“Một mình anh ăn nhiều như vậy sao? Thật lãng phí.” Quan Oánh nói.
Lạc Ninh nhìn bữa sáng trên bàn, sau đó nhìn Quan Oánh, không thể tin vào tai mình.
Cô là người mỗi ngày mua năm cân trái cây, chia cho hai người đàn ông bọn tôi mà còn ăn không hết, hiện tại chỉ có thể chất đống trong tủ lạnh, thế mà còn nói người khác là lãng phí, không biết ngượng miệng hả má?
Nhưng lời đến bên miệng lại biến thành: “Vốn định ăn chung với lão Phó, nhưng cậu ấy có việc phải đến công ty sớm, cho nên tôi đành ăn một mình, may mắn có cô giúp đỡ, nếu không thì thật sự phải lãng phí rồi.”
Lạc Ninh nói xong, tự tay bưng một bát cháo cho cô: “Quán này tay nghề rất tốt, ông chủ là đầu bếp Hồng Kông chân chính, sau này cô có thể gọi về ăn thử xem.”
Quan Oánh nhấp một ngụm cháo trứng ninh thịt nạc, lại thêm một cái sủi cảo tôm pha lê, cảm thấy đồ ăn quả thực rất vừa miệng.
“Anh ấy thì vội đi làm, còn anh không phải đi làm à? Giờ này còn có thể nhàn nhã ăn sáng ở nhà.”
Lạc Ninh: “Là một nhà sản xuất phim, tôi không cần phải ngồi trong văn phòng mỗi ngày vì công việc của mình. Chỉ cần tôi có thể hoàn thành tốt công việc, thì không cần phải đến công ty.”
Quan Oánh có phần tò mò khi nghe những lời này: “Thật ra, tôi không biết nhiều về công việc của một nhà sản xuất phim. Các anh làm những việc gì? Vào ngày tôi chuyển đến, Phó Thời Xuyên nói rằng anh đang đi công tác, anh đi làm gì vậy?”
Lạc Ninh nhướng mày: “Nhà sản xuất bề bộn việc phải làm, tôi không thể nói rõ chỉ bằng đôi ba câu được.”
“Vậy anh nói về điều quan trọng nhất đi.”
Lạc Ninh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Quan trọng nhất chắc là… khấn vái cục điện ảnh.”
Quan Oánh: “…”
Hai người nhìn nhau, một lúc sau, Quan Oánh bật cười.
Thấy cô cười, Lạc Ninh cũng cười thoải mái nở nụ cười: “Dù sao chuyện liên quan đến bộ phim này đều phải lo liệu, từ xây dựng đội ngũ cho đến quay phim, theo dõi hậu kỳ, chạy xét duyệt, thảo luận về việc phát hành, tất cả mọi thứ liên quan đến nó phải được quan tâm. Chẳng hạn như cô vừa hỏi, chuyến công tác lần đó của tôi là vì một bộ phim tôi đã tham gia trước đây. Nó được quay ở Trùng Khánh và sẽ sớm được phát hành. Chúng tôi hy vọng sẽ thực hiện một số hoạt động tại địa điểm quay phim ban đầu trong buổi trình chiếu, điều này cần có sự chấp thuận của phía chính quyền địa phương. Vì vậy, lần đó tôi đến Trùng Khánh để gặp các ban Lãnh đạo có liên quan, cho họ xem phim và nói về chuyện hợp tác.”
Nghe có vẻ phức tạp, Quan Oánh nói một cách chân thành, “Việc anh có thể độc lập phụ trách hạng mục ở độ tuổi này, giỏi ghê ấy.”
Mặc dù cô không có hiểu biết về công việc cụ thể, nhưng Quan Oánh cũng biết rằng rất ít người trở thành nhà sản xuất trước tuổi ba mươi. Trong số những người cô quen biết, Hứa Lôi là một trong số đó, nhưng Hứa Lôi xuất thân từ một gia đình nghệ thuật, có ông nội là đạo diễn, mẹ điều hành một công ty điện ảnh và truyền hình, cô ta bước vào ngành này đương nhiên dễ dàng hơn hơn những người khác.
Lạc Ninh không có nền tảng như Hứa Lôi, để trở thành nhà sản xuất khi còn trẻ như vậy, có thể thấy đó là một chuyện không hề dễ.
