Thời điểm Quan Oánh về đến nhà, đúng lúc mẹ cô vừa dọn bữa tối lên bàn.
Đó là món sủi cảo trứng yêu thích của cô.
Mỗi lần về nhà, Quan Oánh đều ăn sủi cảo trứng do mẹ cô làm. Nhân được làm từ măng mùa đông và nấm đông cô, thêm dầu vừng, bọc trong lớp vỏ trứng dẻo và nặn thành thỏi vàng tròn, béo núc béo ních.
Nước súp của sủi cảo trứng cũng rất đặc biệt. Bởi vì cô trở về, con gà mái già đặc biệt bắt từ quê lên đã được luộc cả buổi chiều để làm nên nồi nước dùng gà vàng óng, béo ngậy khiến người ta chỉ cần ngửi thấy bụng đã cồn cào.
Sau khi múc vào bát nhỏ, sủi cảo trứng nổi trong nước súp gà. Khi múc một chiếc lên rồi cắn một miếng, nước súp lập tức trào ra khoang miệng, mùi thơm tươi mát của vỏ trứng và nhân thịt chảy xuống cổ họng vào dạ dày, xua tan ngay cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, cả người ấm áp.
Quan Oánh ăn liền lúc ba cái, lại uống nửa bát canh rồi mới thở hắt ra, cảm thấy mình sống lại rồi.
Châu Quân nhìn con gái mà buồn cười, “Đói đến thế cơ à, chẳng phải trên tàu có đồ ăn nhẹ rồi sao?”
Lúc ở trên tàu, Quan Oánh còn bận ngủ, sao có thể nhớ được chuyện này.
“Vậy con cứ từ từ mà ăn, trong nồi còn nhiều lắm.”
Quan Oánh cắn sủi cảo trứng gật đầu qua loa, thấy mẹ quay lại phòng bếp, cô liền mở WeChat. Vốn đang lo lắng chiều nay chạy trốn không đọc WeChat sẽ bị Tây Tây khẩu nghiệp cho nghe, không ngờ đoạn hội thoại trong khung chat vẫn dừng ở lúc chiều. Cô ấy không hỏi cô đến cùng.
Quan Oánh nhướng mày vẻ ngạc nhiên, lại nhấp vào vòng bạn bè.
Còn nửa tháng nữa mới đến Tết Nguyên đán, cô không cần đi làm nên về quê sớm, nhưng những động vật xã hội đáng thương trong vòng bạn bè vẫn đang phấn đấu trên cương vị của mình. Thỉnh thoảng xen kẽ trong đó còn có một số những tác giả tiêu dao như cô, và những tác giả khác không được tiêu dao như vậy, dù không phải đi làm nhưng vẫn phải chạy cho kịp deadline.
Quan Oánh lướt một lúc rồi chụp một tấm hình sủi cảo trứng, đăng kèm caption: “Bữa ăn đầu tiên khi về nhà. [Hình ảnh]”
Sau khi đăng lên hoàn tất, cô định ngồi chờ sự hâm mộ và ghen tị từ mọi người, nhưng không ngờ rằng một phút sau, một cuộc điện thoại trực tiếp gọi tới.
“Quan Quan, tớ vừa thấy bài đăng của cậu, cậu về Giao Châu rồi hả?”
Người gọi đến là Đổng Mi Giai, bạn học cấp ba của cô. Mối quan hệ của hai người khi đó rất tốt, nhưng sau đó Đổng Mi Giai được nhận vào một trường đại học địa phương ở Giao Châu và ở lại quê hương để làm việc sau khi tốt nghiệp, trong khi Quan Oánh lại đến Bắc Kinh. Vì vậy trong những năm vừa qua, hai người ít khi gặp nhau, mối quan hệ tự nhiên sẽ nhạt dần.
“Ừm, tớ về rồi. Mới về tối nay.”
“Quá tốt rồi, ngày mai cậu có rảnh không?”
“Ngày mai? Ngày mai, tất nhiên là tớ rảnh. Tớ còn phải đến dự đám cưới của cậu mà?”
Đổng Mi Giai sẽ kết hôn vào ngày mai, cô ấy đã mời Quan Oánh tới dự, đó là một trong những lý do tại sao cô chọn hôm nay để về.
