Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điều gì đã khiến một đóa diễm hoa đang độ xuân sắc tàn úa?

Điều gì đã khiến hồng nhan bạc mái?

Nàng rút cây trâm ngọc ra khỏi búi tóc phụ nhân, mái tóc vốn nên đen nhánh kia đã phai nhạt đi vẻ tươi đẹp, tựa như trong nháy mắt xuyên qua tháng tháng năm năm, bỏ lại tuổi xuân tươi đẹp, như đóa hoa dưới trăng tàn lụi rồi già đi ngay tức khắc, trắng đến nỗi như không còn sinh mệnh, từng sợi tản mát, từng sợi như tuyết, tựa như sắp hòa tan vào mây khói trên núi tuyết.

Nàng hoàn toàn không hay biết ánh mắt kinh ngạc đến ngây người ở bên cạnh, cúi mặt, khép hờ mắt, cầm cây lược gỗ nhẹ nhàng chậm rãi chải mái tóc trắng của mình, trong đáy mắt không hề có một tia thương tiếc, dường như mái tóc của nàng vốn sinh ra đã như vậy.

Nhưng trước mắt lại là một gương mặt thanh khiết không tỳ vết, tràn đầy tiên khí không vướng bụi trần, tuy nhiên lại sở hữu một đôi mắt yêu diễm trời sinh, giống như hương thơm cơ thể nồng đậm của nàng, khẽ liếc mắt đưa tình hay chậm rãi lưu chuyển đều như vẻ dụ hoặc của mùa xuân, dẫn dắt người ta nhào lên thân nàng, khám phá vẻ quyến rũ đã thoát khỏi tuổi thiếu nữ kia, để lớp da lông tuyết trắng kia rơi xuống, để mái tóc tuyết trắng kia quấn quanh ngón tay…

Nàng mị, nàng lạnh; tên như người, xa không thể với tới.

Tiên nữ thơm thơm toàn thân trắng như tuyết từ vầng trăng trên trời bước xuống, hỏi hắn có ngửi thấy hương hoa dưới ánh trăng hay không, hắn muốn nói với nàng rằng, nàng là đóa hoa thơm nhất mà hắn từng ngửi thấy; Nhưng hắn chỉ ngây người, nhìn từng sợi tóc trắng phất qua đôi môi đỏ thắm của nàng, không trả lời là có hay không.

Nàng lạnh lùng đi lướt qua hắn, bởi vì đáp án nàng tìm kiếm đã ở trong lòng.

Gió rét tháng Chạp bỗng nhiên gào thét, gào thét lớp lông trắng trên áo choàng của nàng, gào thét mái tóc tuyết trên thái dương nàng.

Bước ra hai bước, hương thơm nồng đậm thuộc về nàng vẫn chưa tan đi, giọng nói thanh lãnh liền vang lên sau lưng hắn: "Ngươi… Hãy đi theo ta đi! Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ gọi là Bất Ly, truyền nhân duy nhất đời sau của Cửu Huyền Cung."

Hắn vốn vô danh, ăn xin không cần tên.

Năm hắn tám tuổi, hắn trở thành Bất Ly, trở thành người của Cửu Huyền Cung. Nguyệt phu nhân ban cho hắn một cái tên, ban cho hắn thân phận mới, ban cho hắn thân nhân có thể nương tựa. Nàng dùng đôi tay lạnh lẽo khác thường kia, thay giúp hắn bộ y phục rách nát kia, rửa sạch bụi bẩn trên người hắn, bôi thuốc lên vết thương dưới bàn chân, thay áo bông cho hắn, xóa bỏ quá khứ, để hắn không còn lạnh, để hắn không còn bẩn nữa.

Cuối cùng hắn cũng đã trở nên sạch sẽ, cuối cùng cũng no ấm, từ nhỏ không cha không mẹ, hắn như một đứa trẻ sơ sinh được tái sinh, khóc lóc thảm thiết trong lòng nàng, đòi hỏi chút ấm áp xa xỉ của nhân gian, đòi hỏi ngọn lửa băng giá trong trời đông giá rét.