Lạc Ninh cũng không khiêm tốn: “Đúng là không tệ. Cho nên, đại tác gia Quan Quan, cô có hứng thú hợp tác chuyên sâu cùng tôi không, tự mình trải nghiệm xem?”
Quan Oánh một tay chống cằm: “Anh chờ sẵn tôi ở đây đúng không?”
“Chẳng phải cô đã sớm đoán ra sao? Cô tiếp nhận lời mời của tôi, cùng tôi ăn sáng, còn hỏi qua công việc của tôi… cô đâu có hoàn toàn không bằng lòng?” Ánh mắt Lạc Ninh đủ tinh tường để nhìn thấu Quan Oánh.
Đúng vậy, trước khi vào cửa cô đã đoán được Lạc Ninh định sẽ cùng cô tán gẫu một chủ đề mà nửa tháng trước còn chưa nói xong.
Sau bữa tiệc mừng công tối hôm đó, trên chiếc Porsche của mình, Lạc Ninh nói rằng anh ta muốn giành lấy hạng mục này và hy vọng cô sẽ ủng hộ mình.
Khi đó cô đã từ chối nên Lạc tổng bản tính không không cam chịu số phận đã giúp cô tìm nhà, rồi chuyển đồ cho cô trong nửa tháng qua. Và trong quá trình này, Lạc Ninh chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ấy, nhưng Quan Oánh biết rằng điều đó không không đồng nghĩa là anh ta đã từ bỏ.
Cùng lúc đó, nửa tháng trước lại xảy ra một chuyện khác, tin tức Thâm Hải sẽ khởi động bản điện ảnh của “Bí mật mà anh không biết” đã được lan truyền nhanh chóng.
Mặc dù chưa được công bố chính thức, nhưng trên mạng đã bàn luận sôi nổi. Từ ê kíp làm phim đến dàn diễn viên, có đủ loại tin đồn, một số người kêu gọi dàn diễn viên gốc của phiên bản phim truyền hình đóng vai chính. Với tin tức này, nền tảng không chỉ hâm nóng bản điện ảnh mà còn tiếp tục duy trì dư âm còn sót lại của bản truyền hình, có thể nói một công đôi việc.
Quan Oánh cũng từ những tin đồn trên mạng suy đoán rằng nền tảng này sẽ đưa ra quyết định trong tương lai gần, về việc rốt cuộc họ sẽ giao dự án cho công ty nào sản xuất. Cho nên, lúc này Lạc Ninh lại tới tìm cô cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mà nguyện vọng của cô là…
Thành thật mà nói, sau khi thông qua Lạc Ninh và đạt được bước tiến vượt bậc như vậy với Phó Thời Xuyên, cô hơi hối hận vì trước đó đã từ chối anh ta một cách dứt khoát như vậy. Chịu thôi, của cho là của nợ. Nhưng cô càng do dự khi cứ vậy mà đồng ý.
Cô không biết nhiều về ngành phim ảnh, cũng không muốn người ngoài nghề lại đi chỉ đạo chuyên gia. Mặt khác, có một câu hỏi khủng khiếp khác đã quay cuồng trong đầu cô suốt thời gian qua.
Vào đêm tiệc mừng công, cô nhận ra rằng, với sự thân thiết của Lạc Ninh và Phó Thời Xuyên, và mối quan hệ ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp giữa ba người họ hiện tại, nếu Lạc Ninh làm bộ phim này, có lẽ một ngày nào đó anh ta sẽ nhận ra nguyên mẫu nam chính trong phim của mình là người anh em tốt sống chung dưới một mái nhà.
Và trong tình huống như vậy, Quan Oánh thực sự không biết liệu mình có thể xử lý được hay không…
Nghĩ tới nghĩ lui, Quan Oánh hạ quyết tâm: “Như tôi đã nói lần trước, tôi không hiểu sản xuất phim, và tôi cũng không muốn can thiệp vào việc ra quyết định của nền tảng. Tôi rất biết ơn anh đã giúp tôi tìm một ngôi nhà, nhưng đây không thể là lý do để tôi thay đổi quyết định của mình.”
Ân tình nợ anh ta sau này có thể đền đáp bằng cách khác, dù sao… ân tình này cũng không lớn tới vậy!
