình ta.
Đúng là may mắn.
Y có chút đỏ mắt, thần tình ngây ngốc nhìn Tô Kỳ.
“Chủ tử, Li Vương đến.”
Thanh âm Tô Bát khiến Tô Kỳ, Tô Thần quay đầu, Tô Kỳ nhìn Li Vương phòng bị, còn Tô Thần xấu hổ nhìn về Hàng Ca.
“Ta đi một chút sẽ trở lại.” Cảm giác được Tô Kỳ xoa nhẹ đầu mình.
“Ân.” Y thấp giọng đáp lời, gật đầu.
Nghe được tiếng bước chân Tô Kỳ rời đi, Hàng Ca mỉm cười tiếp tục nói: “Ta không ngờ nổi.”
“…Ta cũng vậy.” Tô Thân trả lời.
“Hôm nay không tiện, bất quá ta có thể ở lại đây nhiều ngày, không biết ngươi có tiện không?”
“…Ân.” Mặc dù nói với Tô Kỳ hơi khó, nhưng chính mình lại rất muốn cùng nữ tử gọi là Hàng Ca này hảo hảo nói chuyện, “Ta đến lúc đó kêu Tô Bát gửi thư cho ngươi, được không?”
“Hảo.” Hàng Ca mỉm cười. “Ta rất chờ mong thư của ngươi.”
Mặc dù gặp mặt không được bao lâu, Hàng Ca lại làm cho y cảm thấy rất thoải mái, tuy rằng nàng là một người mù, nhưng lại không khiến người khác xem thường, hơn nữa, nàng như thế nào? Làm sao đến đây? Cũng khiến Tô Thần rất hiếu kỳ.