Hắn muốn đi theo Nguyệt phu nhân thơm thơm! Hắn muốn làm Bất Ly của Nguyệt phu nhân!

"Bất Ly, ta sẽ truyền thụ cho ngươi tuyệt học của Cửu Huyền Cung, chỉ truyền cho một mình ngươi. Trăm năm sau, ngươi lại truyền cho chủ nhân đời sau. Ta, muốn Cửu Huyền Cung tiếp nối đời đời." Giọng nói của Nguyệt phu nhân không còn thanh đạm, lại có vẻ không kiểm soát được run rẩy, bàn tay nàng nắm chặt áo bông của hắn, nắm đến khớp ngón tay trắng bệch: "Cửu Huyền Cung của người ấy… Không thể không có người nối dõi, hiểu chưa?"

"Bất Ly hiểu, Nguyệt cô cô giữ gìn Cửu Huyền Cung, Bất Ly cũng phải vì người mà giữ gìn." Hắn đưa tay lau đi nước mắt tràn ra khóe mắt, giọng mũi nghẹn ngào nhưng kiên quyết: "Chỉ cần có Nguyệt cô cô, ta đi đâu cũng được, ta làm gì cũng được."

"Ngươi là một đứa trẻ ngoan. Nghe kỹ đây, bộ võ công này gọi là…" Ánh mắt nàng hơi tối sầm lại, ngữ điệu chậm rãi dường như có một luồng âm u thoát ra: "Quỷ, Trảo, Thủ."

Quỷ Trảo Thủ, kinh động đến vạn vật tịch mịch trong đêm.

Một đợt gió đêm lạnh thấu xương xé toạc cửa sổ, giống như quỷ dạ xoa đến dò xét, đột ngột vươn ra một cái móng vuốt nhọn hoắt tấn công.

Nhưng mái tóc của Nguyệt phu nhân xõa tung, tựa như một thác nước trắng xóa, dịu dàng chảy xuôi trong lòng hắn, đồng thời hóa thành lớp áo dày, ngăn cản bàn tay lạnh giá tấn công hắn.

"Nguyệt cô cô, tại sao môn võ công này lại lấy một cái tên đáng sợ như vậy? Vì sao chỉ truyền cho một người? Vì sao người không truyền cho Dung Y tỷ tỷ mà lại truyền cho ta?" Hắn hỏi, tham luyến vòng tay thơm ấm của Nguyệt phu nhân không buông.

Đêm đông tĩnh mịch đến quỷ dị, hắn nghe thấy tiếng thở của nàng, trầm như vậy, dài như vậy.

"Dạ Hợp Cốc, Lăng Sơn trung, dạ lai thôi tình hương…"

"Biệt vấn tình tòng na lý lai, nguyệt hạ đích hoa nhi… nguyệt hạ đích hoa nhi…"

Nguyệt phu nhân không trả lời, bỗng nhiên lẩm bẩm hát khe khẽ, khác với tiếng hát đơn điệu của hắn, rót vào nỗi buồn sâu sắc, hòa vào tình cảm sâu sắc, đối lập với vẻ lạnh lùng như tuyết của nàng, dường như tiếng ca kia không thuộc về nàng, dường như xuyên qua vô số đêm tối xa xôi, ngưng tụ trái tim đang rung động của nàng trong tĩnh lặng.

Cùng một bài hát, do Nguyệt phu nhân hát lên, cảm giác sao có thể khác biệt đến vậy?

Nàng hát thật hay, khúc nhạc kia dường như đã sống lại, được phú cho một linh hồn, biết cười biết khóc.

Nhưng Nguyệt phu nhân vẫn không cười không khóc, chỉ khẽ hát, cố chấp hát, cố chấp chìm đắm trong bài hát, cố chấp sống trong thế giới của riêng mình, như đang hát một khúc hát ru cho hắn nghe.

"Bất Ly, ngươi biết không? Dạ Hợp Cốc… Vĩnh viễn không còn hương thơm nữa rồi…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK