Đúng như dự đoán của Quan Oánh, Châu Quân rất không hài lòng với thất bại của cô trong buổi xem mắt lần này.
“Người đã được tìm theo yêu cầu của chị. Mười tám chỉ thị của chị, tôi đã hoàn thành rồi. Chị cho rằng tìm được một người như vậy dễ dàng lắm sao? Nhưng bây giờ mày lại nói với mẹ rằng cảm thấy không phù hợp sau khi trò chuyện? Rốt cuộc là do không phù hợp, hay là ngay từ đầu chị đã tính toán hết, cố ý đưa ra nhiều yêu cầu như vậy lừa gạt mẹ chị?!”
“Mẹ thân yêu của con, mẹ nói gì thế, đương nhiên là con thật lòng muốn đi xem mắt, bằng không tại sao con lại chủ động hỏi mẹ, mẹ nói đúng không? Nhưng người này, con thật sự cảm thấy không phù hợp sau khi gặp mặt. Hơn nữa con cũng không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, ấn tượng của người ta đối với con cũng tàm tạm, mẹ không tin thì hỏi dì Lưu mà xem.”
Châu Quân vốn đang nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, nghe đến câu này lập tức biến sắc: “Ấn tượng của cậu ta về con cũng tàm tạm? Con nói cậu ta không thích con sao? Cậu ta dựa vào đâu mà coi thường con! Con gái của mẹ trẻ trung xinh đẹp như vậy, lại có sự nghiệp. Dù cậu ta có giỏi giang đến đâu cũng không thể mắt cao hơn đầu như thế được! Con yêu, nói thật cho mẹ biết có phải trong buổi xem mắt, cậu ta chê con không?”
Quan Oánh bỗng thấy chột dạ. Người ta không chê con mà là con tỏ vẻ chê người ta…
Cô vội vàng chuyển đề tài: “Dù sao thì lần xem mắt này, con và đối tượng xem mắt đều không thấy điện xẹt lẫn nhau. Con cũng lấy làm tiếc.”
Thấy mẹ định nói tiếp, cô cắt ngang: “…Nhưng mà! Có câu này rất hay, vấp ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó! Mẹ con mình không từ bỏ, cũng không bỏ cuộc. Người này không được thì tìm người khác!”
Châu Quân sửng sốt, dò hỏi: “Ý con là vẫn muốn tiếp tục đi xem mắt?”
“Tất nhiên rồi! Con chưa tìm được người ưng ý nên đương nhiên phải đi tiếp chứ.” Cô bóp vai cho mẹ: “Mẹ xem, con có lừa mẹ đâu, con rất có thành ý mà!”
Nếu nó vẫn sẵn lòng đi xem mắt lần thứ hai thì có vẻ như lần đầu tiên không phải cố ý làm hỏng chuyện. Châu Quân mới thả lỏng được phần nào thì ngay lập tức bị câu sau của cô làm cho gục ngã: “Mẹ cứ để dì Lưu chiếu theo điều kiện lúc trước, tìm cho con một người khác!”
Bà cạn lời, bà hoang mang, bà phát điên rồi: “Còn tìm theo tiêu chuẩn đó? Tìm được một người thì đã phải tạ ơn trời Phật rồi. Mẹ đào đâu ra người thứ hai cho mày! Nè, rốt cuộc thì con có chấp niệm gì với cái tiêu chuẩn này phải không?!”
Chấp niệm của Quan Oánh rất đơn giản.
Sau buổi xem mắt tối qua, cô về nhà và nằm trên giường suy nghĩ cả đêm. Vốn dĩ chỉ là thất vọng và cáu kỉnh, nhưng nghĩ đến tương lai, cô bỗng thấy phẫn nộ!
Cô cảm thấy những điều kiện mình đưa ra đều ổn, sẽ không khơi dậy hiềm nghi, bảo đảm có thể khóa chặt mục tiêu. Rõ ràng là vừa phải, có tính toán kỹ càng, thất bại hoàn toàn là do xui xẻo và trùng hợp, hơn nữa đó không phải là lỗi của cô!
Bởi vậy, thay vì thu hẹp phạm vi như bản thân đã nghĩ trong bữa tối, Quan Oánh quyết định giữ nguyên và thử lại lần nữa.