“Ý tớ hỏi là cả buổi sáng ngày mai, từ lúc sáu giờ, cậu có rảnh không?”
“… Ý cậu là?”
“Là như thế này. Bên tớ nhất thời có chút rắc rối, muốn hỏi cậu có thể làm phù dâu cho tớ được không?”
Sau đó Đổng Mi Giai bắt đầu giải thích. Ban đầu cô ấy dự định có sáu phù dâu, đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Nhưng một phù dâu trong đó có lẽ đã ăn phải đồ bị hỏng, hôm nay cô ấy bỗng bị viêm ruột cấp tính, miệng nôn trôn tháo, giờ còn đang ở bệnh viện truyền nước, ngày mai chắc không đến được nên phải cần một người ‘chữa cháy’ gấp.
“Bởi vậy cậu mới tìm đến tớ?” Quan Oánh hơi ngạc nhiên: “Nhưng mà tớ chưa làm phù dâu lần nào, cũng không biết nên làm cái gì, hơn nữa chẳng phải chuyện này cần tới trước để làm quen sao? Tớ chưa từng tham gia, nếu cứ thế mà đi, tớ chỉ sợ mình phạm lỗi thôi… ”
“Không sao, hôm nay bọn tớ đã diễn tập quá trình cụ thể, sáng sớm mai cậu qua đây, đến lúc đó tớ sẽ giải thích chi tiết với cậu. Hơn nữa tớ có một phù dâu chính, cậu ấy sẽ dẫn đầu trong ngày cưới. Nếu cậu thật sự không biết phải làm sao, cứ đi với những phù dâu khác là được, cậu cứ coi như tới góp cho đủ quân số, được không?”
Quan Oánh vẫn còn lưỡng lự, theo bản năng muốn từ chối, nhưng Đổng Mi Giai dường như đã đoán được. Cô ấy lập tức dụ dỗ cô, nói qua điện thoại: “Quan Quan ơi Quan Quan à, năn nỉ cậu giúp tớ lần này đi, tớ thật sự không tìm được ai khác. Bây giờ tớ chỉ có mỗi cậu thôi đó!”
Giọng điệu này khiến cô hoài niệm hồi cấp ba bao nhiêu năm về trước, mỗi khi Mi Giai cần nhờ mình giúp chuyện gì, cậu ấy đều làm nũng với cô như vậy.
Trong lòng Quan Oánh mềm nhũn: “Ờ, được rồi…”
“Tuyệt! Quyết định vậy nhé! Hẹn gặp cậu vào ngày mai!”
Như sợ cô hối hận, Đổng Mi Giai vội vàng cúp máy, để lại Quan Oánh dở khóc dở cười nhìn điện thoại.
“Là Mi Giai hả, con bé nhờ con làm phù dâu à?” Sau khi nghe cuộc trò chuyện vừa rồi, mẹ cô đứng cạnh cửa bếp hỏi.
“Vâng.”
Mẹ cô thở dài: “Thời gian trôi nhanh quá, Mi Giai cũng sắp lấy chồng rồi. Mẹ vẫn nhớ hồi xưa, cuối tuần nào con bé cũng đến nhà mình chơi.”
Nghe vậy, Quan Oánh nhạy bén ý thức được chủ đề này có vẻ nguy hiểm. Quả nhiên câu tiếp theo của mẹ cô chính là: “Mày nói mẹ nghe, Mi Giai kết hôn rồi, khi nào thì mới tới lượt mày hả?”
“Á.” Quan Oánh đau khổ ôm đầu kêu lên: “Không phải chứ, mới có buổi tối đầu tiên con về nhà mà đã bắt đầu rồi sao? Mẹ ơi, tha cho con!”
“Mày mới là người tha cho mẹ mới phải! Mày nhìn mày xem năm nay bao nhiêu tuổi, đã 28 rồi, không kết hôn cũng không sao, ngay cả bạn trai cũng chưa có, mày nói mẹ nghe xem có ra cái thể thống gì không!”
“Đó là tại con tiêu hao sức lực đi nơi khác, con bận rộn sự nghiệp, mẹ cho rằng con không có bạn trai làm cho mẹ mất mặt không dám gặp ai, thế mẹ thử xem con nhà người khác có ai triển vọng bằng con không? Sao lúc mẹ khoe với bạn bè rằng tiểu thuyết của con gái mình được dựng thành phim truyền hình, không thấy mẹ chê con không có bạn trai!”
Học lực của Quan Oánh thời đi học rất bình thường, nhưng kể từ khi cô bắt đầu viết sách và trở thành “nữ nhà văn nổi tiếng”, cô cũng trở thành người nổi tiếng trong khu phố và là “con nhà người ta” trong miệng hàng xóm. Gần đây, vì sự nổi tiếng của bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Quan Oánh, Châu Quân càng đắc chí, chơi mạt chược đều ngồi chủ vị. Nghe vậy, bà bỗng mất đi ‘sức chiến đấu’.
Bà ngẫm lại, sắc mặt biến đổi: “Mẹ không trách con, mẹ chỉ cảm thấy con xuất sắc như vậy, ưu tú như vậy, hơn nữa con còn là người viết tiểu thuyết ngôn tình, chưa yêu chưa hẹn hò thì sao mà được? Nhắc mới nhớ, hôm qua dì Lưu còn nói với mẹ rằng có một anh chàng rất đẹp trai, muốn giới thiệu với con…”
Quan Oánh giật bắn như cái đuôi bị lửa đốt, trừng mắt nhìn mẹ: “Sao bây giờ mẹ lại thành ra thế này? Rõ ràng trước đó mẹ đã nói con có bạn trai hay không không quan trọng, sao bây giờ lại sắp xếp cho con đi xem mắt? Mẹ thay đổi rồi!”
Châu Quân bị câu hỏi của con gái chặn lại. Trên thực tế, mẹ cô tương đối kiềm chế trong vấn đề này, bà chỉ mới bắt đầu thúc giục cô từ hai năm trở lại đây, bình thường số lần bà đề cập đến nó không nhiều. Lần này thực sự là trùng hợp, cô về nhà đúng lúc Mi Giai sắp kết hôn, vì vậy bà không thể tránh khỏi liên tưởng chuyện này đến cô.
Quan Oánh vừa nói, càng lo lắng cho mẹ: “Có phải do nội tiết tố không? Hay là thời kỳ mãn kinh? Chẳng lẽ người lớn tuổi ai cũng u sầu vì chuyện cưới vợ gả chồng của con cái sao? Thần kỳ thật đấy, ngay cả mẹ cũng không ngoại lệ?”
Những từ “lớn tuổi” và “thời kỳ mãn kinh” đã thành công kích thích người thích làm đẹp và ăn diện, vẫn coi mình là thiếu nữ xinh đẹp như Châu Quân. Bà chế nhạo: “Phải, nếu chị đã biết thì ngoan ngoãn đi xem mắt cho mẹ. Đừng làm mẹ chị lo lắng thêm nữa.”
“Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một phụ nữ bình thường bị nội tiết tố kiểm soát mà thôi!”
Nói rồi Châu Quân tức giận trở vào phòng ngủ, xem ra tối nay bà không định nói chuyện với cô nữa, để Quan Oánh một mình suy ngẫm về những gì mình vừa nói.
Là một tác giả tiểu thuyết ngôn tình, chưa từng yêu thì làm sao có thể viết được?
Tìm kiếm ai đó để yêu? Chuyện đó đâu có đơn giản.
Nếu muốn yêu mà có thể dễ dàng yêu như vậy thì cô sẽ không FA ở tuổi 28, thậm chí không có kinh nghiệm yêu đương.
Ánh đèn phòng bếp chiếu vào người, Quan Oánh một tay chống cằm khẽ thở dài.
* * * * *
Bởi vì buổi chiều ngủ trên tàu quá nhiều, buổi tối Quan Oánh không ngủ được. Nhưng nghĩ đến ngày mai phải dậy sớm, cô quyết tâm phải ép mình đi ngủ. Sau đó uống hai viên melatonin[1] nhưng cũng phải cố gắng lắm mới ngủ thiếp đi lúc một giờ sáng. Tới năm giờ sáng, cô lại bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức.[1]melatonin là loại thuốc được dùng trong điều trị mất ngủ, khó ngủ hoặc ngủ không ngon giấc.Quan Oánh khốn khổ tắt đồng hồ báo thức, nhìn khuôn mặt hốc hác của mình trong gương, thầm thề sau khi vượt qua ngày hôm nay nhất định phải đánh một giấc thật ngon trong giờ làm việc và nghỉ ngơi bình thường!