Dường như Lạc Ninh đã đoán được tâm tư của cô, anh ta khẽ cười nói: “Tôi cũng không nghĩ mỗi việc lớn như giúp cô tìm một gian nhà là có thể bắt cô ủng hộ tôi, tôi chỉ hy vọng với quan hệ hiện tại của chúng ta, bản thân có thể có một cơ hội, để tôi nói cho cô nghe suy nghĩ của tôi về bộ phim này.”
Thấy Quan Oánh im lặng, anh ta lại hỏi: “Cô thật sự định để cho nền tảng lựa chọn sao? Có đôi khi lựa chọn của họ chưa chắc đã đúng, nếu không đã không có nhiều tác phẩm thất bại như vậy. Đặc biệt là bây giờ ‘Bí mật’ đang hot, bộ phim này rất có khả năng sẽ trở thành chiến trường của tư bản, lúc đó công ty này muốn cài người mình nâng đỡ, người đại diện nọ muốn thay đổi kịch bản vì diễn viên, tất cả đều nghĩ cho lợi ích của mình, và không ai cân nhắc tới chính bộ phim. Chẳng phải cô đang nghĩ đến việc trở thành một nhà biên kịch sao? Chẳng lẽ cô muốn làm việc với một ê kíp như vậy?”
“Ý anh là, nếu anh là nhà sản xuất, anh sẽ không đặt lợi ích lên hàng đầu mà sẽ xuất phát từ chính bộ phim.” Ban đầu Quan Oánh không muốn cường thế như vậy, nhưng lời nói của Lạc Ninh thực sự khiến cô cảm thấy người này đang coi mình như một cô bé, nên không kìm được hỏi lại: “Anh đừng nói với tôi rằng anh muốn dự án này không phải vì anh nghĩ nó sẽ có lãi, mà vì anh cảm động trước câu chuyện của tôi, anh chỉ đơn thuần muốn tạo ra một tác phẩm hay?”
Không tồi, rất sắc bén.
Lạc Ninh giơ hai tay ra hiệu đầu hàng: “Tôi thừa nhận, sở dĩ tôi muốn hạng mục này là bởi vì đây là hạng mục đáp ứng tốt nhất nhu cầu của tôi ở giai đoạn hiện tại.”
Quan Oánh tỏ vẻ muốn nghe kỹ càng, vì vậy Lạc Ninh tiếp tục: “Có thể cô không biết thời gian tôi được thăng chức từ giám chế[1] lên nhà sản xuất phim[2] không dài, chỉ một năm. Trước mắt, tôi chỉ quản lý một hạng mục. Tôi không có nhiều quân bài dự trữ nên yêu cầu cho dự án ở giai đoạn này là thu được lợi nhuận tối đa có thể với tiền đề đảm bảo sự ổn định, không chấp nhận rủi ro. ‘Bí mật’ vừa vặn đáp ứng được yêu cầu của tôi.”[1]Giám chế (Executive producer; viết tắt là EP) hay còn gọi là giám đốc sản xuất hay giám đốc chế tác cho phép việc thực hiện một sản phẩm giải trí thương mại. Họ có liên quan tới kế toán quản trị và có thể là những vấn đề pháp lý liên quan. Giám đốc sản xuất cũng đóng góp vào ngân sách của bộ phim và không hoạt động trọn bộ.[2]Nhà sản xuất phim (Producer) hay nhà chế tác tạo ra các điều kiện để sản xuất một bộ phim, thường là phim điện ảnh. Họ khởi xướng, phối hợp, giám sát và quản lý các vấn đề như tìm kiếm nguồn kinh phí, thuê mướn nhân sự chủ chốt và thỏa thuận với các nhà phân phối - đầu ra của bộ phim.“Phim tình cảm, đề tài này rất thích hợp dùng vốn nhỏ đánh cuộc to. Đầu tiên, kinh phí sản xuất không nhiều, không cần địa điểm đắt đỏ, cũng không có hiệu ứng đặc biệt đắt giá nhất trong phim; chỉ cần có trai xinh gái đẹp tuổi còn trẻ lại có kỹ năng diễn xuất khá, cộng với khâu sản xuất đạt chuẩn trở lên, lịch chiếu đẹp thì rất dễ dàng ăn khách, kinh phí phim có thể chỉ vài chục triệu, nhưng nếu may mắn ở phòng vé, có thể đạt 700 đến 800 triệu.”
Anh ta nói cũng không khó hiểu, những ví dụ như vậy có rất nhiều, tạm thời không bàn đến trong nước, những năm đầu Hollywood còn thích làm phim tình cảm hài nhẹ nhàng, hầu như năm nào cũng có vài tác phẩm như vậy, những gương mặt mới chưa có tên tuổi chỉ dựa vào một bộ phim lãng mạn đã trở nên nổi tiếng trên toàn thế giới!
Lạc Ninh tiếp tục: “Dựa theo ý kiến này, nếu tôi muốn tìm một cuốn tiểu thuyết lãng mạn để làm phim, không có gì phù hợp hơn ‘Bí mật’. Nguyên tác là IP kinh điển, phiên bản truyền hình vừa bùng nổ, có thể nói là thiên thời địa lợi. Nếu tôi có được sự ủng hộ từ tác giả nguyên tác là cô, vậy thì hội tụ đủ nhân hòa rồi.”
Anh ta pha trò trong câu cuối, nhưng trong ánh mắt ấy hiện rõ sự nghiêm túc.
Quan Oánh nhìn Lạc Ninh. Nói thật, từ khi quen biết anh ta tới nay, cô căn bản chỉ thấy Lạc Ninh phô bày nụ cười phóng túng, vẻ ngoài nhăn nhở, không ngờ mình lại nhìn thấy mặt này của anh ta.
Người đàn ông khôn ngoan, lý trí và có năng lực, có hiểu biết và hoạch định rõ ràng cho sự nghiệp của mình, đồng thời là một doanh nhân thành thục. Nhưng nếu ngẫm kỹ lại, thật ra cũng không có gì ngạc nhiên, cô nên biết Lạc Ninh có tài năng gì từ việc anh ta co được duỗi được trong bữa tiệc mừng công mới phải.
Quan Oánh gật đầu: “Được đấy, nói như vậy, ‘Bí mật’ quả nhiên là lựa chọn tốt nhất của anh, tôi hiểu rồi.”
Cô đổi chủ đề: “Vậy câu hỏi đặt ra là, nếu ‘Bí mật’ tốt như vậy, làm thế nào để anh chứng minh rằng mình xứng đáng với dự án này?”
Cô gái dựa lưng vào ghế, hai tay đặt trên thành ghế, tư thế nắm chắc phần thắng: “Chính anh cũng nói, anh chỉ là người mới, nhưng tôi nghe nói trong số những đối thủ muốn giành lấy ‘Bí mật’ có rất nhiều nhà sản xuất phim có nhiều kinh nghiệm và quan hệ rộng hơn cả anh.”
Hai người nhìn nhau ba giây, Lạc Ninh thở dài: “Tôi thành thật với cô như vậy, ấy thế mà cô lại đào hố cho tôi, xấu xa gì đâu á.”
“Có câu trên thương trường chỉ bàn chuyện công việc, nếu anh đã lý trí như vậy, tôi đây cũng phải phân tích một cách lý trí.”
“Được thôi, nếu cô đã nói trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, vậy lý do của tôi rất đơn giản.” Lạc Ninh dừng lại vài giây rồi nói: “Đương nhiên là bởi vì tôi có thể làm tốt.”
Quan Oánh nhướng mày, Lạc Ninh nói: “Tôi vừa nói rồi, tác phẩm mới nhất và cũng là duy nhất do tôi chỉ đạo, có lẽ cô cũng đã từng nghe tên qua.”
“Tên gì?”
“Tiệm tạp hóa trên đường ray.”
Sắc mặt Quan Oánh thay đổi. Cô quả thật đã từng nghe qua cái tên này, không chỉ nghe thấy mà còn đi xem nó trong rạp chiếu phim.