Cô không tin là lần này không tìm được Phó Thời Xuyên, ở Giao Châu sẽ không có người thứ ba như vậy đâu!
Mặc dù mẹ còn đang phàn nàn, nhưng Quan Oánh biết rằng cuối cùng bà chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của mình, và bà chắc chắn phải có cách để dì Lưu tiếp tục giúp đỡ.
Quả nhiên tin vui đã đến sớm, nó còn đến nhanh hơn cả lần đầu tiên!
Tối hôm đó, Châu Quân đi uống trà với dì Lưu đã nhắn tin qua WeChat cho con gái: “Thật không thể tin được vẫn còn một người như vậy tồn tại! Dù lần này có thành công hay không, mẹ cũng phải mời dì Lưu một bữa!”
Quan Oánh lần này không phạm sai lầm giống như lần trước, lập tức hỏi: “Thật không ạ? Đáp ứng được tất cả điều kiện sao?”
“Đáp ứng được hết, người này từng du học, vừa mới trở về Trung Quốc, mẹ cảm thấy cậu ta còn tốt hơn cả người trước!”
Quan Oánh nhìn thấy “du học” và “vừa trở về Trung Quốc”, cảm giác đến cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhõm: “Vậy… anh ta tên gì ạ?”
Bên kia hiển thị đang nhập văn bản.
Năm giây sau, Quan Oánh thấy mẹ trả lời. Một câu trả lời khiến lòng cô nở hoa.
“Họ Phó, tên là Phó Thời Xuyên.” Châu Quân nói: “Người này học cùng trường cấp ba với con, nghe nói năm đó cậu ta rất nổi tiếng ở Thất Trung. Con có ấn tượng gì về cậu ta không?”
Con có ấn tượng gì không? Tất nhiên là có rồi!
Quan Oánh nắm chặt điện thoại, hưng phấn nhảy cẫng lên trên sô pha, suýt chút nữa ngã nhào!
Cuối cùng cũng trút bỏ được sự kích động, cô vội nhìn điện thoại, mẹ cô đã gửi thêm hai tin nhắn nữa: “Nhưng cậu nhóc này gần đây bị người nhà bắt đi xem mắt liên tục, hơn nữa còn bận hơn người trước, sớm nhất thì cũng phải mùng 2 Tết mới hẹn gặp được.”
“Nếu con chắc chắn, mẹ sẽ nói chuyện với dì Lưu liền?”
“Con xác định!!!!!!” Quan Oánh vừa gõ xong liền phát hiện mình quá kích động. Cô kịp thời kiềm chế lại, xóa đi mấy dấu chấm than đáng sợ kia rồi bình tĩnh, ngoan ngoãn trả lời như thể không hề dao động: “Dạ, phải nhờ mẹ làm phiền dì Lưu rồi.”
* * * * *
Vài ngày sau đó, Quan Oánh bắt đầu mong chờ năm mới với sự nhiệt tình chưa từng có. Cô đi mua quần áo mới, cắt tóc. Nếu không phải màu tóc mới được nhuộm lại trước khi rời Bắc Kinh thì cô còn muốn đổi màu khác.
Nhưng dù vậy, sự trịnh trọng của Quan Oánh vẫn khiến mẹ cô kinh ngạc thốt lên: “Năm nay con có ý thức lễ Tết quá nhỉ!”
Cô không thể nói với mẹ rằng sự chuẩn bị tỉ mỉ của mình không phải cho năm mới, mà là cho cuộc hẹn khó giành được của năm sau.
Rồi cuối cùng cũng đến Giao thừa. Tối hôm đó, cả gia đình mở tiệc đoàn viên tại khách sạn như thường lệ.
Cùng bàn còn có ông bà nội, ông bà ngoại, cô dì chú bác của Quan Oánh và một số họ hàng khác. Quan Oánh đã quen với việc gặp mọi người vào ngày này hàng năm.
Nhưng năm nay có chút khác biệt.
Trên bàn ăn tối, sau khi uống ba hiệp, mọi người không tránh khỏi bàn luận về chủ đề nóng hổi mới nhất trong nhà, đó chính là tiểu thuyết của Quan Oánh, tài nữ nhà chúng ta đã được dựng thành phim và nổi như cồn!
