" Đó...đó đúng là chuyển thế của Sư thúc mẫu rồi nhưng...ta không nghĩ là người còn nhỏ đến vậy "
" Na Tra " - nói đoạn có một giọng nói từ xa vọng lại gọi Na Tra, tiểu hoa sen quay đầu lại như đang tìm kiếm gì đó
" Tiểu Công Tử " - đang đâm chiêu nghĩ về tiểu nha đầu kia thì khi thấy Lôi Chấn Tử, Na Tra lại cười tít mắt chạy đến. Bắt lấy tay của Lôi Chấn Tử, Na Tra hỏi:
" Tiểu Công Tử, sao huynh lại có mặt ở đây, huynh quay lại từ khi nào vậy, huynh tìm được thân thế của mình rồi à mau nói ta nghe nói đi nói đi "
" Na Tra, đệ xem đệ đó, hỏi dồn dập như thế ta nên phải trả lời câu nào trước chứ? " - Lôi Chấn Tử bất lực cười trừ điệu bộ như đang trách hờ Na Tra vậy
" Ha...Tiểu Công Tử, thật có lỗi quá, không ngờ có thể gặp lại huynh ở đây, nên ta có hơi kích động "
" Thật ra hôm nay ta xuất hiện ở đây là để đưa thứ này cho đệ " - nói đoạn Lôi Chấn Tử đưa tay biến ra thứ gì đó
" Đây là thứ gì vậy " - Na Tra nhìn cái thứ xanh xanh đỏ đỏ, còn có tia điện đang bay lơ lửng, hỏi
" Là Đá Ngũ Sắc " - Lôi Chấn Tử
" Đá Ngũ Sắc? Không đúng, ta...ta đã thấy phu nhân của Thổ Hành Tôn dùng Đá Ngũ Sắc rồi, nó không giống như vậy, sao huynh lại có được thứ này? " - Na Tra ngờ vực
" Phải, đúng là loại Đá Ngũ Sắc mà Thiền Ngọc thường dùng, nhưng nó đã được ta truyền lôi điện vào, Sư thúc có nói cho ta biết được kiếp nạn sắp tới của đệ, ta đến để đưa Đá Ngũ Sắc này cho đệ, mong nó sẽ có ích " - Biết được loại Đá Ngũ Sắc này có công lực đặc biệt, Lôi Chấn Tử đã tích lôi điện vào nhằm mục đích khi để đá hấp thụ lôi điện, sẽ có thể phá vỡ được những trận pháp mà vô tình bị kẹt vào, tốn rất nhiều công sức mới truyền đủ lôi điện vào đá. Vì biết Na Tra sẽ phải đối mặt với kiếp nạn lớn, Lôi Chấn Tử không chần chừ mà đưa chúng cho Na Tra:
" Dù ta không biết phải dùng chúng lúc nào, nhưng đa tạ Tiểu Công Tử " - Na Tra bắt lấy số đá cất giữ
" Um vậy được rồi, ta phải về động đây " - Lôi Chấn Tử thấy Na Tra nhận lấy Đá Ngũ Sắc, gật đầu yên tâm
" Khoan đã Tiểu Công Tử, sao vừa gặp lại vội đi như vậy, huynh không đi gặp mọi người ở Tiên giới sao? "
" Ta...Không được đâu Na Tra, Sư phụ nói, chỉ cần ta phá vỡ được bức tường phong ấn trong chính mình ra, ta sẽ biết được thân thế của mình, ta cần phải tu luyện thêm mới có thể tìm ra được bức tường ấy, thân thế chưa rõ, ta không thể bước vào Tiên giới được..."
" Vậy...vậy sao " - Na Tra có hơi chút hụt hẫng
" Đợi ta tìm ra được thân thế, ta sẽ tự động đến thăm mọi người mà, ta đi đây, đệ nhớ cẩn thận " - chưa kịp để Na Tra nói lời nào, Lôi Chấn Tử xoay người biến mất, để lại tiểu hoa sen hụt hẫng
" Đá Ngũ Sắc này, thật sự có thể giúp gì cho ta chứ, sao huynh ấy nói Sư thúc biết được kiếp nạn của ta, tiểu công gia ta sao có thể gặp nguy hiểm trên đường đi cứu Sư thúc mẫu chứ...Ha... " - Na Tra ương ngạnh nhìn loại đá bắt mắt, đang kiêu ngạo đề cao bản thân thì chợt nhớ
" Thôi chết, Tiểu Công Tử xuất hiện làm ta quên mất...Sư thúc mẫu...người đã đi đâu rồi chứ " - Na Tra bối rối nhìn xung quanh, lúng túng vì đã để lỡ mất cơ hội tiếp cận chuyển thế của Chiêu Đệ
" Gì chứ, ta còn chưa kịp hỏi tên của chuyển thế đó mà "
___Phân Cách Tuyến___
" Cái tên tiểu tử chết bầm, dám đánh thương bổn cô nương, ngươi mà không là đồng môn của ta, ta đã cho ngươi nếm thử Phong Vũ Đoạn Pháp của ta " - Y Trân tức giận đặt giỏ trái cây rừng vừa hái được lên bàn, ngồi xuống luyện khí
Hàn Y Trân - mảnh hồn chuyển thế đầu tiên của Mã Chiêu Đệ, một đứa trẻ thiên bẩm, theo học một vị tu sĩ cao tay ấn trong Xiển Giáo từ khi còn rất bé. Nay nàng chỉ vừa mười bốn tuổi nhưng phép thuật rất lợi hại
" Muội làm sao vậy Trân nhi " - một cô nương khác bước vào, ngồi xuống chiếc ghế cạnh nơi Y Trân đang điều khí
" Tỷ tỷ " - vừa nghe giọng cô nương kia, Y Trân mở mắt, ngừng luyện công, đi đến bên vị cô nương kia ấm ức kể lại mọi chuyện
" Lúc nảy, muội nghe theo lời tỷ đi tìm ít trái cây, vừa đi qua làng bên thì muội ngửi thấy mùi yêu khí, chạy đến gần thì muội thấy ha...một con Cáo Tinh đang ăn trộm gà, muội liền dùng phép thuật đánh nó bị thương. Sắp thu phục được nó thì từ đâu một tên tiểu tử xuất hiện dùng cái vòng gì đó đánh muội trọng thương. Muội thấy hắn dùng ấn hiệu của Xiển Giáo nên đã không gây sự với hắn. Lúc đi muội nghe loáng thoáng có người gọi hắn là cái gì mà...N...Na Tra "
" Muội nói cái gì, Na Tra? " - cô nương kia đang ngồi thì đứng phắn dậy
" Tỷ tỷ, tỷ sao vậy " - Y Trân
" Muội là bị Na Tra dùng Vòng Càn Khôn đánh bị thương sao? "
" Phải "
" Không thể nào, N...Na Tra sao có thể... "
___Phân Cách Tuyến___
" Ái...Trời gì mà nóng vậy không biết, ta phải tìm Sư thúc mẫu ở đâu đây, Sư thúc mẫu ơi là Sư thúc mẫu, người đang ở đâu vậy chứ " - Na Tra đang than thở thì lại nhìn thấy trước mặt có một căn chồi nhỏ, trông có vẻ là có người ở
" Xin lỗi đã làm phiền, có thể cho ta hỏi thăm ở đây có ngôi làng nào... " - nói đoạn Na Tra đi đến trước cửa chồi, nhìn vào trong thì thấy hai cô nương đang quay ra nhìn mình
" D...Dương Hiển " - gặp lại bằng hữu khiến Na Tra có chút sửng sốt, chạy vào căn chồi nhỏ đón lấy cánh tay của cô nương kia:
" Là cô sao Dương Hiển..."
" Na Tra " - Cô nương kia đúng là Dương Hiển, là bằng hữu tốt của Na Tra, gặp lại Na Tra sau mấy trăm năm, Dương Hiển không giấu được vui mừng
" Sao cô lại ở đây,cô... " - chưa kịp nói dứt lời, Na Tra bị một giọng nữ nhân chen ngang, nói lớn
" Tiểu tử, ngươi còn dám đến đây, ngươi...ngươi theo dõi ta, nói, ngươi có ý gì " - Y Trân thấy Na Tra một mạch xông vào căn chồi, cũng không khỏi nghi ngờ đối với Na Tra
" Sư thúc mẫu... người cũng ở đây sao? " - Xoay qua thì thấy tiểu nữ mà lúc nảy Na Tra đã xác định là chuyển thế của Chiêu Đệ, Na Tra chịu hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, nhiệm vụ này tiểu hoa sen quá cực khổ rồi
" Ai là Sư thúc mẫu của ngươi chứ " - Y Trân nghe Na Tra gọi mình là Sư thúc mẫu, cảm thấy như đang bị xúc phạm, cũng đúng, ai đời lại gọi một tiểu cô nương trẻ tuổi là Sư thúc mẫu chứ
" A...thật có lỗi quá, Sư thúc mẫu... à không, là tiểu cô nương " - Na Tra như đã sực nhớ ra điều gì đó liền lúng túng cúi đầu
" Ta không phải là tiểu cô nương gì đó, ta tên Hàn Y Trân, Sư phụ ta là Linh Bảo đại pháp sư ở động Nguyên Dương "
" Linh Bảo đại pháp sư cũng là một trong những vị Sư thúc của ta, Sư phụ ta là Thái Ất chân nhân, chắc hẳn Y Trân cô nương cũng biết " - Na Tra nghe đến Y Trân là đệ tử của vị Sư thúc khác của mình thì cũng cảm thấy nhẹ nhõm, dù sao cũng là người nhà, sẽ dễ thương lượng
" Nói vậy ngươi là Na Tra, đệ tử của Thái Ất chân nhân. Ta đã từng nghe qua danh tánh của ngươi, một trong những kì nhân phò tá Triều Chu, nhưng không ngờ ngươi lại lỗ mãng như vậy "
" Muội muội, muội hiểu lầm Na Tra rồi, tỷ tin Na Tra không cố ý làm muội bị thương đâu " - Dương Hiển không muốn thấy hai người cãi nhau liền lên tiếng khuyên can
" Phải đó, lúc nảy ta chỉ muốn đánh tên yêu quái giúp cô, không ngờ tên yêu quái đó đang chạy thì rẽ hướng, Vòng Càn Khôn của ta cứ như đánh vào cô, ta...ta không cố ý, ta thật sự xin lỗi, cô...không sao chứ " - Na Tra hết lời giải thích
" Có thật ngươi không cố ý đánh ta không " - Y Trân hoài nghi
" Nếu cô không tin, vậy cô đã nghe những gì về ta "
" Người trong Xiển Giáo đều nthuộcươi là được hoa sen hóa thân, có tới ba đầu sáu tay, Tiên phong xuất sắc của Tây Kì, lập được nhiều chiến công hiển hách và là kiện tướng đóng góp trong sự nghiệp phạt Thương, một anh hùng hảo hán... " - Y Trân đang nói những điều được nghe về Na Tra thì khựng lại
" Cũng...cũng phải, ngươi, sao có thể là đồng minh của con Cáo Tinh kia được, ta và ngươi vốn không thù không oán, sao có thể cố ý đánh ta chứ... " - Y Trân bộc bạch, quả nhiên là một người hiểu đại nghĩa, hay cũng là do đó là một phần của Chiêu Đệ, người yêu thương Na Tra không kém gì mẫu thân của hắn, không muốn làm khó tên tiểu tử vừa gặp đã thấy quen này. Phải, Y Trân vừa gặp Na Tra đã có cảm giác rất kì lạ, rất thân thuộc.
Chuyện hiểu lầm giữa Na Tra và Y Trân cũng được giải, Na Tra xin được ở lại qua đêm vì trời cũng đã tối, một phần là muốn tiếp cận Y Trân, còn một phần...là vì Dương Hiển
___Tiên Giới___
" Thừa Tướng, thừa tướng " - Thổ Hành Tôn đang đi tuần thì bắt gặp Khương Tử Nha đứng trên đồi một mình liền cất tiếng gọi lớn
" Thổ Hành Tôn, từ lâu ta đã không còn nắm giữ chức vị, sao ngươi cứ gọi ta là thừa tướng hoài vậy " - Khương Tử Nha quay đầu nhìn theo hướng Thổ Hành Tôn đang dần tiến lại gần
" Thừa tướng, tôi biết người sớm đã không còn là thừa tướng Tây Kì, nhưng quả thật tôi không biết gọi người là gì nữa "
" Sư phụ ngươi là Sư huynh của ta, đương nhiên ngươi nên gọi ta một tiếng Sư thúc "
" Thừa tướng à, tôi nói người nghe, lúc còn ở trong quân doanh, tôi và mọi người đều gọi thừa tướng là thừa tướng, thật sự đã quen rồi, nếu thừa tướng không cho tôi gọi người là thừa tướng thì tôi biết phải gọi thừa tướng là gì đây chứ thừa tướng " - Thổ Hành Tôn bối rối, cứ lặp lại liên tục hai chữ thừa tướng khiến Khương Tử Nha hết cách
" Thôi thôi được, tùy ngươi gọi vậy "
" Ha...thừa tướng sao khuya rồi người còn đứng ngoài đây, người định luyện tuyệt chiêu gì mới sao? " - Thổ Hành Tôn thắc mắc
" Nè tên củ cải kia " - chưa kịp trả lời Thổ Hành Tôn thì Võ Cát phía sau lên tiếng
" Ngươi nói ai là củ cải hả cái tên Võ Cát đần độn " - Thổ Hành Tôn tức giận
" Ế ta chỉ đùa, chỉ đùa...Mà Sư phụ, Thổ Hành Tôn, sao hai người lại ở đây, làm con đi kiếm người cả buổi " - nói đoạn Võ Cát nhìn Khương Tử Nha
Nơi Tiên giới vốn đã ảo mộng, trời về đêm lại còn huyền bí hơn, nơi cả ba người đang đứng lúc này là một ngọn đồi cỏ, phía dưới là hồ nước trong vắt, trên mặt nước có những đám sương mù thoắt ẩn thoắt hiện những đóa sen trắng. Phía xa nữa là những vách núi đủ loại hình thù, thấp thoáng những con đom đóm phát sáng trong đêm, phải gọi nơi Tiên giới này là mỹ cảnh nhân gian.
Khương Tử Nha thở dài một tiếng, đưa mắt hướng lên bầu trời đầy sao kia, không màng đến hai tiểu tiên bên cạnh. Võ Cát biết Sư phụ có tâm sự, liền nhanh chóng bảo Thổ Hành Tôn về động
" Thổ Hành Tôn, ngươi xem trời đã tối thế này, ngươi để phu nhân của ngươi ở trong động một mình, dù sao cũng là nữ nhi, ngươi nói xem có phải ngươi nên về với phu nhân của ngươi không "
" Phải, phải ha, trời cũng đã tối thế này...ta...ta phải về với Thiền Ngọc...Thừa tướng, Võ Cát, hai người ở đây, tôi...tôi về động trước đây " - nói xong Thổ Hành Tôn hấp tấp rời khỏi
" Sư phụ, người không phải giấu, con biết người có tâm sự, người...nhớ Sư mẫu sao " - bầu không khí trầm xuống sau khi Võ Cát lên tiếng nhắc đến Chiêu Đệ, Khương Tử Nha thở hắt ra một hơi, ôn tồn bảo:
" Võ Cát, con nhìn xem, đó là Ngôi Sao thế mạng của ta, mấy trăm năm nay nó vẫn ở đó " - nói đoạn Khương Tử Nha chỉ tay về hướng của một Ngôi Sao có luồng sáng đặt biệt, Võ Cát cũng chăm chú nhìn theo tay của Khương Tử Nha
" Sư phụ, tuy con không biết nhiều về Sao thế mạng, nhưng hình như, kế bên ngôi sao của Sư phụ có một khoảng trống, nó có phần hơi kì lạ, con đã thấy nơi đó suốt mấy trăm năm nay, dường như nó không có ngôi sao nào khác xuất hiện " - Võ Cát nhìn đăm chiêu lên khoảng trống kia thắc mắc
" Đó vốn là vị trí Ngôi Sao của Chiêu Đệ, mấy trăm năm qua ngày nào ta cũng tìm Ngôi Sao thế mạng của nàng ấy, chỉ tiếc là dù ta có cố gắng cách mấy cũng không tìm được..." - nhắc đến Chiêu Đệ, lòng Khương Tử Nha như lỡ đi một nhịp, hắn quá nhung nhớ nàng, ngày đi thu thập phần vía lưu lạc của nàng, đêm xuống lại một mình ngắm sao, ngắm khoảng không đã từng dung chứa Ngôi Sao thế mạng của nàng
" Sư phụ...tuy ngày thường Sư mẫu rất hay ăn hiếp con, lại còn hay đánh con...nhưng...khi người mất rồi, con thật sự thật sự rất nhớ người "- Võ Cát không kìm nén được cảm xúc, nước mắt cứ thế trực trào, hắn đưa tay lau
" Võ Cát, ta biết rất thương Sư mẫu con, đồ đệ ngoan " - Khương Tử Nha đặt tay lên vai Võ Cát an ủi, dù trong lòng hắn cũng đau như cắt, vẫn phải cố nén lại, không muốn cho Võ Cát thấy nỗi nhung nhớ trong lòng
" Sư phụ...con biết, con chỉ là đồ đệ mà đã không thể kìm được đau lòng khi Sư mẫu ra đi, người là phu thê với Sư mẫu, sao có thể không buồn được chứ " - Võ Cát nấc lên vài tiếng, bày tỏ sự đồng cảm với Khương Tử Nha
" Ta...quả thật ta rất nhớ nàng ấy, Sư mẫu con tuy có hơi ồn ào, thích gây rắc rối, hay suy nghĩ lung tung, lại còn xem nhẹ lễ nghi...nhưng dù sao từ ngày thành thân, nàng luôn làm tròn bổn phận, bản tính thì lương thiện, thích giúp đỡ người khác, nàng là thê tử tốt, chỉ có ta, là nam tử hán mà không bảo vệ được cho nàng bình an...ta..." - Khương Tử Nha nghẹn lại, không thể nói thêm lời nào nữa, hắn sợ nếu nói thêm, hắn sẽ không kìm chế được mà rơi lệ
" Sư phụ...liệu cách trong Thiên Thư có thật sự đem Sư mẫu về với chúng ta không... "
" Thành hay bại ta cũng phải thử " - Khương Tử Nha kiên quyết
" Mong Na Tra sớm thu phục được mảnh hồn đầu tiên của Sư mẫu " - lời nói Võ Cát toát lên đầy niềm hy vọng, Khương Tử Nha gật đầu, cả hai Sư đồ im lặng nhìn lên bầu trời, mong mỏi tìm lại được Sao thế mạng của Chiêu Đệ.
Ai ngờ được, một kỳ nhân ưu tú như vậy, lại mang trong mình một mối tình si dành cho thê tử suốt mấy trăm năm mà không tục huyền. Khương Tử Nha này bề ngoài trông có vẻ vô tình, nhưng trong lòng lại chất chứa nỗi thương nhớ Mã Chiêu Đệ. Hắn lấy nàng cũng chỉ vì thiên mệnh sắp đặt, từ đó sinh ra lòng trách nhiệm với nàng, hắn chưa từng nghĩ sẽ yêu nàng đến vậy. Liệu đó có phải cái giá mà hắn phải trả khi đã quá thờ ơ với nàng, khi chỉ biết lao lực vì triều chính, khi chỉ xem nàng là con cờ để giúp hắn phò trợ Tây Kì. Giá như...giá như hắn cương quyết ngăn cản nàng vào Tru Tiên trận, giá như mối lương duyên này được trọn vẹn hơn, giá như nàng vẫn ở bên hắn...
" Dù ngàn năm ta vẫn nguyện đợi, đợi đến ngày cùng nàng tái duyên, Chiêu Đệ, ta sẽ không để vụt mất nàng một lần nào nữa "
_hết chap 2_
Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, đáng lẽ chap 2 phải đăng vào thứ 4 nhưng tận thứ 6 mình mới đăng vì còn kẹt nhiều tiết học ở trường quá, mong mọi người thông cảm, mình sẽ cố gắng hơn ❤
𝐋𝐚𝐦 𝐓𝐮𝐲𝐞𝐭 𝐋𝐢𝐞𝐧🪷