Bên ngoài trời vẫn còn tối, cô chỉ rửa mặt qua loa, sau đó đi ra ngoài tới nhà của Đổng Mi Giai.
Vẫn là khu tập thể quen thuộc, nhưng điểm khác biệt là có thể nhìn thấy chữ song hỷ được dán trên cửa tiểu khu khi bạn vẫn ở tầng dưới, điều này cũng cho thấy cảm giác tưng bừng rộn ràng trong mùa đông.
Cô đi lên tầng mười sáu, bấm chuông cửa, trong chốc lát liền nghe thấy một giọng nói: “Tới đây tới đây!”
Sau khi cửa mở ra, Quan Oánh kinh ngạc khi nhìn thấy người bên trong: “An Văn, cậu cũng ở đây à!”
Người mở cửa là An Văn, bạn học cấp ba của Đổng Mi Giai và cô. Nhưng lúc đó quan hệ của họ rất bình thường, sau khi tốt nghiệp chỉ gặp nhau trong một vài buổi họp mặt bạn học. Không ngờ cô nàng cũng là phù dâu của Đổng Mi Giai, hơn nữa còn sắm vai phù dâu chính, người chịu trách nhiệm dẫn dắt họ trong truyền thuyết.
An Văn cười nói: “Đã lâu không gặp, Quan Oánh! Mọi người đang chờ cậu đấy!”
Giống như tầng dưới, căn nhà cũng được bao phủ bởi những cặp giấy dán hình chữ song hỷ ở khắp mọi nơi. Bởi vì nó là một căn hộ song lập[2], bóng bay và hoa được buộc trên cầu thang dẫn lên tầng hai. Đổng Mi Giai đã thay chiếc váy cưới, đó là một chiếc áo cưới truyền thống kiểu Trung Hoa[3], cô ấy đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhờ thợ makeup trang điểm cho mình.[2]căn hộ song lập nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà, là căn hộ có tầng trên và tầng dưới được nối với nhau bằng cầu thang, căn hộ bình thường đều xây một gác lửng ở tầng cao hơn, tổng cộng hai tầng thấp hơn nhiều so với của nhà song lập, tầng dưới dành cho sinh hoạt như nấu nướng, ăn uống, tắm giặt, v.v. Tầng trên được sử dụng để nghỉ ngơi, ngủ và cất giữ đồ đạc. Nhà song lập là loại nhà tiết kiệm. Thông thường, những ngôi nhà có phòng, tầng trên và tầng dưới thì mới được gọi là nhà song lập, nhưng những ngôi nhà một tầng với diện tích đủ rộng và thiết kế tinh tế cũng có thể được gọi là nhà song lập.
[3]hình minh họa áo cưới truyền thống của Trung Quốc.
Nhìn thấy Quan Oánh đi tới, Đổng Mi Giai cười với cô: “Quan Quan, cảm ơn cậu đã tới giúp tớ ~”
Hôm nay trông Đổng Mi Giai rất đẹp, không chỉ là do cô ấy ăn mặc đẹp. Quen biết nhau nhiều năm, Quan Oánh cũng chưa từng thấy Đổng Mi Giai rạng rỡ như vậy. Có lẽ đêm qua cô ấy không ngủ được nhiều, nhưng tinh thần có vẻ vẫn tốt, đôi mắt của cô bạn như tỏa sáng rực rỡ.
Quan Oánh và cô ấy nhìn nhau một lúc rồi mỉm cười, sau đó cô tiến lên và nhẹ nhàng ôm lấy bạn mình: “Tất nhiên rồi. Mi Giai, chúc mừng hạnh phúc~”
Cô cũng gặp gỡ các phù dâu khác. Ngoại trừ cô và An Văn, những người khác đều là bạn học đại học và đồng nghiệp của Đổng Mi Giai. Quan Oánh cười chào hỏi họ, nhưng các cô gái lại nhìn nhau, bạn đẩy tôi, tôi đẩy bạn, giống như muốn nói gì đó nhưng không biết vì sao lại không nói ra được.
Quan Oánh: “Sao vậy?”
An Văn liếc mắt liền biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, cô nàng hắng giọng, “Chuyện là như thế này, tối hôm qua Mi Giai nói với bọn tớ, cậu sẽ thay thế Bối Bối, mọi người đều rất kích động, muốn tận mắt gặp nữ văn sĩ nổi tiếng trong truyền thuyết, mẹ ruột của Tạ Thành Văn…”
Quan Oánh: “…”
An Văn trìu mến chạm vào vai cô: “Cậu không biết sao, gần đây cánh chị em phụ nữ ở công ty bọn tớ và công ty của Mi Giai đều xem ‘Bí mật mà anh không biết’, ai cũng phát cuồng hết cả lên, mấy người này cũng vậy. Tớ nói với họ, cuốn tiểu thuyết này được viết bởi bạn cùng lớp thời cấp ba của tớ và Mi Giai, mọi người đều ghen tị với chúng tớ! Quan Oánh, cậu tuyệt vời lắm!”
Quan Oánh không công khai việc mình viết sách, nhưng cũng không cố ý che giấu, cho nên khi danh tiếng của cô ngày càng tăng lên, mặc dù cô chưa từng đăng tin tức về bộ phim trong vòng bạn bè, nhưng bạn học và bạn bè của cô dần dần đều biết chuyện.
Hơn nữa, cho dù trước đó không biết, gần đây “Bí mật” hot như vậy, group chat tám nhảm của các bạn học cũ cũng khó có thể không biết.
Trong khoảng thời gian này, group chat cấp ba của bọn họ rất sôi nổi. Ai cũng bảo cô mau quay về để làm một bữa thanh tẩy đại văn hào, dù sao hiện tại cô đang là người nổi tiếng duy nhất trong lớp 12/13 khóa 2007 của trường THPT số 7 Giao Châu*!
(Lynn: xem ra nam nữ chính của truyện này là đàn anh đàn chị cùng trường của Tiêu Nhượng và Thẩm Ý rồi)
Những phù dâu này đều là bạn của Mi Giai, họ có biết cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Hơn nữa hôn lễ hôm nay hẳn là mời rất nhiều bạn học cấp ba, có lẽ một lúc nữa sẽ có một số cuộc giao lưu.
Quan Oánh không muốn làm ra vẻ đạo đức giả, liền mở miệng: “Vậy giờ mọi người xem, tớ cũng chẳng có gì đặc biệt đúng không?”
Các phù dâu rất vui mừng khi thấy cô nói vậy, một cô gái tóc ngắn trong số họ lên tiếng: “Vậy lát sau, tụi mình có thể chụp ảnh với cậu được không?”
Quan Oánh: “Chúng ta đều là phù dâu, chắc chắn lát nữa sẽ cùng nhau chụp ảnh tập thể.”
Mọi người hoan hô, An Văn nói: “Tớ đã nói rồi, Quan Quan rất tốt tính, không hề ra vẻ chảnh chọe đúng không?”
Quan Oánh trợn tròn mắt, “Xin đó, đừng làm tớ nổi da gà, tớ không phải người nổi tiếng, OK?!”
Mọi người phì cười, bầu không khí lúc này tốt hơn bao giờ hết.
An Văn đảo mắt: “Nếu cậu đã đồng ý chụp ảnh, vậy thì chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng. Còn một chuyện mà quần chúng rất tò mò, mong đại văn hào Quan Quan có thể cho chúng tớ câu trả lời.”
“Chuyện gì?”
Nói rồi An Văn xích lại gần, Quan Oánh nhạy bén cảm nhận được chút nguy hiểm trong mắt cô bạn.
Quả nhiên ở giây tiếp theo, cô nàng hỏi: “Chúng tớ muốn biết, những gì cậu viết trong tiểu thuyết có phải là câu chuyện thật của bản thân cậu không? Nhân vật ‘Tạ Thành Văn’ kia có phải là người mà cậu từng yêu thầm?”
HẾT CHƯƠNG 2