Mặc dù trước đó cả dòng họ đã nhiều lần tung hoa và chúc mừng nồng nhiệt trong nhóm chat gia đình, nhưng bởi vì Quan Oánh không hay đến thăm họ hàng, nên tối nay là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy cô gần đây, họ sẽ khó tránh khỏi khen ngợi cô, tiện thể hóng hớt những tin đồn về người nổi tiếng.
Tất nhiên, dù xuất phát điểm của cuộc trò chuyện này là gì thì mục đích cuối cùng vẫn luôn là giáo dục con cái ở nhà, phải học hỏi thêm từ chị họ và phấn đấu để tương lai có nhiều triển vọng như vậy…
Mặc dù Quan Oánh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng cô vẫn thấy ngại ngùng trước những lời khen ngợi. Song, cũng không thể trách bọn họ lại như vậy. Chỉ nửa tháng sau khi cô trở về, “Bí mật mà anh không biết” đã được cập nhật thêm một tuần nữa, tình tiết dần dần đạt đến cao trào, độ hot cũng không ngừng tăng lên.
Hôm nay tình cờ là ngày cập nhật của tuần mới, trong trường hợp bảng hot search bị tàn sát bởi Xuân vãn, ấy vậy mà “Bí mật” vẫn chiếm một vị trí. Vòng bạn bè đầy ắp những lời chúc mừng, vừa rồi đoàn phim còn nhắn tin Chúc mừng năm mới với cô!
Nhưng hiểu thì hiểu, không thoải mái thì vẫn là không thoải mái. Sau khi ký tên vào bản sách giấy của “Bí mật” do bé em họ đang học cấp 2 đặc biệt mang đến, Quan Oánh cuối cùng đã đưa ra quyết định: chạy trốn!
Sau một hồi giải thích với bố mẹ, cô xách túi chuồn khỏi khách sạn trong lúc mọi người không để ý.
Đường vắng bóng người, ít xe cộ, chỉ có đèn neon nhấp nháy.
Đây là chuyện bình thường, thời điểm này chắc hẳn ai cũng bận rộn ở nhà đón Tết, đương nhiên là không có ai rồi.
Quan Oánh vốn định bắt taxi, nhưng đi được hai bước thì đổi ý, một mình đi bộ trên đường.
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong bữa tiệc Tất niên vừa nãy, Quan Oánh có chút xúc động.
Thật ra khi còn nhỏ cô không phải là “con nhà người ta”, thành tích học tập cũng không tốt lắm. Tuy trúng tuyển vào Thất Trung, nhưng cô chỉ học lớp thường, điểm của cô trong lớp chỉ ở mức trung bình. Trong họ hàng, có một người anh họ xa và chị họ học giỏi hơn Quan Oánh, vì vậy không ai khen ngợi cô.
Nhưng rất nhiều thứ đã thay đổi kể từ khi cô xuất bản cuốn sách đầu tiên. Cuốn sách ra đời vì Phó Thời Xuyên…
Đang đi cô đột ngột dừng lại vì thấy rằng đây không phải là đường về nhà.
Rẽ về phía trước, trong màn đêm màu chàm, những tòa nhà quen thuộc hiện ra trong tầm mắt. Đó là khu phố nơi gia đình Phó Thời Xuyên sinh sống…
Quan Oánh không ngờ bản thân lại vô tình đến đây, nhất thời sững sờ.
Cô đứng đó quan sát một lúc, do dự giữa việc quay đi hay tiến lên, cuối cùng chọn vế sau.
Quan Oánh đã không đến đây gần năm năm rồi, nhưng bên ngoài cũng không có nhiều thay đổi, siêu thị nhỏ bên phải cổng tối nay vẫn mở cửa.
Cô bước vào, lấy một chai Fanta hương cam trên kệ. Nhưng lúc ra tính tiền, Quan Oánh thấy nhân viên bán hàng đang ngồi trước quầy thu ngân, xem một bộ phim trên ipad. Người này đang xem “Bí mật mà anh không biết”.
Nhưng không phải nội dung được cập nhật tối nay, mà là tập 3. Quý Thư tìm ra địa chỉ nhà của Tạ Thành Văn. Tan học, cô ấy bắt taxi đến khu phố nhà anh và trốn sau một chiếc ô tô. Sau một tiếng ngồi xổm đợi chờ, cuối cùng cũng đợi được Tạ Thành Văn vừa tan học đi về.