Đó là một bộ phim hài kịch đen[3], diễn viên không mấy nổi tiếng, có người đóng kịch nói, có người đóng tiểu phẩm, điểm chung là diễn xuất tốt lại cát xê rẻ, cảnh quay đơn giản, cơ bản là tập trung vào đường ray xe lửa và một tiệm tạp hóa nên đương nhiên chi phí không cao. Một bộ phim như vậy khi bắt đầu quay không ai quan tâm, nhưng cuối cùng lại đạt được cả doanh thu phòng vé lẫn danh tiếng, là một trong những con ngựa ô của phim nội địa năm ngoái.[3]Hài kịch đen (Humour noir) là một dòng kịch/phim mà ở đó những vấn đề nghiêm trọng, nhạy cảm như tôn giáo, chính trị, chiến tranh, giết người, tệ nạn, tội phạm...được mang ra làm một trò đùa châm biếm. [Nguồn: toplist.vn]Thật không ngờ, Lạc Ninh là người đứng sau nó.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật, hài kịch cũng giống như tình yêu, cũng là một chủ đề dễ thu được lợi nhuận lớn với chi phí thấp, đáp ứng được tiêu chí lựa chọn dự án của anh ta.
Lạc Ninh: “Đúng là thời gian tôi làm nhà sản xuất chưa dài, nhưng tôi không nghĩ mình kém hơn những nhà sản xuất ‘có nhiều kinh nghiệm và có quan hệ rộng’ như cô nói. Thực tế, tôi có thể làm được điều này vào độ tuổi này là phụ thuộc vào năng lực của tôi mạnh hơn những người khác.”
“Tôi đã nói với cô ‘Bí mật’ phù hợp với yêu cầu của tôi, và tương tự như vậy, tôi nghĩ mình là nhà sản xuất phù hợp nhất cho nó ở giai đoạn này.”
“Vì sao?”
“Bởi vì nhà sản xuất có thể sản xuất ra thứ gì không chỉ phụ thuộc vào năng lực của anh ta, mà còn phải xem định vị và tâm huyết của anh ta đối với dự án.” Lạc Ninh nói: “Như tôi vừa nói, nếu ‘Bí mật’ chỉ cần sản xuất ở mức đạt chuẩn trở lên thì sẽ rất có khả năng sinh lời, vậy thì nhà sản xuất có thể sẽ tự tung tự tác trong cách thức vận hành. Cô biết đấy, rất nhiều bộ phim tình cảm thương mại thô tục cũng kiếm được bội tiền.”
“Nhưng tôi nghĩ đây không phải là điều cô muốn. Cô nói trên thương trường chỉ bàn chuyện làm ăn, nhưng liệu cô thực sự có thể làm được không?”
Quan Oánh mím môi.
Đây thực sự là điều khiến cô cảm thấy khó chịu trong cuộc đối thoại vừa rồi.
Họ đang hoàn toàn coi “Bí mật” như một món hàng, nhưng với cô, cuốn sách này còn hơn cả một món hàng.
“Tôi biết nhiều nhà văn đều dành nhiều tình cảm cho tác phẩm của mình, đôi khi tình cảm này thậm chí có thể lấn át khát vọng lợi nhuận của họ. Cho nên, tôi hoàn toàn hiểu cảm giác của cô.” Lạc Ninh nói: “Thực ra tôi cũng vậy, tôi cũng dành nhiều tình cảm cho công việc của mình. Có thể do tuổi đời còn trẻ nên tôi chưa mất đi nhiệt huyết như nhiều nhà sản xuất lão thành.”
Nói đến đây, anh ta nhún vai: “Tôi vẫn đang trong thời kỳ cần chứng tỏ bản thân với thế giới bên ngoài, bởi vậy tôi không muốn một bộ phim tình cảm thương mại tệ hại chỉ có doanh thu phòng vé mà không có lời khen. Cũng giống như ‘Đường ray’, tôi muốn có cả hai.”
“Đó là lẽ tự nhiên, tôi không thể cứ theo đuổi những tác phẩm vượt chuẩn. Và tôi nghĩ, đối với một bộ phim tình cảm, cốt lõi quyết định tất cả những điều này chính là chất lượng của câu chuyện. Vì vậy, đây thực sự mới là lý do tại sao tôi lựa chọn ‘Bí mật’, một lý do quan trọng khác là, tôi nghĩ đây là một câu chuyện hay.”
“Anh cảm thấy đây là câu chuyện hay sao?” Quan Oánh theo bản năng hỏi.
Thật sự, một người đàn ông như Lạc Ninh sẽ thích những câu chuyện tình yêu dành cho các cô gái như thế sao?
“Đương nhiên. Là một người đàn ông, tôi có thể không đồng cảm quá nhiều về mặt cảm xúc với các nhân vật trong truyện, nhưng đánh giá cá nhân của tôi không phải từ góc độ cảm tính mà là từ chất lượng tác phẩm. Tôi nghĩ cô đã viết một câu chuyện hay. Mặc dù cảm xúc trong đó không làm tôi xúc động, nhưng tôi có thể hiểu tại sao những người khác lại thấy xúc động.”
“Từ điểm này, những gì cô nói lúc đầu thực chất không sai. Tôi thực sự bị lay động trước câu chuyện của cô và muốn làm một tác phẩm hay.”
Phải nói rằng những lời của Lạc Ninh thực sự có thể mê hoặc lòng người, hơn nữa còn có đủ sự chân thành.
Quan Oánh cảm thấy mình gần như đã bị anh ta thuyết phục.
Thế nhưng…
Cô gái cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì, Lạc Ninh quan sát vẻ mặt của cô, đột nhiên nói: “Tôi có thể hỏi cô một câu không?”
“Câu gì?”
“Trên mạng nói câu chuyện này là dựa trên những gì cô đã trải qua ngoài đời thực, là thật sao?”
Quan Oánh cả kinh, lập tức mở to hai mắt cảnh giác nhìn anh ta: “Anh hỏi cái này làm gì?”
Tình huống cô đang lo lắng sẽ không xảy ra ngay lúc này chứ? Lạc Ninh muốn biết nguyên mẫu của nam chính là ai?
“Đừng căng thẳng, tôi không có ý gì khác.” Lạc Ninh nói.
Chỉ là khi đang nghĩ cách thuyết phục Quan Oánh, anh ta lại nhớ đến tin đồn lúc đầu nghe được, liền tìm kiếm trên mạng, cuối cùng trời cao không phụ người có lòng, cuối cùng anh ta đã tìm thấy ảnh chụp màn hình lời Quan Oánh từng nói trong loạt bài đăng trên Internet nhiều năm trước từ những người hâm mộ trung thành của cô.
Cô cho biết, cuốn sách này được viết để kỷ niệm thời thanh xuân của mình.
Vì vậy, nó thực sự được cải biên từ trải nghiệm cá nhân?
Chỉ là nếu đã cải biên thì câu chuyện phải khác với thực tế, ít nhất là cái kết sẽ không giống nhau.
Trong truyện, Quý Thư cuối cùng đã thành đôi với Tạ Thành Văn, còn Quan Oánh hiện tại vẫn cô đơn.
Vậy điều đó có nghĩa là mối tình đầu đã BE? Cô ấy đã không theo đuổi được người đó, kết thúc có hậu chỉ là ảo tưởng?
Nhưng chưa biết chừng, có lẽ năm đó bọn họ quả thực đã ở bên nhau, nhưng sau lại chia tay.
Đương nhiên, Lạc Ninh kiểm tra cái này không phải bởi vì nhiều chuyện (nhiều chuyện chỉ là tiện công thôi), mà là bởi vì anh ta lờ mờ cảm thấy đây là một cách để đả động Quan Oánh.
Một cách hoàn toàn làm lay chuyển được cô.
Lạc Ninh: “Tôi chỉ muốn nói, thực chất những lời tôi nói hôm nay không chỉ là hy vọng cô có thể ủng hộ tôi trở thành nhà sản xuất bộ phim này, mà còn hy vọng cô có thể hứa rằng một khi tôi trở thành nhà sản xuất, cô sẽ đảm nhận vai trò biên kịch của bộ phim, một biên kịch thực sự sẽ cùng tôi thực hiện nên tác phẩm này.”
Quan Oánh: “Biên kịch thực sự?”
“Đúng vậy, không phải loại biên kịch hư danh, chỉ dùng để đề tên điểm hoa cho tác phẩm, mà là một nhà biên kịch thực thụ.”
Tất nhiên Quan Oánh biết loại biên kịch mà Lạc Ninh vừa đề cập, thực ra trong lòng cô biết rõ rất nhiều nhà sản xuất bao gồm cả Hứa Lôi đều giống nhau, mục đích mời tác giả nguyên tác làm biên kịch là vì mục đích này, không phải vì họ thực sự muốn tác giả tạo ra một cái gì đó.
Quan Oánh không khỏi hỏi: “Tại sao anh muốn tôi làm biên kịch?”