Quý Thư không dám ra ngoài nói chuyện với Tạ Thành Văn, chỉ dám nhìn trộm anh như thế. Nhìn anh từ xa.
Nhân viên cửa hàng cuối cùng cũng chú ý tới một người đứng trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện vị khách trước mặt đang ngẩn người nhìn màn hình máy tính bảng.
Cô nhân viên hỏi: “Chị muốn mua gì ạ?”
Quan Oánh lấy lại tinh thần, cúi đầu đưa đồ uống qua, trả tiền xong liền cầm tiền lẻ chạy đi.
Ngày xưa cô cũng giống như vậy.
Nhưng không giống như Quý Thư còn phải cố gắng đi nghe ngóng, Quan Oánh đã biết gia đình anh sống ở đâu ngay từ đầu, bởi vì cô đã học ở đây một học kỳ. Họ gặp nhau lần đầu tại nhà anh.
Thật đáng tiếc là trong học kỳ tiếp theo, sau khi phân ban Xã hội và Tự nhiên, lớp 12/13 được xếp vào ban Xã hội, thầy Phó muốn dạy ban Tự nhiên nên đã chuyển sang lớp 7. Bố cũng chuyển cô sang lớp gia sư khác chuyên Văn. Quan Oánh không thể đến nhà Phó Thời Xuyên để học vào mỗi cuối tuần.
Sau giờ học thứ Sáu hôm đó, Quan Oánh không thể kìm lại và chạy đến khu phố nhà anh một lần nữa. Nhưng cô không dám vào nhà anh, chỉ lang thang bên ngoài một lúc lâu. Cuối cùng, trong một lần quay đầu lại, Quan Oánh trông thấy Phó Thời Xuyên đang đi tới từ xa.
Lúc ấy cô sợ đến mức tim suýt ngừng đập, như thể làm chuyện xấu bị chính chủ bắt tại trận. May mắn thay, một chiếc ô tô tình cờ đậu bên cạnh cô, thế là Quan Oánh nhanh chân trốn ra phía sau. Cô đợi chừng năm phút mới dám đi ra, quả nhiên không thấy bóng dáng Phó Thời Xuyên nữa.
Quan Oánh không ngờ sẽ gặp được anh. Kể cả hồi cô còn học thêm ở đây, không phải lần nào cô cũng gặp được anh. Có lẽ là để tránh các học sinh ở nhà, hoặc có thể Phó Thời Xuyên thực sự có rất nhiều bạn bè và hoạt động bên ngoài nên mỗi khi cô đến, anh hầu như không có mặt ở nhà.
Lần nào cô cũng vừa mong chờ vừa hồi hộp, chờ mong hôm nay anh sẽ ở nhà, chờ mong lần này có thể nhìn thấy anh. Dù chỉ là gặp mặt khi bước vào cửa.
Nhưng cô không ngờ rằng điều ước rất khó thực hiện vào thời điểm đó lại trở thành hiện thực dễ dàng như vậy sau khi mình rời đi. Trải nghiệm này đã tạo nên hậu quả, đó là về sau Quan Oánh thường không kìm được lén lút đến nhà Phó Thời Xuyên, lâu dần thành thói quen.
Đôi khi giống như lần này, cô tình cờ gặp khi anh vừa về đến nhà. Nhưng phần lớn thời gian cô chỉ đứng đó một lúc rồi bỏ đi, không hề chấp nhất phải nhìn thấy anh bằng được.
Quan Oánh thật sự không muốn theo dõi anh, chỉ là cô không thể kiềm chế việc tiếp cận mọi thứ có liên quan đến Phó Thời Xuyên.
Đặc biệt là trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Bởi vì lâu rồi không thể nhìn thấy anh ở trường, đôi khi trong lúc dạo phố, cô sẽ vòng qua đó và giả vờ như đi ngang qua, rồi đi ra ngoài khu phố như không có chuyện gì. Trong quá trình đó, cô sẽ lén lút trông ra phía xa xa, nơi có khung cửa sổ nhà anh.
Thậm chí, cô sẽ mua một chai nước uống hoặc một cây kem ở siêu thị bên ngoài khu phố, như thể mình cũng sống ở nơi này.
Nghĩ đến đây, Quan Oánh lại nhìn ra ngoài thăm dò.
Hiện cô đang ngồi sau một chiếc Mercedes-Benz trong khu. Vào đêm giao thừa, mọi người chủ yếu đều ở nhà ăn cơm Tất niên, mọi cửa sổ đều tràn ngập ánh đèn ấm áp. Cả khu phố cũng rất sôi nổi, có những đứa trẻ đang đốt pháo và que pháo hoa ở khoảng đất trống phía trước, thỉnh thoảng có tiếng cười và tiếng pháo nổ oang oang.
Quan Oánh lại trốn trong bóng tối sau xe giữa sự náo nhiệt. Phía trước là tòa nhà nơi gia đình Phó Thời Xuyên ở, nhưng khi nhìn cửa căn hộ, rồi nhìn chai Fanta trên tay, đột nhiên cô không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Không phải, lúc đầu cô không muốn nhìn anh từ xa. Nhưng khi cô xem bộ phim do nhân viên cửa hàng bật và nhớ lại những gì đã xảy ra khi đó, cô lại lẻn vào như thể bị trúng tà?!
Mày như thế này thật chả được cái nước gì, mười năm trước làm kẻ bám đuôi ở đây, mười năm sau vẫn là kẻ bám đuôi ở đây.
Dù sao thì hiện giờ mày cũng được coi là có tên tuổi (?), người của công chúng phần nào, nếu điều này bị đăng lên mạng thì phải làm sao!
Cô ảo não đến mức muốn rời đi ngay lập tức, nhưng bên cạnh lại có động tĩnh.
Đó là tiếng hít thở, và những sợi lông tơ mềm mại cọ nhẹ vào mu bàn tay cô.
Quan Oánh nhất thời kinh hãi, suýt chút nữa hét lên, quay đầu lại liền nhìn thấy một chú chó con ngồi xổm trên mặt bên cạnh.
Quan Oánh chớp chớp mắt.
Thực sự là một con chó. Nhưng nói chính xác, không phải là một con chó con. Quan Oánh ngồi, nó cũng ngồi, Quan Oánh cảm thấy nó thấp hơn mình một chút. Qua ánh sáng từ bên ngoài, cô thấy đôi tai của nó nhọn, lông quanh tai và mắt màu đen, lưng cũng màu đen nhưng lông trên mặt và bụng trắng như tuyết, đôi mắt đen đang tò mò nhìn cô.
Đây là giống chó Border Collie[1]?
[1]Border Collie là giống chó chăn gia súc kiêm dụng chó săn đuổi có nguồn gốc từ nước Anh. Tên gọi Border (nghĩa là “biên giới”) vì giống chó này có xuất xứ từ vùng biên giới giữa Anh và Scotland. So với các giống chó khác, Border Collie có ba điểm nổi bật đó là chúng được coi là đứng hạng nhất trong danh sách những giống chó thông minh, chúng sáng dạ, dễ dạy, tiếp thu lệnh nhanh và là giống chó chăn, lùa gia súc, gia cầm điệu nghệ trên những cánh đồng lớn. Ngày nay, chúng được ưa chuộng để nuôi làm bạn đồng hành trong gia đình, chúng hòa đồng, hiếu động, rất giỏi trong trò bắt đĩa, bắt bóng một cách điêu luyện. Đặc điểm đặc trưng nổi bật nhất của giống chó này là sự nhanh nhẹn hoạt bát cùng với một cơ thể tràn đầy năng lượng.
Quan Oánh từng nhìn thấy giống chó này trên mạng, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy nó ngoài đời thực. Cô không khỏi tò mò hỏi: “Mày là giống Border Collie sao? Sao mày lại ở đây một mình? Chủ nhân của mày đâu rồi? Chả lẽ mày bị lạc?”
Chú chó Border Collie ở đây xem ra cũng bài bản, trên cổ còn có một sợi dây dắt thú cưng, vậy chắc chắn phải có chủ. Nhưng lúc này nó lại ở bên ngoài, phải chăng thật sự bị lạc đường?
Trong lúc đón Tết người người nhà nhà đi qua đi lại, nếu cửa không được đóng kỹ, điều đó thực sự có thể xảy ra.
Không biết chú chó này nghe có hiểu không, chỉ thấy nó ngoẹo cổ, nhưng vẫn nhìn cô.
Quan Oánh lo lắng, thử dùng dây giữ lấy nó, thấy chú chó không có ý định cắn mình, liền đứng dậy dắt nó ra ngoài: “Tao dẫn mày đi tìm chủ nhân được không? Mày sống ở đây sao? Liệu nhân viên bảo vệ của khu có biết mày không?”
Vừa đi cô vừa băn khoăn. Nếu như nhân viên bảo vệ khu phố không nhận ra chú chó, thì cô phải đưa nó về nhà trước, rồi ngày mai quay lại đây dán thông báo tìm người?
Sau đó còn phải mua một ít thức ăn cho chó…
Còn chưa nghĩ xong, Quan Oánh chợt dừng bước.
Một người đàn ông từ cửa khu đi ra, dáng người cao lớn thẳng tắp, mặc áo len xám khói, quần đen, chân đi dép bông. Đó là Phó Thời Xuyên.
Quan Oánh không ngờ rằng Phó Thời Xuyên sẽ đột ngột đi xuống dưới nhà, cô chết lặng ở đó. Đầu tiên, trực giác bảo cô phải trốn sau xe, nhưng chút lý trí cuối cùng đã giữ cô lại.
Không được, làm vậy thì kỳ quá. Thế thì có khác gì mười năm về trước? Mình không thể cứ dậm chân tại chỗ trong nhiều năm như vậy!
Nhưng lúc này, chú chó dưới chân lại sủa một tiếng, Phó Thời Xuyên quay đầu như đáp lại.
Dưới bóng đêm giao thừa, ánh mắt của hai người va vào nhau.
Quan Oánh sững ra mất ba giây, hành động tiếp theo của cô là ngồi sụp xuống và ôm lấy chú chó. Cô giả vờ an ủi con chó, che giấu sự bối rối của mình.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Cho dù bị anh ấy nhìn thấy thì có sao, dù sao anh ấy cũng không biết mình.
Mặc dù hai người đã gặp nhau trong đám cưới của Đổng Mi Giai trước đó, nhưng Quan Oánh quá dày dạn kinh nghiệm. Trước đây họ đã gặp nhau rất nhiều lần vào những dịp khác nhau, thậm chí có lần cô còn giới thiệu bản thân với anh, nhưng Phó Thời Xuyên chưa bao giờ nhớ ra cô.
Lần này chắc chắn cũng không ngoại lệ.
Nghĩ vậy, Quan Oánh định thần lại một lúc. Nhưng giây tiếp theo, cô nhận thấy Phó Thời Xuyên đang đi về phía mình.
Anh ấy, anh ấy định làm gì?
Tim Quan Oánh đập loạn xạ, muốn di chuyển cũng không được. Cô chỉ biết trơ mắt nhìn anh càng ngày càng gần, cuối cùng đứng yên trước mặt mình.
Người đàn ông hỏi một cách lịch sự: “Cô có cần giúp đỡ không?”
Vì nhìn thấy mình ngồi ở đây nên anh ấy nghĩ rằng mình đã gặp chuyện gì sao?
Quan Oánh không biết là bản thân thấy thất vọng hay nhẹ nhõm. Cô chậm rãi lắc đầu: “Cảm ơn anh, không, không cần đâu…”
Cô vừa nói xong liền đổi giọng: “Anh có biết đường đi đến tòa nhà số 10 không? Tôi tới đây tìm người bạn.”
Tòa nhà số 10 nằm trong một góc khuất khó tìm của tiểu khu này, người lần đầu tới đây thường không tìm được, Quan Oánh bịa ra cái cớ này để nhanh chóng rời khỏi đây.
Phó Thời Xuyên: “Tòa nhà số 10? Cô đi thẳng về phía trước rồi rẽ phải. Khu nhà ở sau hàng cây chính là nó.”
Quan Oánh nói lời cảm tạ, đứng dậy dắt chó chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô lại đi không thành.
Giọng nói của người đàn ông vang lên từ phía sau, trong bình tĩnh có chút bất lực: “Cô có thể đi, nhưng cô Quan, cô có thể trả lại chó cho tôi không?”