Từ đó tới nay cô chưa từng làm biên kịch, anh ta không sợ cô làm bậy sao? Hay chỉ là mồi chài để cô hỗ trợ anh ta lấy được dự án này?
Lạc Ninh: “Tôi biết cô chưa từng làm biên kịch, lúc trước đoàn phim mời cô cũng không nhận lời. Thực ra tôi muốn nói, cô viết kịch bản cho phim truyền hình hay không cũng không quan trọng, điều này không ảnh hưởng đến việc cô làm biên kịch cho bản điện ảnh.”
“Người ngoài nghề có thể không hiểu, nhưng trên thực tế, điện ảnh cùng phim truyền hình có khác biệt rất lớn, thời lượng của phim truyền hình xác định có thể kể ra một số thăng trầm trong câu chuyện, vì thế phim truyền hình có thể mời một số biên kịch giỏi tạo ra plot twist để cải biên dựa trên cấu trúc tiểu thuyết của cô và thêm thắt vào cốt truyện, nhưng điện ảnh thì khác.”
“Phim điện ảnh chỉ có một tiếng rưỡi để truyền tải một cảm xúc, một câu chuyện. Vì vậy, chúng ta phải tìm ra trọng tâm, cốt lõi và sử dụng nó để triển khai và kể câu chuyện. Tôi nghe nói nó được dựa trên những gì cô đã trải qua, tôi không biết tin đồn này có đúng không nhưng tôi tin rằng cô là người hiểu rõ nhất về bối cảnh của câu chuyện này và những gì nó muốn truyền tải đến khán giả. Thế nên, tôi muốn mời cô làm người cầm lái.”
Lạc Ninh nhìn Quan Oánh: “Bây giờ cô đã hiểu chưa? Tôi mời cô làm biên kịch, bởi vì tôi không như những nhà sản xuất khác. Tôi tôn trọng giá trị của cô, tin tưởng sự sáng tạo của cô, cũng trân trọng cảm xúc của cô.”
“Trong ê kíp của tôi, cô thực sự có thể thể hiện câu chuyện này theo ý tưởng của riêng mình.”
Như thể bị thứ gì đó đánh trúng, Quan Oánh cảm thấy trái tim mình run lên dữ dội trong giây lát.
Cảm xúc của cô.
Đúng vậy, vào lúc tạo ra câu chuyện này, cô vẫn chưa am hiểu các kỹ năng sáng tác và phương pháp kể chuyện mà bản thân đã học được sau này.
Vào thời điểm đó, cô vừa liều lĩnh lại trúc trắc, viết truyện hoàn toàn dựa vào bản năng.
Và những gì cô có là cảm xúc đó.
Thứ tình cảm mộc mạc nhất, chân thành nhất, nồng nhiệt nhất và đáng quý nhất.
Cô đã nhớ thương và ngưỡng mộ Phó Thời Xuyên trong nhiều năm. Những cảm xúc như tự ti, khao khát, chú ý, xa cách và hèn nhát của cô.
Tất cả những cảm xúc đó được lên men theo năm tháng, cuối cùng cô đọng lại trong tác phẩm này, giống như một bông hoa vĩnh cửu trong dòng sông dài của thời gian.
Những năm tiếp theo, không phải cô không viết được những tác phẩm ăn khách hơn, trưởng thành hơn, được đánh giá cao hơn. Nhưng trong lòng cô, cuốn sách này vẫn là điều đặc biệt nhất.
Lý do là đây.
Quan Oánh nhìn Lạc Ninh ở đối diện, trong lúc nhất thời, cô tựa như đã trở về ký túc xá đại học tắt đèn nhiều năm trước. Trong bóng tối, Quan Oánh chỉ nhìn thấy ánh sáng của màn hình máy tính, cô ngồi một mình bên chiếc bàn làm việc nhỏ hẹp, những ngón tay múa trên bàn phím.
Vào thời điểm đó, Quan Oánh còn chưa biết rằng những gì cô viết sẽ thay đổi cuộc đời mình.
Tim cô đập càng lúc càng nhanh. Đó là đóa hoa độc nhất trong lòng cô, cô đã từng ghi nó lại thành lời, nhưng vẫn để lại tiếc nuối.
Bây giờ, có lẽ cô thực sự sẽ có cơ hội này? Cô có thể sử dụng bộ phim để làm cho nó thực sự trọn vẹn?